Khi Quỷ Tiêu đuổi tới Mao Sơn thì Quỷ Si đang ra sức chiến đấu với binh đội tiên giới. Dù hắn tuổi trẻ sức khỏe tốt nhưng lần này tiên giới lại phái đến đội ngũ mạnh nhất, ngay cả tam tôn của Trường Lưu cũng đến.
Mắt thấy có nguy cơ sẽ thua, Quỷ Si hảo hán không muốn ham thứ trước mắt liền lui về phía sau, Quỷ Tiểu ngay lúc đó chạy tới.
Hắn như một con quỷ từ dưới bảy tầng địa ngục theo màu đỏ ánh dương tà mà bay đến bên người Quỷ Si, ánh sáng màu xanh u ám tỏa ra như mưa bay đầy trời, quân bào minh giới màu đen lay động trong gió, giống như một con bướm đen yêu mị, hoang dã. Hơi thở tôn quý cùng bề ngoài mị hoặc tuyệt đẹp không thể nào che giấu được, như muốn tuyên cáo thân phận của hắn đến tất cả mọi người.
Quỷ Si kinh hỉ hô: “Phụ vương!”
Quỷ Tiêu có ý bảo hắn tạm thời lui ra, nhìn đội hình đối phương đánh giá một chút. Xem ra lần này bọn họ cực kì nghiêm cẩn, phái ra không ít cao thủ, ba người y phục trắng đứng đầu bên kia hẳn là Trường Lưu thế tôn Ma Nghiêm, nho tôn Sênh Tiêu Mặc và tôn thượng Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa! Đã lâu như vậy Thiên Tầm vẫn còn nhớ hắn mãi không quên!
Quỷ Tiêu gặp được người đứng đầu tiên giới thì hết sức chăm chú nhìn, một thân áo bào trắng không vương chút bụi trần, ngay lúc này hắn đang đứng giữa không trung, hoành sương kiếm trong tay vẫn chưa rút ra khỏi vỏ. Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc đứng ở hai bên hắn, phía sau là đệ tử tiên môn, giờ phút này hắn như ánh trăng lấp lánh trong mặt hồ vào đêm mùa hạ, thanh lãnh không thể nào chạm được.
Bạch Tử Họa đương nhiên cũng biết đó là người sinh ra Tiểu Thiên, diêm chủ Quỷ Tiêu.
Tiểu Thiên, có người phụ thân như vậy che chở cho con, con nhất định an toàn!
“Cứ tiếp tục đánh như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, không bằng hãy để người đứng đầu các ngươi ra đây cùng so tài với bổn vương một chút, nếu thua chúng ta lập tức rút lui nhưng nếu bổn vương thắng thì đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.”
Giọng nói của Quỷ Tiêu như ma chú xuyên thẳng vào lòng người, những người thiện lương ở đây nghe xong đều lạnh sống lưng run lên.
“Được.”
Cất giữ thần khí là thiên mệnh của Bạch Tử Họa, mặc kệ đối thủ là ai hắn cũng vĩnh viễn không tránh không nhường.
Nghe Bạch Tử Họa thoải mái đồng ý như thế, Quỷ Tiêu không khỏi tức giận. Tên nhóc đạo sĩ này, khiến cho người thừa kế tốt nhất của hắn thất điên bát đảo, vì hắn mà suốt ngày như mất đi hồn vía, nay hắn lại dễ dàng buông tay dứt bỏ, thật đúng là bạc tình phụ nghĩa. Người như vậy chính là một núi băng, vô tâm vô tình, không chịu trách nhiệm, cái gì hắn làm cũng khăng khăng là tốt.
Quỷ Tiêu ra chiêu nhanh như chớp, Bạch Tử Họa dùng vận tốc ánh sáng ứng chiến, phía dưới mọi người chỉ thấy thoang thoáng trên trời hai vệt đen trắng không ngừng va chạm vào nhau, không ai nhường ai khiến cho cuồng phong từng trận nổi lên, cây cỏ ngã rạp. Nội lực cực mạnh của hai người đánh vào nhau phân tán ra xung quanh khiến những đệ tử có tu vi yếu cảm thấy không chống đỡ nổi.
Hai người dây dưa một lúc rồi đột nhiên tách ra lui về hai bên trận địa. Quỷ Tiêu hừ lạnh một tiếng, nói: “Bạch Tử Họa đứng đầu tiên giới quả nhiên là danh bất hư truyền, nhưng mà ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, sau này chết trong tay ai cũng chưa biết được, sau này nhất định chúng ta sẽ gặp lại. Ngươi nợ Thiên Tầm một cái công đạo, sớm muộn gì ta cũng giúp nó lấy lại công đạo.”
Nói xong Quỷ Tiêu ra lệnh một tiếng: “Lui lại!”
Đội quân Minh giới chậm rãi rút lui để lại một chiến trường hỗn độn. Mặc dù có thần khí bảo vệ nhưng Mao Sơn thương vong cũng không nhỏ. Thực lực của Minh giới rất lớn mạnh, không thể nào khinh thường được.
“Tử Họa, Quỷ Tiêu và Thiên Tầm mà đệ thu nhận có quan hệ gì, ta đã sớm nói qua rồi, con nhóc đó là người không rõ lai lịch, đệ lại không nghe lời khuyên bảo của ta, chẳng lẽ…”
Ma Nghiêm vốn muốn nói chẳng lẽ chuyện của Hoa Thiên Cốt còn chưa đủ hay sao, nhưng lời đến bên miệng vẫn là nuốt xuống, sửa lại lời: “Đệ có lòng tốt nuôi dạy nó nhiều năm, giờ nó lại muốn lấy oán trả ơn, muốn cùng sư phụ của mình đánh nhau hay sao?”
“Chuyện thần khí và chuyện của Thiên Tầm không có quan hệ gì với nhau hết, là do Quỷ Tiêu gây ra, sư huynh không cần oan uổng cho một đứa nhỏ vô tội.”
Thiên Tầm lớn lên bên cạnh hắn, làm sao hắn không biết nàng đơn thuần, thiện lương như thế nào, làm gì có ý nghĩ đến thần khí hay năng lực yêu thần.
“Đệ, ôi! Không thể vì nó là đệ tử mà đệ liền bao che khuyết điểm mà không có nguyên tắc gì như thế được!”
Ma Nghiêm cảm thấy khó thở nhưng cũng biết chuyện gì Bạch Tử Họa đã nhận định rồi thì không người nào có khả năng thay đổi được.
Sau khi quân Minh giới đã lui đi xa, tam tôn cũng trở về Trường Lưu, thời cuộc càng lúc càng khẩn trương, trong lòng mọi người ai nấy đều không thoải mái được!