Hoa Thiên Cốt 2

Chương 33: Đêm động phòng hoa chúc




Hôn lễ là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của mỗi cô gái, mang theo sự chờ mong, vui sướng, mang theo tất cả những ước vọng tốt đẹp đối với cuộc sống trong tương lai, chờ đợi người mình yêu thương vén lên chiếc khăn hỉ trên đầu. Từ nay về sau, gắn bó làm bạn, giống như cây tử đằng bám trên thân cây cổ thụ, mãi mãi không xa rời.
Thiên Tầm ngồi yên ở trên giường hỉ, mũ hỉ đội trên đầu có trọng lượng không nhẹ, nhưng nàng cũng không thể bỏ xuống để hoạt động thân mình một chút. Cứ ngồi yên như vậy, từ lúc mặt trời lặn cho đến lúc trăng lên cao. Nhưng ở nơi này không có ngày, không có đêm, không có cả bốn mùa, nàng chỉ biết là mình đã đợi thật lâu, lại không biết nói rốt cuộc là bao nhiêu lâu.
Thời gian trôi qua giống như cách ba đời ba kiếp, lúc khăn hỉ được kéo ra, Thiên Tầm theo mép khăn nhìn tới một thân ảnh màu trắng quen thuộc đến suốt đời không thể quên, từng giọt lệ giống như trân châu thi nhau rơi xuống, sư phụ…
Mà thân ảnh màu trắng kia đứng cách trước mặt nàng ba thước, cũng bất động.
Thiên Tầm chậm rãi tháo khăn hỉ trên đầu xuống, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người mình ngày đêm khổ sở mong nhớ nhưng không được gặp. Vẫn là một thân trắng như tuyết không nhiễm chút bụi trần, vẫn là mái tóc đen dài, vẻ mặt bình tĩnh đạm mạc như nước, một người như vậy, cùng với nơi địa phù âm u dữ dội này không phù hợp, khiến cho cả căn phòng đỏ tươi trở nên chói mắt.
Nàng biết, sẽ không thể, vốn nàng nghĩ hắn sẽ không tới, nhưng cuối cùng hắn lại đến đây.
Thiên Tầm chậm rãi đứng lên, đi về phía Bạch Tử Họa, mỗi bước đều giống như cách cả ngàn năm, cuối cùng nàng cũng đứng trước mặt hắn.
Nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng, giống như La Sát Hải lần đầu gặp lại.
“Sư phụ là tới thu hồi thứ quan trọng “, Thiên Tầm từ trên thắt lưng tháo xuống Cung Linh mà nàng mang bên mình ngày đêm không rời “Tiểu Thiên biết, thứ này không phải là của Tiểu Thiên, hôm nay liền đưa nó trả lại cho sư phụ.”
Đem Cung Linh lạnh lẽo đặt vào lòng bàn tay, Thiên Tầm vạn phần không muốn buông tay, lại ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Họa, sóng mắt lưu chuyển “Tiểu Thiên cũng có đồ vật để ở chỗ sư phụ, hôm nay cũng muốn thu hồi.”
Môi đỏ hôn lên khóe miệng lạnh lẽo, đúng vậy, Bạch Tử Họa nợ nàng một nụ hôn, hắn sai ở chỗ là đã hôn nàng.
Bạch Tử Họa cũng ngây ngốc trong một khắc, hắn liếc mắt nhìn Thiên Tầm thật sâu một cái, rời đi không quay đầu lại, chỉ chừa lại cho Thiên Tầm một bóng dáng mà nàng đã sớm khắc sâu vào trong sinh mệnh.
Đúng rồi, sư phụ làm sao có thể cùng mình thành thân, hắn ngay cả hỉ bào cũng chưa đổi, có lẽ hắn cuối cùng cũng vẫn chỉ là đến nhìn mình. Mình là người của Minh phủ, làm sao có thể so sánh với Tiểu Cốt, ngày ấy lúc sư phụ cho nàng Lưu Ly Yên Hỏa ta cũng đã biết rồi, mặc dù giống như một đứa ngốc nhưng nàng vẫn không chịu buông tay.
Tình yêu giống như khi hai người cùng kéo một sợi dây thun, người bị thương luôn là người buông tay sau cùng.
Hôm nay đem Cung Linh trả lại cho sư phụ, sợ là về sau ngay cả một tiếng sư phụ cũng không thể gọi rồi.
Đúng vậy, không phải là của mình, chưa bao giờ có được thì làm sao mất đi!
Bạch Tử Họa vội vàng rời khỏi Minh phủ, trong đầu hắn rối rắm, ngày ấy sau khi Đông Phương đem sự thật nói cho hắn biết, liền giao nhiệm vụ cho hắn phải lấy được tâm của Thiên Tầm.
Ngày cử hành hôn lễ, hắn ngồi trong Tuyệt Tình điện, trong đầu cũng điên đảo, mắt thấy cũng sắp đến hừng đông, hắn bị ma xui quỷ khiến lại đến Minh phủ. Một bóng dáng nhỏ bé mặc một tầng hỉ bào đỏ thẫm ngồi trên giường không nhúc nhích, cả một buổi tối nàng vẫn ngồi như vậy sao.
Đến khi Thiên Tầm bước đến trước mặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn, bên trong ánh mắt kia người mù cũng có thể nhìn ra được tình yêu tràn đầy cùng tưởng niệm của nàng đối với hắn. Một cô bé lại yêu hắn sâu như vậy, mà nguyên nhân sợ là do nụ hôn sai lầm của hắn.
Vân Sơn tám năm sớm chiều ở chung, một tấc cũng không rời, tình cảm của Bạch Tử Họa đối với Thiên Tầm đã sớm giống như làn da trên người. Tình thương của cha? Tình sư đồ? Tình yêu nam nữ? Hắn cho tới bây giờ phân không rõ cũng không cần phân, thế giới ở Vân Sơn chỉ có hai người bọn họ, nếu có thể cứ tiếp tục kéo dài như vậy, thế giới cỡ nào đơn giản cỡ nào tốt đẹp!
Tuy rằng Đông Phương liên tục nhắc nhở hắn, Thiên Tầm kia chỉ là một cơ thể không hơn không kém, nói hắn ngàn vạn lần phải phân rõ, không nên bởi vì nhất thời không đành lòng mà đánh mất cơ hội khó có được này.
Nếu hắn thật sự không làm được, chẳng lẽ bởi vì nàng yêu hắn, hắn liền có quyền tự tay lấy đi tim của nàng? Từ nay về sau coi nàng như cây cỏ? Cho dù bởi vì Tiểu Cốt mà sinh ra tình yêu, cũng không thể khiến cho hắn hạ sát chiêu với nàng, đó không phải Bạch Tử Họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.