Thiên Tầm tỉnh lại ở trong phòng, cho đến một lúc lâu vẫn không thấy Bạch Tử Họa đâu, trong lòng nàng lại không muốn đứng dậy, sư phụ chưa từng rời khỏi nàng thời gian lâu như vậy. Nàng đi ra đến trước đình rồi tìm sau viện, phòng ngủ của Bạch Tử Họa, thư phòng, sảnh trước, nàng tìm tất cả mọi nơi vẫn không thấy bóng dáng người đâu cả.
Lòng Thiên Tầm bắt đầu hoảng lên, sư phụ đã đi đâu, chẳng lẽ người không còn cần nàng nữa?
Nàng nhàm chán ngồi trên ghế đá trong đình, trong đầu suy nghĩ miên man, bỗng hai vị tiên nhân không biết từ đâu đến, chậm rãi hạ xuống trước mặt nàng.
Thiên Tầm mở to mắt nhìn hai người trước mặt, hai người đều mặc y phục trắng, tay cầm trường kiếm màu xanh, tuổi tác nhìn qua cũng khoảng mười sáu, mười bảy nhưng vẻ mặt lại thờ ơ, thanh lãnh, đạm mạc.
Hai người kia thấy Thiên Tầm không khỏi nhíu mày, ánh mắt đứa trẻ này cũng quá đáng sợ rồi, kì dị làm người ta thật sự không được thoải mái. Người lớn tuổi nhất trong hai người mở miệng :
“Ngươi chính là Thiên Tầm phải không, tôn thượng đã trở về Trường Lưu đảm nhiệm chức vị chưởng môn rồi, nho tôn phái hai người bọn ta tới đưa ngươi về Trường Lưu, đi theo bọn ta nào”
Tôn thượng? Nho tôn? Bọn họ đang nói sư phụ sao?
Hai người kia đã ngự kiếm, quay đầu lại nhìn chỉ thấy Thiên Tầm vẫn còn ngây ngốc tại chỗ, liền hỏi “Sao ngươi còn chưa đi? Chẳng lẽ muốn ở lại đây một mình?”
“Ta.. các ngươi bay như vậy, ta có chạy nhanh thế nào cũng đâu đuổi kịp được?”
Hai người họ nghe Thiên Tầm nói vậy, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lại thấy buồn cười, cảm thấy đây là chuyện lạ, cô nhóc này bên cạnh tôn thượng nhiều năm như vậy thế nhưng ngự kiếm cũng không biết?
Bọn họ liếc nhau với ánh mắt phức tạp, vẫn là người lớn tuổi hơn nói “Ngươi lên kiếm tiên của ta, ta mang ngươi đi”
Thiên Tầm leo lên kiếm tiên, vừa mới đứng vững, kiếm tiên đã bay vèo lên, gió bên tai kêu vù vù, cảnh vật dưới chân nhanh chóng lui về phía sau, chỉ chốc lát, một tòa đảo tiên đã xuất hiện, nổi lên trên đại dương xanh thẳm, sương khói lượn lờ xung quanh, đó là Trường Lưu!
So sánh với Vân Sơn tú lệ thì còn khí thế huy hoàng hơn, thật là khiến người ta cảm thấy kính sợ.
Ba người bước lên đảo liền thu lại kiếm tiên, đi bộ vào. Hai người bọn họ dẫn Thiên Tầm đi xuyên qua một rừng cây nhỏ, thẳng đến một sương phòng nhỏ nằm độc lập.
“Trước mắt, ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây đi.”
Nói xong, hai người họ đi khỏi, trong phòng chỉ còn một mình Thiên Tầm. Nàng nhìn quanh bốn phía, cảm thấy cách bố trí gian phòng này lịch sự tao nhã, hoàn toàn giống với ở Vân Sơn.
Sư phụ là tôn thượng? Chưởng môn? Trước kia nàng đã từng đọc qua ở trong sách, chưởng môn rất lợi hại, nàng trước nay vẫn không hề biết sư phụ của nàng lại là người lợi hại nhất trên đời này.
Thiên Tầm nghỉ ngơi ở trong phòng còn Bạch Tử Họa thì đang ở Tuyệt Tình điện, U Nhược đang cầu kiến.
U Nhược nói : “Tôn thượng đã từng hứa kiếp này chỉ thu nhận một đồ đệ, nếu như để Thiên Tầm bái sư nhập môn chẳng phải là Tôn thượng đã làm trái với lời thề sao?”
Nàng thấy Bạch Tử Họa vẫn vô cảm, lại tiếp tục nói “Chi bằng để Thiên Tầm tham gia đại hội bái sư đi, nếu như nàng biểu hiện tốt, chắc chắc có thể bái con làm sư phụ, con sẽ truyền lại tất cả võ công cho nàng ấy, như vậy cũng không làm trái với lời hứa của sư tôn.”
Bạch Tử Họa im lặng không lên tiếng.
“Tôn thượng tán thành? Vậy thì con sẽ sắp xếp cho Thiên Tầm cùng lên lớp với các đệ tử mới khác.”
Nói xong, U Nhược xinh đẹp rời đi, không phải Bạch Tử Họa không hiểu ý của nàng ta, nhưng hắn thật sự không có cách nào giải thích, chẳng lẽ nói Thiên Tầm là Tiểu Cốt chuyển thế? Ngay cả bản thân hắn còn không lừa được, huống chi lừa người khác?
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Thiên Tầm chỉ thấy một tiểu tỷ tỷ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đứng trước cửa, mặc tiên bào màu lục, tay cầm kiếm tiên lóe sáng xinh đẹp.
“Ngươi chính là Thiên Tầm?” nàng ta lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói còn mang theo chút khinh thường, nàng nghe hai tiểu đệ nói cô nhóc này đến cả ngự kiếm cũng không biết.
Thiên Tầm cảm thấy vị tỷ tỷ này không mấy thân thiện với nàng, trong lòng cảm thấy khổ sở, tỷ tỷ xinh đẹp như vậy vì sao lại không thích nàng?
“Đúng vậy.”
U Nhược liếc mắt một cái, lại nhìn thoáng qua Thiên Tầm thì bắt gặp cung linh bên hông nàng, rõ ràng đó là của Tiểu Cốt, U Nhược biết ngay là Bạch Tử Họa cho nàng ta. U Nhược đè xuống lửa giận trong lòng, chỉ vào cung linh của Thiên Tầm nói “Ngươi còn chưa chính thức bái sư, không được phép đeo cung linh, ta cầm giúp ngươi trước đã, mà vốn dĩ cái này cũng không phải của ngươi!”
Không thèm để ý đến Thiên Tầm kháng nghị, U Nhược hung bạo giật lấy cung linh rồi bỏ đi.
Tâm trạng của Thiên Tầm bỗng rơi xuống vực thẳm, cái đó là sư phụ cho nàng, dặn nàng phải giữ thật tốt! Nàng thật sự không nhịn được, nước mắt cứ ào ạt chảy ra, huhu, làm sao bây giờ, chút nữa nhất định phải nói cho sư phụ, phải lấy cung linh về, huhu..