~*~
Mười ba năm trước đây, Thiên Tầm rốt cục bị Bạch Tử Họa tự tay móc tim.
Lúc ấy, mười ba nàng hồ ly tinh chỉ có thể tránh ở xa xa nhìn, đợi khi phản ứng lại thì sự tình đã không thể cứu vãn.
Bạch Tử Họa đi rồi, tất cả vọt tới bên người Thiên Tầm.
Trong tiên chướng, nàng nâng bụng bầu nằm trên mặt đất, cả người đầy máu, không hề có sức sống.
Các nàng muốn ôm Thiên Tầm dậy, nhưng do tiên chướng của Bạch Tử Họa ngăn trở, các nàng không chạm được tới Thiên Tầm.
Vì thế chỉ có thể ở bên, không muốn rời đi.
Vào ban đêm, bụng bầu của Thiên Tầm cử động, càng ngày càng mạnh mẽ. Rốt cục, một bé trai từ trong thân thể mẹ đi ra!
Hắn đã xuất hiện trên thế giới này, dùng tiếng khóc vang dội tuyên cáo khắp thiên địa sự tồn tại của hắn.
Hắn ở trong tiên chướng ba ngày liền, không ai ôm hắn, nuôi nấng hắn, tự hắn dần lớn lên.
Rốt cục, ngày thứ tư, hắn đi ra khỏi tiên chướng, nhóm hồ ly tinh vui mừng khôn cùng mà khóc.
Hắn kiên cường như vậy, hắn dựa vào chính bản thân mình chinh phục vận mệnh, giống như mẹ của hắn!
Từ nay về sau, hắn chính là Vương của Linh Mị tộc.
Tất cả hồ ly tinh vì hắn mà mỗi ngày giết một người, lấy máu nuôi dưỡng hắn.
Linh lực của hắn ngày càng cường đại.
Hắn gọi tất cả các hồ ly tinh là tỷ tỷ, các nàng đều là người thân của hắn.
Tuyết Cơ, lúc hắn mới biết nói đã nói cho hắn biết, mẹ hắn là Thiên Tầm, là Quỷ Vương nhân từ nhất Minh phủ. Cuối cùng mẹ hắn lại bị chính người mình yêu, sư phụ của nàng giết chết!
Nhưng các nàng thật sự không thể hiểu nổi, nếu sư phụ của nàng biết rõ nàng thương hắn như vậy, thì sao có thể tàn nhẫn tột cùng mà tự tay giết nàng!
Cho nên, tất cả hồ ly tinh càng thêm khẳng định kết luận: Người tiên giới, không có kẻ nào là người tốt!
Các nàng đặt cho hắn một cái tên, theo họ mẹ, gọi là Thiên Mị, bởi vì các nàng cũng không thể khẳng định chắc chắn cha hắn rốt cuộc là ai.
Cho nên, từ nhỏ Thiên Mị đã chán ghét đạo sĩ.
Thiên Mị và hồ ly tinh trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, thời gian thấm thoắt qua, tự do và an lành.
Vào sinh nhật lần thứ mười ba của Thiên Mị (là Thiên Tầm tử kỵ, cũng là ngày sinh nhật mười ba tuổi của Hoa Thiên Cốt), hắn đơn độc ở trong động phủ hồ ly, các tỷ tỷ vì hắn xuất môn tìm thức ăn, nói là lần này phải thật long trọng, để hắn trải qua sinh nhật thật đặc biệt.
Các nàng, thật sự rất thương hắn.
Nhưng đợi mấy ngày vẫn chưa thấy các tỷ tỷ hồ ly tinh trở về, Thiên Mị cảm thấy không đúng, hắn dựa theo mùi đặc thù của hồ ly mà tìm kiếm, nhìn thấy một khung cảnh thảm thương.
Mười ba tỷ tỷ hồ ly của hắn đều bị giết chết. Chỉ còn Cửu nhi nhỏ nhất còn kéo dài hơi thở cuối cùng. Nàng nói với Thiên Mị, “Là.. Là một đạo sĩ giết chúng ta… Hắn nói chúng ta là yêu tinh hại người, nên hắn thay trời hành đạo giết chúng ta…”
Nói xong điều đó, Cửu nhi nuốt trút hơi thở cuối cùng, cũng đi theo các tỷ tỷ của nàng.
Lại là đạo sĩ! Đạo sĩ thật đáng giận, đầu tiên là giết chết mẹ hắn, bây giờ còn giết mười ba tỷ tỷ của hắn!
Hắn lập lời thề máu, nhất định phải tự tay giết sạch tất cả kẻ tu tiên trong thiên hạ!
Đạo sĩ giết hại hồ ly tinh nói là thay trời hành đạo? Vậy thì mỗi ngày hắn sẽ bắt mười người phàm tới hút máu bọn họ, sẽ vứt thi thể nhưng người này ở một chỗ, khiến cho bốc mùi tanh tưởi!
Hắn thật muốn nhìn, có phải khi nhiều người bị giết thì mấy tên đạo sĩ coi là thay trời hành đạo sẽ chủ động đến tìm hắn không!
Tới khi kẻ bị giết lên tới năm trăm người, Lạc Hà Đông xuất hiện. Cho nên Hoa Thiên Cốt và Bạch Tử Họa mới có thể chứng kiến một màn này.
Trong mắt Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc, thiếu niên này rõ ràng là tên cuồng đồ giết người. Đã giết nhiều người phàm vô tội như vậy, hiện giờ còn giết cả Lạc Hà Đông, lại khiến Bạch Tử Họa bị thương nặng, kẻ như vậy ắt phải chết!
Hai người họ liên thủ đánh Thiên Mị, Hoa Thiên Cốt có ngăn cản cũng không nổi.
Trận chiến gay cấn, Sênh Tiêu Mặc bị trọng thương, Ma Nghiêm kinh hãi muốn đến gần, Thiên Mị lại thừa cơ đánh Ma Nghiêm, Hoa Thiên Cốt khàn giọng nói: “Con trai, mẹ cầu xin con, đừng giết người nữa!”
Thiên Mị nghe xong, hơi chần chờ rồi thu hồi chiêu thức, đột nhiên vụt tới kéo Hoa Thiên Cốt về mình rồi biến mất, chỉ để lại Bạch Tử Họa đang hôn mê và Sênh Tiêu Mặc trọng thương.
Ma Nghiêm dùng cách thuật hạc giấy truyền âm cho các đệ tử Trường Lưu, rốt cục đội ngũ tới, hộ tống tam tôn thuận lợi trở về.
Thiên Mị đem Hoa Thiên Cốt về động hồ ly, đẩy nàng ngã xuống đất, lạnh lùng hỏi: “Ngươi luôn nói ngươi là mẹ ta, rốt cuộc là có ý gì?”
Hoa Thiên Cốt kể rõ sự việc từ đầu đến cuối, hắn nghe xong không nói lời nào, sau một lúc lâu mới nói: “Chỉ bằng lời nói của ngươi, sao ta có thể tin tưởng?”
Hoa Thiên Cốt nói: “Mị nhi, mẹ có thể mang con quay về địa cung, ở đó có cậu ruột của con, là người nhà con, bọn họ đều đang chờ con về.”
Hoa Thiên Cốt dẫn Thiên Mị trở lại địa cung, Quỷ Si và Ám Chấp liếc mắt một cái đã nhận ra, Thiên Mị đúng là thế hệ quỷ chủ tiếp theo! Trên người hắn phát ra linh lực cường đại, khiến mọi người xung quanh cảm thấy hắn hoàn toàn xứng đáng là Vương của địa phủ này!
Thiên Mị nhìn thấy trong quan tài thủy tinh là mẹ Thiên Tầm của hắn, cực kỳ xinh đẹp, chỉ như đang ngủ mà thôi. Trong lòng hắn khẽ rung động, lại nói: “Ta vẫn chưa thể khẳng định ngươi thực sự là mẹ ta chuyển thế. Chỉ sợ tất cả đều do ngươi bịa ra để gạt ta?”
Quỷ Si và Ám Chấp muốn giải thích, bị Hoa Thiên Cốt nhẹ nhàng ngăn lại. Nàng buồn bã nói: “Mẹ có thể chứng minh cho con xem. Chủ nhân của thân thể Thiên Tầm chính là mẹ, trừ hồn phách của mẹ ra, không ai nhập được vào trong cơ thể nàng ấy.”
Hoa Thiên Cốt ngồi xếp bằng, niệm pháp thuật xuất hồn, dẫn vào thân thể Thiên Tầm, trong quan tài thủy tinh, cô gái xinh đẹp chậm rãi mở to mắt, đôi mắt kia giống y như của Thiên Mị.
Thiên Mị rốt cục tin, hắn nói với Hoa Thiên Cốt đang trong cơ thể Thiên Tầm: “Nếu người thật sự là mẹ ta, vậy về sau cứ là Thiên Tầm đi, không cần là Hoa Thiên Cốt! Mẹ có thể đồng ý với nguyện vọng nho nhỏ này của con không?”
Thiên Tầm suy tư một chút liền nhẹ nhàng gật đầu, nàng nợ hắn rất nhiều, sao lại không thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ này của hắn chứ.
Sư phụ gặp lại Hoa Thiên Cốt thì nàng làm Tiểu Cốt của người. Thiên Mị gặp lại mẹ Thiên Tầm của hắn, vậy nàng làm Thiên Tầm. Hai thân thể đều của nàng, cũng như quần áo vậy, bộ này bộ kia, có gì khác nhau?!