Thiếu niên kiêu ngạo bị trói lên cột thông thiên, chung quanh hắn đều là người của tiên môn. Phật tổ, Ngọc Đế, Vương Mẫu, Nam Cực Tiên ông đều có mặt, và cả Bạch Liên cũng có mặt.
Sau Thiên Mị, nàng là người thứ hai thấy Bạch Tử Họa đến.
Bạch Tử Họa lập tức vái sư phụ Nam Cực Tiên ông, rồi đứng dưới hắn, cũng cùng mọi người đứng xa nhìn thiếu niên đứng giữa pháp trường. Không nói gì hay làm gì, vẫn đạm mạc như nước, im lặng cùng mọi người đợi chuyện sắp xảy ra.
Nam Cực Tiên ông thấy Bạch Tử Họa như thế, trong lòng hơi được trấn an.
Chung quy vẫn là đồ nhi của hắn, tiên tính không thay đổi, chỉ là nhất thời bị chướng nghiệt làm cho mê muội mà thôi. Nếu vượt qua được, thì hắn vẫn là Trường Lưu thượng tiên mà mọi người ngưỡng mộ.
Rốt cục, mặt trăng biến thành xích đỏ như máu, giống như mắt ma thú, treo trên màn trời, trống rỗng nhìn xuống tất cả, giống như muốn cắn nuốt tất cả những gì phía dưới nó vậy.
Huyết nguyệt chi đêm, đúng là thời cơ tốt để xử quyết hành hình thiên lôi.
Ngọc Đế ra lệnh một tiếng, Thiên Lôi điện mẫu lấy pháp khí trong tay, phát ra một tia chớp chói mắt, đánh thẳng vào mặt trăng máu, sau đó lại bị phản xạ ngay trong trong chớp mắt, góc độ ấy đúng là nhằm vào Thiên Mị trên cột thông thiên.
Một đạo thiên lôi đỏ đậm đánh, thiếu niên kia đã mất đi nửa cái mạng, tu vi hầu như tan hết. Nếu phải chịu thêm đạo thiên lôi thứ hai thì thân thể hắn sẽ bị hủy, chỉ còn hồn phách. Còn đạo lôi thứ ba cuối cùng, sẽ khiến hắn hồn phi phách tán, trở về cát bụi, không thể làm người.
Một đạo thiên lôi qua đi, Thiên Lôi điện mẫu đang định phát ra đạo lôi thứ hai thì lại bị Bạch Tử Họa dùng thuật ngăn lại.
Mọi người toàn bộ kinh ngạc, cớ gì? Trường Lưu chưởng môn sao lại làm ra chuyện này, rốt cuộc là có ý gì? Không thể tưởng tượng nổi, không thể lý giải nổi.
Nam Cực Tiên ông thấy Bạch Tử Họa như thế thì cực kỳ tức giận, hắn thật sự không để người sư phụ này vào mắt sao?! Đúng là không nên thả hắn ra Tuyệt Tình điện mà!
Bạch Tử Họa chỉ quỳ lạy Nam Cực Tiên ông, túc mục nói: “Đệ tử Bạch Tử Họa, biết rõ đã phụ sư mệnh, thẹn với Trường Lưu. Bây giờ xin từ chức chưởng môn Trường Lưu, tự trục xuất sư môn, từ nay về sau không còn liên quan gì đến Trường Lưu nữa.
Thiên Mị là con ruột của con, con biết nó nghiệp chướng nặng nề, lý nên bị phạt, thiên đạo như thế. Không dạy được con, người làm cha cũng có tội. Vừa rồi hắn đã chịu một đạo thiên lôi, còn lại hai đạo thiên lôi, xin hãy để người cha này, Bạch Tử Họa, thay nó chịu.”
Bạch Tử Họa vừa nói ra, khắp nơi lập tức kinh ngạc.
Tuy nói ban đầu bọn họ cũng đã phát hiện, dung mạo Thiên Mị rõ ràng có vài phần giống Bạch Tử Họa, nhưng chung quy không ai dám nghĩ về hướng đó.
Dù sao Bạch Tử Họa cũng là tiên phiêu nhiên xuất trần, trong lòng hắn chỉ có tình yêu thiên hạ. Tuy lúc trước có Hoa Thiên Cốt nhưng ở trong mắt mọi người, nhiều lắm chỉ là một kiếp số mà Bạch Tử Họa không tránh khỏi thôi, nếu đã trôi qua thì không là gì cả.
Không khí im lặng, mọi người ngay cả hít thở cũng trở nên cẩn thận, càng không có ai dám gây ra một chút tiếng vang nào, Vương Mẫu là người thứ nhất chần chờ mở miệng nói: “Nhưng Thiên Mị trời sanh tàn nhẫn, hiện giờ lại có yêu thần lực trong người, thiên hạ chung quy không thể để hắn sống được. Mặc dù là con trai của thượng tiên, nhưng trên trời dưới đất, chưa có ai nói rằng con nợ cha trả.
Bản cung thấy thượng tiên yêu con nên sốt ruột thiếu suy nghĩ, tha thứ cho lời nói nhất thời và việc làm không thoả đáng của người, chính hình pháp này vẫn phải tiếp tục.”
“Yêu thần lực ở trên người ta.” Bạch Tử Họa tiếp tục không nặng không nhẹ nói.
Nhưng những lời này lại làm mọi người nghe thấy rất rõ ràng, khiến họ không biết nên phản ứng như thế nào.
Yêu thần lực gây tai họa cho thiên hạ nhưng hiện giờ lại ở trên người Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa?!
Mọi người há mồm trừng mắt, hoàn toàn không thể lý giải rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Ngọc Đế Vương Mẫu cũng mất đi vẻ bình tĩnh đoan trang thường ngày, không thể nói được gì.
Lần này, là Phật tổ thờ ơ lạnh nhạt mở miệng, dùng tiếng nói từ bi thiên hạ trang trọng đôn hậu chậm rãi nói: “Mục đích của thiên lôi hình chỉ là muốn phong ấn yêu thần lực một lần nữa, quỷ chủ Thiên Mị đã chịu một đạo thiên lôi để trừng phạt tội nghiệt của hắn. Minh phủ chung quy không thể một ngày không chủ, nếu không thì trụ cột lục giới sẽ bị dao động, khiến mọi sinh linh bất ổn.
Nếu hiện tại yêu thần lực ở trên người Bạch Tử Họa, hắn thân là thượng tiên, lại phạm vào sai lầm không thể tha thứ như thế, Thiên Mị lại là con trai hắn, chung quy có trách nhiệm không thể trốn tránh, hai đạo thiên lôi còn lại, hãy để hắn chịu hình đi.”
Thiên Mị bất tỉnh được thả ra, cả thân mình rơi thật mạnh xuống mặt đất pháp trường lạnh như băng, không hề nhúc nhích như đã chết đi.
Bạch Tử Họa trả cung vũ của chưởng môn lại cho Nam Cực Tiên ông, lại cởi bỏ ngân quan cột tóc, áo bào trắng như tuyết, mái tóc đen dài đổ xuống như nước, chậm rãi lướt qua con trai của mình, cột mình vào cột thông thiên.
Một đạo thiên lôi đỏ bừng vô tình đánh thẳng xuống, Bạch Tử Họa tỏa yêu thần lực ra bốn phía, từng đợt từng đợt màu tím lan ra, nhẹ nhàng bay bổng, thu vào toàn bộ thập phương thần khí, phong ấn lên, mà thần khí kia lại bị phân cho các phái tiên môn để bảo vệ.
Mà bản thân Bạch Tử Họa, bởi vì mất đi kia yêu thần lực che chở, vết sẹo đáng sợ xấu xí do Tuyệt Tình Trì gây ra lập tức hiện lên.
Trước mắt bao người, hắn để lộ mặt xấu nhất của mình cho thiên hạ, không hề che dấu.
Cảnh tượng tàn khốc trước mặt lại vượt qua khả năng chấp nhận của mọi người, trong cảm nhận của bọn họ, Bạch Tử Họa luôn cao cao tại thượng, thánh khiết, không hề dính một chút bụi bậm nào.
Mọi người trong tiên môn đều phải ngưỡng mộ hắn, hắn là trung tâm của cả tiên giới này, nhưng chính trung tâm này lại tự tay bị hủy chính hắn.
Những vết sẹo đầy người khiến ánh mắt của mọi người phát đau, Bạch Tử Họa lựa chọn dùng cách cực đoan quyết tuyệt tàn nhẫn này để nói cho mọi người trên thiên hạ.
Hắn không còn là Trường Lưu thượng tiên chỉ yêu thiên hạ nữa, hắn đã có người mà mình không thể rời bỏ, tình yêu của riêng mình.
Người duy nhất không đổi sắc vẫn là nam hải Phật tổ đang ngồi ngay ngắn trong đài sen bồ đề ngũ sắc, tổng cộng có ba đạo thiên lôi, vẫn còn một đạo.
Tiếp theo là một đạo thiên lôi màu máu, xé rách cửu trọng thiên túc mục, đánh thẳng về Bạch Tử Họa đang điêu linh suy tàn.
Tuy có lời nguyền bất tử trong người, nhưng dưới hai đạo thiên lôi, hồn phách của Bạch Tử Họa cũng bị thương nặng, cả người như ngủ đông, tuy không chết, nhưng cũng không thể coi là người sống.
Ngày đó, ngoài pháp trường, Hoa Thiên Cốt rốt cục mang theo minh giới công phá tiên giới, lòng nàng nóng như lửa đốt, chỉ nhìn thấy trên mặt đất trống trải lạnh như băng thiên pháp trường là hai người đang nằm mà nàng yêu nhất, nhưng một người vẫn không nhúc nhích còn một người không còn sức sống.
Phật tổ nói cho nàng, Thiên Mị bị trừng phạt đúng tội, vốn phải chịu ba đạo thiên lôi khổ hình, hồn phách sẽ biến mất, vĩnh viễn không siêu sinh. Nhưng hắn chỉ bị một đạo, hai đạo thiên lôi còn lại là Bạch Tử Họa thay hắn chịu.
Bọn họ, đều không chết.
“Bọn họ, ngươi có thể mang đi.”
Giọng nói của Phật tổ giống như nhìn thấu hết thảy, nghe không ra hỉ nộ ái ố.
Hoa Thiên Cốt nhanh chóng cùng Ám Chấp, Quỷ Si giúp đỡ Thiên Mị và Bạch Tử Họa mau chóng quay về minh giới. Nhưng một đạo bóng trắng như điện hiện lên, là Nam Cực Tiên ông. Hắn lạnh lùng nói: “Tử Họa chung quy là người của tiên môn ta, sao có thể ở cùng một kẻ quỷ môn như người? Quỷ môn tiên môn chung quy là không thể làm bạn.”
Rồi mang Bạch Tử Họa đi như một trận gió, Hoa Thiên Cốt mặc dù chứa nhiều không cam lòng nhưng vẫn không thể làm gì. Ám Chấp và Quỷ Si khuyên nàng mang Thiên Mị trở về trước, chữa thương quan trọng hơn, Nam Cực Tiên ông là sư phụ của Bạch Tử Họa, nhất định là mang theo hắn đi tìm nơi chữa thương.
Hoa Thiên Cốt nghe xong cũng đành phải thôi, lập tức mang theo Thiên Mị trọng thương bất tỉnh cùng mọi người vội vàng mà đi.