Bạch Tử Họa bên ngoài La Sát hải để lại một pháp trận, như vậy chỉ cần Thiên Tầm ra khỏi địa phủ, hắn có thể biết được. Bố trí xong tất cả, Bạch Tử Họa trở về Trường Lưu, dù sao hắn vẫn là chưởng môn.
Sau khi trở về, mỗi ngày Bạch Tử Họa bế quan tu luyện trong điện, bản thân hắn đã có tu vi cao, hiện tại lại có yêu thần lực trong người, thiên hạ này không có người nào là đối thủ của hắn. Nếu nói Bạch Tử Họa đang tu luyện, chẳng bằng nói hắn đang tự suy nghẫm.
Quả thật, có rất nhiều chuyện hắn cần cẩn thận cân nhắc.
Đông Phương Vực Khanh cùng Sát Thiên Mạch không phiền não giống hắn, bọn họ chỉ coi Thiên Tầm là một cái xác, mượn hồn phách của Hoa Thiên Cốt để giống như người sống, bọn họ chỉ quan tâm Tiểu Cốt, chỉ cần Tiểu Cốt có thể trở về, Thiên Tầm là ai chẳng quan trọng.
Bạch Tử Họa mâu thuẫn, Thiên Tầm do một tay hắn nuôi lớn, hắn gửi gắm tất cả nguyện vọng tốt đẹp vào Thiên Tầm, nàng giống Tiểu Cốt, đều là người lương thiện, đơn thuần, điểm khác nhau chỉ là Tiểu Cốt kiên cường, còn Thiên Tầm thì là quật cường..
Thời điểm Tiểu Cốt ở cùng hắn, hai người đều tuân thủ đúng với danh phận thầy trò, bình thản qua ngày.
Mà Thiên Tầm khi ở Vân Sơn cùng hắn, lại không giống như Tiểu Cốt.
Không có thân phận trưởng môn Trường Lưu trói buộc, Thiên Tầm chỉ là tiểu đồ nhi mà hắn một lòng yêu thương. Toàn bộ Vân Sơn, chỉ có hắn cùng với nàng.
Hắn coi nàng như Tiểu Cốt, luôn muốn bồi thường lại tất cả đau khổ.
Nàng được hắn cứu, từ khi ra đời đã chỉ gặp một mình hắn, hắn là người mà nàng yêu thương nhất.
Nếu thời gian vẫn trôi qua như vậy, ta là người quan trọng nhất, người duy nhất trong cuộc sống của ngươi, thì ngươi cũng vậy.
Thế gian không có giấc mộng nào là không tỉnh, cuối cùng vẫn sẽ có người đến gọi ngươi tỉnh lại.
Cuộc sống yên bình như hồ nước phẳng lặng cuối cùng bị đánh vỡ, bao nhiêu ưu phiền bắt đầu ùn ùn kéo đến.
Bạch Tử Họa vốn muốn hạ quyết tâm, nói cho bản thân rằng Thiên Tầm là Thiên Tầm, Tiểu Cốt là Tiểu Cốt, hai người không hề có quan hệ gì với nhau.
Nhưng là Đông Phương Vực Khanh lại nói cho hắn, Tiểu Cốt ở trong cơ thể của Thiên Tầm, mà hắn, chỉ có thể chọn một.
Như vậy đâu thể nói là hắn lựa chọn, chẳng lẽ không thể coi Thiên Tầm là Tiểu Cốt sao? Chỉ là thân thể không giống mà thôi, bản chất không phải cùng là một người hay sao? Chỉ cần không sinh con, tất cả râu ria này có phân biệt rõ hay không đều không quan trọng.
Tình yêu bướng bỉnh của Thiên Tầm đối với hắn cũng giống như Tiểu Cốt, Bạch Tử Họa than nhẹ trong lòng, tình yêu sai lầm này chỉ sợ chỉ là khởi đầu với hắn.
Hắn từ đầu tới cuối chỉ coi Thiên Tầm như đồ nhi, giữ nghiêm cấp bậc lễ nghĩa thầy trò, Thiên Tầm chưa hẳn đã yêu hắn tận xương tủy như trước, cuối cùng lại phải chịu đau thương, có phải hắn lại hại nàng rồi hay không?
Càng nghĩ càng không rõ, lại không còn lòng dạ nào ngồi thiền, Bạch Tử Họa đứng dậy mở cửa phòng, ngồi trong sảnh pha một ấm chè xanh, hơi nước bốc lên dưới ánh trăng mơ hồ, tăng thêm một lớp mông lung.
Nha hoàn thông báo có Bích Diệp cầu kiến, Bạch Tử Họa không hiểu, suy nghĩ rồi cho nàng vào.
Bích Diệp chân thành thi lễ, lấy ra một bình nhỏ tinh xảo, nói: “Đây là một lọ nước hoa mà tiên tử nhà ta chế ra, tên gọi là Thiên Lý hương, chỉ cần một giọt, mùi rất lâu không tiêu tan, ngàn dặm cũng có thể ngửi được”
Nguyên liệu trân quý, phải là người tôn quý như tôn thượng mới có thể dùng.
Chỉ có ba bình, hai bình cho Vương Mẫu, còn lại một lọ thì tiên tử ta tặng tôn thượng. muốn báo đáp ân cứu mạng của tôn thượng.”
Bạch Tử Họa không hiểu ra sao, hắn đâu dùng nước hoa, nhưng nếu từ chối tấm lòng của giai nhân thì không tốt, chỉ thản nhiên cảm tạ rồi tiễn Bích Diệp đi.
Tùy tay cầm bình nhỏ trong tay, trông tinh xảo đáng yêu, vặn nút lọ ra, quả nhiên một mùi hương thấm vào ruột gan phả vào trong mũi, nhưng Bạch Tử Họa cũng không để ý, để bình vào một góc trên bàn rồi không quan tâm tới nữa.
Qua mấy ngày, đột nhiên phát hiện cảm ứng được Thiên Tầm đi ra kết giới mà mình để lại, Bạch Tử Họa nhanh chóng chạy đi.
Lúc này, hắn nhất định phải hỏi Thiên Tầm rõ ràng, tại sao thái độ của nàng lại thay đổi?
Thiệt sự không thể đoán được, nếu hai người không gặp nhau, thẳng thắn nói rõ tất cả mọi chuyện, thì chỉ biết cô phụ người yêu nhau.