Editor: Hoàng Thảo
Ngày thứ hai Bạch Tử Họa tỉnh lại, nhớ tới việc tối hôm trước, trong lòng xấu hổ, bản thân thật sự là quá đáng. Hắn cô độc đứng trên một khối đá đằng sau Vân sơn, nhìn bầu trời mờ mịt mà trong lòng rối rắm. Không nghĩ ra là do quá mức thương nhớ Tiểu Cốt khiến thần trí hắn mơ hồ, hay là hắn đối với Thiên Tầm đã… động tâm.
Từ lần đầu tiên thấy Thiên Tầm, hắn thấy xuất hiện một chút cảm xúc lạ thường, trong tiềm thức coi là do Tiểu Cốt lại về bên người hắn. Tuy hắn biết điều đó là không có khả năng. Bởi vì là tự tay hắn giết chết Tiểu Cốt, Mẫn Sinh kiếm đâm vào ngực nàng, khiến nàng hồn phi phách tán, rốt cuộc không thể trở về được nữa.
Đột nhiên cảm giác có người phá kết giới, xâm nhập Vân sơn, thì ra là Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc.
“Sư đệ, đệ cùng chúng ta về Trường Lưu đi, suốt ngày đệ và một nữ đồ sống tại Vân sơn, bên ngoài đã xuất hiện lời đồn không dễ nghe. Đệ vẫn còn là người của Trường Lưu, không cần hủy danh dự bản thân, lại còn bôi nhọ Trường Lưu.” Ma Nghiêm mở miệng là lời thật, thẳng thắn hùng hồn.
Bạch Tử Họa thản nhiên nói: “Ta ở Vân sơn rất tốt, sẽ không về Trường Lưu. Ngoại giới nói thế nào, có quan hệ gì với ta.”
“Hôm nay sợ rằng không thể theo ý đệ được!”
Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc đột nhiên ra tay, kiếm tiên trong tay sáng lên, kiếm khí bức người. Hoành Sương kiếm kiếm trong tay Bạch Tử Họa cũng tỏa sáng mạnh, hắn lấy một địch hai, vậy mà vẫn ở thế thượng phong.
Mắt thấy Bạch Tử Họa sắp thắng, từ trong tay áo Ma Nghiêm đột nhiên bay ra một đạo kim quang, quấn thẳng lấy Bạch Tử Họa.
Dây trói tiên!
Bạch Tử Họa bị trói chặt, không thể động đậy được, Hoành Sương kiếm leng keng rơi xuống đất. Hắn đang muốn dùng lực tránh thoát, chỉ nghe xa xa truyền đến thanh âm của một lão giả: “Tử Họa, cùng ta về Trường Lưu sơn!” Âm thanh vang dội, nội lực thâm hậu.
Thì ra là sư phụ ba người, Nam Cực Tiên Ông.
Ngài từ phía chân trời nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Bạch Tử Họa, thu dây trói tiên.
“Ta vốn vân du tứ hải, sau đó sư huynh và sư đệ ngươi tìm được ta, chuyện của ngươi ta đã biết hết. Tử Họa, ngươi làm vi sư rất thất vọng rồi.”
Ngưng một chút, lại nói: “Ngươi theo ta về Trường Lưu, ta còn có chuyện muốn giao cho ngươi.”
Lời thầy khó cãi, Bạch Tử Họa đành phải theo bọn họ đi về.
Trong Tuyệt Tình điện, Bạch Tử Họa và sư phụ hắn ngồi đối diện nhau. Nam Cực Tiên Ông ân cần giảng giải: “Ta lúc trước sáng lập Trường Lưu, là vì bảo vệ thiên hạ này một phần bình an, người tu tiên lấy việc thủ hộ thiên hạ là nhiệm vụ sứ mệnh của mình, chẳng lẽ ngươi đã đã quên sao?”
“Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, không thể nghe theo sư phụ dạy bảo. Trọng trách quản lý Trường Lưu, quản lý thiên hạ quá lớn, đồ nhi không nghĩ lại đảm nhận, cũng vô lực gánh chịu.”
“Ngươi! Ôi…”
Bạch Tử Họa bộ dạng phục tùng, không lên tiếng.
“Ta biết ngươi là vì việc của Hoa Thiên Cốt mà tinh thần sa sút, ta đã sớm nói, đó là kiếp số của ngươi. Ngươi khư khư cố chấp, muốn thu nàng làm đồ đệ, cũng là mệnh số khó thoát. Thệ giả trước đây hĩ, ngươi không thể coi đây là cái cớ để trốn tránh, bỏ chạy. Ngươi phải gánh vác trách nhiệm. Chức vị Trường Lưu chưởng môn ngươi phải làm, ngươi không cần nói nữa, bằng không thầy trò ta đoạn tuyệt quan hệ!”
Bạch Tử Họa trầm mặc một lúc lâu, lạnh nhạt nói: “Vâng.”
Nam Cực Tiên Ông thấy hắn nhường bước, thái độ cũng thả lỏng.
“Tử Họa, nhân sinh là một quá trình, không phải chuyện gì cũng nhất định có kết quả như chờ mong, trải qua rồi hãy nhớ kỹ là được.”
“Dạ, cẩn tuân sư phụ dạy bảo.”
“Còn nữa, lão phu phát hiện gần đây thiên tượng khác thường, chỉ sợ lại có yêu nghiệt muốn làm loạn, các ngươi phải cẩn thận, an nguy nhân sinh trong thiên hạ này tất cả đều ở trong tay ngươi!”
“Dạ, vâng.”
“Được, như thế ta cũng có chút an tâm. Ta còn muốn tiếp tục dạo chơi lục giới, các ngươi trông coi Trường Lưu cho tốt, ta đi!”
Một làn khói nhẹ bay qua, Nam Cực Tiên Ông đã không thấy bóng dáng.
Bạch Tử Họa khom người tiễn sư phụ rời đi, trong lòng dù không tình nguyện đến đâu, cũng phải chấp nhận. Cửa sau, Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc đi vào. Ma Nghiêm đem cung vũ chưởng môn giao cho Bạch Tử Họa, tất cả vẫn y hệt như trước, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng giờ cảnh còn người mất, Tuyệt Tình điện cũng không còn là Tuyệt Tình điện trước kia.
“Sư huynh, tiểu nữ oa kia, ta sai người giúp huynh đưa về Trường Lưu, xử trí thế nào tùy huynh sắp xếp!”
Sênh Tiêu Mặc nhàn nhạt mở miệng, trong ánh mắt trong giọng nói đều không giấu được ý cười đùa bỡn cợt, đôi mắt phượng cười mị lên, cây quạt che lấp nụ cười nghiêng.
Ma Nghiêm âm trầm, lại khinh thường hừ một tiếng.
“Ta đã biết. Các ngươi về trước đi, ta muốn một mình yên lặng một chút.”
Tuyệt Tình điện chỉ còn lại một mình Bạch Tử Họa.
Tuy rằng hắn và Thiên Tầm luôn coi là bối phận thầy trò, nhưng thực tế không hề có lễ chính thức bái sư, danh bất chính ngôn bất thuận như thế rất không ổn, đợi đến đại hội bái sư lần sau, sẽ chính thức để nàng làm lễ bái sư vậy.