Hoa si, đơn giản chính là, yêu hoa thành si.
Mỗ băng sơn ngày nào đó dạo qua hoa viên, nhìn thấy bóng người đang ngồi bên bụi hoa, thật khinh thường, “Hoa si!”
Hương Diệp lạnh lùng nhìn qua, “Làm phiền tôn giá rời đi cho, hoa của nô tì đều bị người làm cho đông lạnh hết cả rồi!” Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời này của Hương Diệp chính là cái ngày bị Hoàng Đế bệ hạ dụ dỗ vào tẩm cung của hắn, cô không tài nào tưởng tượng được Đại hoàng tử ngày trước đột nhiên hóa thân thành sói, tìm cô làm giải dược, một gậy giáng xuống, ngọc đứt đoạn, ngay cả linh hồn của Hoàng Đế ca ca cũng bị cô đuổi cho chạy luôn.
Bỗng dưng lại chồi ra một tên mặt lạnh như băng thế này là chuyện gì xảy ra? Đích thân khiến cho người ta xuyên qua, cô thừa nhận, nhưng mà đây cũng đâu phải lỗi của cô.
“Phải, nhưng mà liên lụy làm cho tôi xuyên qua chính là lỗi của cô.” Cho nên, cô phải phụ trách.
Được rồi, dù sao trong cung nhiều kỳ hoa dị thảo như vậy, chăm sóc hoa cỏ, thuận tiện trông nom cái tên Hoàng Đế giả kia cũng được…. Nhưng mà là, còn có thể quá đáng hơn được không hả?
Ăn mặc cử chỉ lời nói sửa chữa từng cái một, triều chính võ nghệ từng thứ không ngừng học đi học lại, bây giờ còn muốn cô thực hiện nghĩa vụ của thê tử? Hừ ~ Hoàng Đế này, cô không cần!