Chuông vang lên, đã đến giờ tan học…
Nghê Mạn Thiên tức giận ném kiếm xuống rồi bỏ đi, mấy người hay bám theo nàng cũng đi theo. Lạc Thập Nhất vung tay, tất cả kiếm bay vào trong giá.
“Thiên Cốt, cậu đang nhìn gì thế?” Khinh Thủy hỏi.
“Không có gì. Chúng ta đi thôi.” Hoa Thiên Cốt quay mặt đi.
Đẩy cửa phòng ra, Đường Bảo bay vù lên mặt Hoa Thiên Cốt, ôm mũi nàng khóc nức nở.
“Sao mẹ nỡ bỏ con ở đây?”
“Ngươi ở đây có ổn không…”
“Con không biết, con không biết, mẹ Cốt Đầu đi đâu con cũng muốn theo đến đấy.”
“Được rồi, được rồi, ta thấy ngươi ngủ say quá mà chúng ta phải đi học rất sớm, chẳng lẽ lại gọi ngươi dậy sao?”
Khinh Thủy tìm một cái hộp đựng trang sức rất đẹp làm ổ cho Đường Bảo, sợ buổi tối nó ngủ với Hoa Thiên Cốt không cẩn thận bị đè chết. Hơn nữa nàng còn vô cùng vui vẻ khâu cho nó một cái gối nhỏ, một cái chăn be bé và một bộ quần áo.
Hoa Thiên Cốt cầm những thứ này mà dở khóc dở cười.
Đêm đến Khinh Thủy ngủ rất say, Hoa Thiên Cốt vẫn ngồi chong đèn đọc sách như mọi ngày. Thời gian không còn nhiều, nàng phải nhanh chóng bổ sung kiến thức bị hổng mới được.
Đường Bảo nằm trong ổ mới trên bàn, vui vẻ lăn qua lăn lại. Lúc ngủ dậy vẫn thấy Hoa Thiên Cốt đang học.
“Cốt Đầu ơi đi ngủ đi, muộn lắm rồi.” Đường Bảo ngáp một cái, dáng vẻ vẫn còn buồn ngủ, Hoa Thiên Cốt không nhịn được vươn ngón tay út ra vuốt ve nó.
“Ngươi ngủ trước đi, ngoan. Đúng rồi, quyển ‘Lục giới toàn thư’ kia ngươi đã đọc xong rồi đúng không?”
“Tất nhiên.”
“Vậy là được rồi, ta đã đưa quyển sách đó cho Tôn thượng.”
“Tại sao?”
“Ngươi cũng biết ta không thể bảo vệ được những vấn đề quan trọng viết trong đó, nhỡ bất cẩn thì chết, giao cho Tôn thượng là yên tâm nhất.”
“Làm vậy cũng tốt. Còn quyển ghi chép lại tất cả bí quyết và tinh túy của đạo thuật phái Mao Sơn mẹ giữ lấy rồi tu luyện đi. Về cơ bản Thanh Hư đạo trưởng đã truyền tất cả tiên lực và đạo hạnh ông ấy còn lại cho mẹ, nhưng mẹ chưa tu đạo bao giờ, cho nên không thể vận dụng. Bây giờ với một người phàm như mẹ mà muốn vượt qua những người khác nhất định phải cực kì cố gắng. Mẹ nhập môn đạo pháp của Mao Sơn trước, sau đó học đạo pháp của Trường Lưu Sơn thì sẽ dễ hơn nhiều.”
“Thì ra là vậy, đúng rồi Đường Bảo, ta phát hiện ra mình càng ngày càng tinh mắt, trí nhớ cũng ngày càng tốt, đây là vì người phàm tắm nước ao Tam Sinh, hay là vì Thanh Hư đạo trưởng?”
“Có lẽ do cả hai nguyên nhân trên, tiên lực truyền vào người mẹ dù không vận dụng được, nhưng vẫn khiến năm giác quan trở nên nhanh nhạy hơn.”
Những ngày sau vẫn bình thường như thế, Hoa Thiên Cốt mất mười mấy ngày thức khuya dậy sớm đọc hết sách rồi nhớ toàn bộ, trước hết phải xong lý thuyết đã.
Sau đấy, mỗi khi đêm khuya buông xuống, nàng đều vào rừng sau Hợi điện tu luyện đạo thuật của Mao Sơn, rồi sáng hôm sau lên lớp, thế nên ngày nào cũng ngủ gật trên lớp.
May mà Đường Bảo luôn nằm trong lỗ tai nàng, giúp nàng ứng phó tất cả rắc rối. Ví dụ như trước khi tôn sư đến thì gọi nàng dậy, nói nhỏ đáp án cho nàng khi bị hỏi bài.
Nhưng có vài vị tôn sư rất ngứa mắt nàng, cố ý làm khó, không làm khó được nàng lại bắt nàng trả lời đủ loại vấn đề.
Kết quả bỗng dưng Hoa Thiên Cốt trở nên nổi tiếng. Lớp khác cũng nghe ngóng được rằng lớp Quý có một đệ tử tên là Hoa Thiên Cốt, tuy tiên tư cực kém nhưng chuyện gì cũng biết.
Có điều Nghê Mạn Thiên vẫn khinh thường nàng như trước, Đại hội Kiếm Tiên so thực lực chứ không phải thi viết, nhưng nàng ta vẫn coi Hoa Thiên Cốt như cái gai trong mắt. Hơn nữa Nghê Mạn Thiên còn từ từ nhận ra Lạc Thập Nhất dường như vô cùng để ý đến Hoa Thiên Cốt, nhiều hôm đã tan học rồi mà vẫn ở lại dạy cho nàng, trong lòng lại càng khó chịu.
Ngũ hành là một trong những môn rất quan trọng, phân thành năm nhóm. Hủ Mộc Thanh Lưu phụ trách nhóm thủy, Vũ Thanh La phụ trách nhóm kim, Hỏa Tịch phụ trách nhóm hỏa, nhóm mộc do trưởng lão đức cao vọng trọng Khuất Mộc giảng dạy, người dạy nhóm thổ chính là nhị đệ tử của Thế tôn, Hồ Thanh Khâu.
Các môn như tiên dược, kỳ môn độn giáp nàng vẫn có thể theo kịp, hơn nữa còn khá hơn người khác rất nhiều. Nhưng môn ngũ hành nàng lại không biết phải làm sao, thể chất của nàng không thể hòa hợp với một nhân tố nào, dường như không thuộc hệ nào cả.
Nghê Mạn Thiên hình như luôn nhìn nàng chằm chằm. Có một lần Hỏa Tịch cố ý “lỡ tay” đốt rất nhiều tóc nàng trong giờ học. Cái tên Hỏa Tịch chết tiệt kia luôn trêu chọc nàng, không tính việc luôn giở trò rồi mắng nàng ngốc ngay trước mặt mọi người, hắn gây ra nhưng không bao giờ giúp dập lửa, chỉ lo ôm bụng cười. Thật là không có tí đạo đức nào, làm nàng tức gần chết!
Có điều ác nhân đã có ác ma trị, chỉ cần thấy sư muội Thanh La là y như rằng hắn hiền như bụt. Vì có mấy lần Hoa Thiên Cốt tình cờ thấy cảnh hắn bị xách tai, nên những ngày về sau Hỏa Tịch càng tra tấn nàng thảm thiết hơn. Nàng rất hay bị hắn bắt ở lại học thêm, vừa chạy bộ vừa chép sách, phạt đứng đun nước, thậm chí cả xoa bóp đấm lưng nữa, y hệt một nha hoàn.
Mà cứ hôm nào có tiết của Hủ Mộc Thanh Lưu thì y như rằng cả lớp hôm đấy sực nức mùi rượu. Đệ tử nào làm không tốt sẽ bị phạt uống nước, rồi lại uống nước, uống nước không ngừng. Kết quả mỗi lần Hoa Thiên Cốt học xong đều mang cái bụng to như có bầu về phòng.
Ông lão Khuất Mộc kia rõ ràng cùng một giuộc với Đào ông, bọn họ thông đồng, luân phiên thay đổi cách hành hạ nàng. Vừa đến đã bắt nàng vào rừng lấy tay chặt cây, chặt được rồi còn phải bổ thành từng khúc, sau đó lại phạt nàng chép sách bằng cách dùng móng tay viết lên mặt gỗ. Nàng không thể tụ khí nên mười đầu ngón tay đều đầm đìa máu chảy, lâu dần ngón tay nàng kết thành từng lớp sẹo, chai lại, lấy nước ao Tam Sinh gột hết đi, nhưng gột hết rồi lại kết. Đường Bảo đứng bên cạnh chứng kiến lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa hết lần này đến lần khác. Hoa Thiên Cốt cắn răng chịu đựng tiếp tục cố gắng.
Càng ngày độ khó càng cao, nàng phải vót và khắc trên gỗ Hải Hiên. Hoa Thiên Cốt đã học được cách tụ khí, ngày qua ngày, bất giác đôi tay trở nên vô cùng linh hoạt, bẻ vàng cắt ngọc, chém sắt như chém bùn, quá trình tu luyện xem ra có chút thành tựu.
Ba đệ tử của Thế tôn, Lạc Thập Nhất chín chắn, Thượng Thượng Phiêu ngây thơ, Hồ Thanh Khâu lại đúng là chân truyền của Thế tôn, một cô gái xinh đẹp, nhưng nghiêm túc và bảo thủ hệt như bà ni cô già. Mọi người đều không thích nàng, nàng lại càng không thích mọi người.
Nhưng Hồ Thanh Khâu lại đối xử hoàn toàn khác với những đệ tử có tư chất thông minh như Nghê Mạn Thiên và Sóc Phong, đôi khi còn có thể nở một nụ cười. Nàng chẳng thèm quan tâm đến lớp Quý, với Hoa Thiên Cốt thì càng không để ý, Hoa Thiên Cốt tất nhiên cũng không dám mơ mộng.
Tiết nàng thích nhất chính là tiết của Vũ Thanh La, tuy tính tình Vũ Thanh La nóng nảy, nhưng không ra vẻ bề trên, đi học tan học đều tụ tập với chúng đệ tử, ngứa mắt cũng lấy chân đá luôn. Hơn nữa khi giảng bài lại giảng vô cùng đơn giản, không chút dư thừa vô nghĩa. Phần lớn đệ tử học hệ kim thành tích đều rất tốt, Hoa Thiên Cốt cố gắng lắm cũng theo kịp tiến độ.
Nhập môn hơn năm tháng, các đệ tử khác đã sớm học được cách điều khiển kiếm bay, bọn Nghê Mạn Thiên và Sóc Phong còn có thể cưỡi mây cưỡi gió. Còn nàng chỉ có thể điều khiển kiếm bay không quá hai thước, cũng không thể để thân kiếm đứng thẳng hơn ba giây.
Đêm hôm nay Hoa Thiên Cốt lại vào rừng học cách điều khiển kiếm, nửa năm qua nàng đã nỗ lực rất nhiều, nàng phải cắn răng tiếp tục cố gắng hơn nữa. Chỉ cần nghĩ tới Đại hội Kiếm Tiên đang tới gần, nàng lại càng sốt ruột hấp tấp, không ngừng ép bản thân, tinh thần và thể trạng đã sớm vượt qua sức chịu đựng của người thường.
Sóc Phong ngồi trên cây cao ở phía xa tò mò nhìn nàng hết lần này đến lần khác ngã từ trên kiếm xuống. Kiếm bay càng cao, ngã càng đau. Trên người đâu đâu cũng có vết thương, xương chắc cũng gãy mấy cái, nhưng vẫn cố chấp không chịu từ bỏ.
Đường Bảo nằm úp sấp bên cạnh lá cây lặng lẽ khóc, mấy tháng nay Hoa Thiên Cốt ép mình đến phát điên rồi, lại cố chấp như trâu, nói gì cũng không chịu nghe, ngã nhiều tới mức nó cũng không nỡ nhìn, thật không biết vì cái gì mà mẹ Cốt Đầu phải liều mạng như vậy.
Hoa Thiên Cốt lại ngã từ trên cao xuống một lần nữa, dù đã cố gắng tụ khí quanh người, Đường Bảo cũng sử dụng pháp lực còn sót lại để giảm xóc, nhưng nàng vẫn bị va đập rất mạnh, rốt cuộc không thể di chuyển được nữa. Lau vết máu trên khóe miệng, nàng nằm trên cỏ ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, nhìn cả Tuyệt Tình điện dưới những ngôi sao ấy, đột nhiên có chút chán nản.
Bỗng nhiên nàng nghe thấy thanh âm đầy đau lòng của Đường Bảo: “Thiên Cốt, mẹ có nhớ lúc mình mới lên Mao Sơn không? Ước nguyện ban đầu khi mẹ cầu tiên là gì, chúng ta nhất định phải bái Bạch Tử Họa làm thầy mới được sao?”
Hoa Thiên Cốt nhất thời sửng sốt, mệt mỏi cười. Đúng vậy, từ đầu nàng chỉ muốn một cuộc sống đơn giản không tranh đấu, không bị quỷ ám, cũng không mang tai họa đến cho người khác, ăn no mặc ấm, chẳng cần bôn ba nơi này nơi nọ. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, nàng một lòng liều mạng cố gắng để có thể bái Bạch Tử Họa làm thầy. Tại sao giờ đây lòng nàng lại có chấp niệm sâu đến vậy?
Nếu như ước nguyện vẫn như ban đầu, có lẽ mỗi ngày đều vô cùng đơn giản. Nàng sẽ sống những ngày mình muốn ở Trường Lưu Sơn, vừa vui vẻ lại nhàn nhã. Nàng tự hỏi, mọi chuyện nàng đều không muốn kém ai, muốn đứng hạng nhất, nhận lấy những ánh mắt ghen tị của người khác, không phải chỉ vì muốn bản thân trở nên mạnh mẽ, nếu người biết liệu có vui không?
Một khi nàng đã muốn gì, muốn làm chuyện gì, thật sự không có cách nào từ bỏ được.
Nàng muốn tới gần người hơn, gần hơn một chút, một chút. Chỉ cần có thể nhìn thấy người, ở bên cạnh người là nàng đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi, ít nhất cũng không phụ ân tình người đưa mình về Trường Lưu Sơn.
Nghĩ vậy nàng lại cố gắng đứng dậy, tiếp tục luyện tập.
Hôm sau là môn của Lạc Thập Nhất, Hoa Thiên Cốt vừa ngồi trên cỏ ngửa đầu nhìn chúng đệ tử quần áo đủ màu bay qua bay lại trên trời, vừa cố nắm cách giữ thăng bằng của người khác.
Khinh Thủy đã có thể bay rất tốt, đứng ở trên thân kiếm, lao về phía Hoa Thiên Cốt, sau đó nhẹ nhàng dừng lại, vươn tay ra.
“Thiên Cốt, tớ đưa cậu lên chơi.”
“Không cần đâu.” Hoa Thiên Cốt vội vàng xua tay, “Cậu cứ luyện tập đi.”
“Ngươi vẫn chưa biết điều khiển kiếm hả? Không phải ngươi rất giỏi sao? Ha ha ha!” Giữa không trung vọng đến một tiếng cười, Nghê Mạn Thiên đạp mây bay tới.
“Nếu sợ thân kiếm quá hẹp, ta đưa ngươi đi!” Nói xong vươn tay ra kéo Hoa Thiên Cốt lên mây, sau đó bay vụt lên cao.
“Đường Bảo!” Người Hoa Thiên Cốt vẫn chưa ổn định, Đường Bảo đang ngủ say trong tai lập tức trượt ra ngoài, rơi thẳng xuống dưới, mà vẫn ngủ say sưa không biết gì.
Lạc Thập Nhất kinh hãi bay qua, kịp thời đón được vào tay. Đường Bảo mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy đám mây dưới chân Nghê Mạn Thiên đột nhiên tan ra. Nàng ta cưỡi gió bay giữa không trung, giả bộ kéo Hoa Thiên Cốt nhưng thực ra không phải, Hoa Thiên Cốt liền rơi xuống.
Lạc Thập Nhất vừa đỡ Đường Bảo ở bên kia nên chắc chắn không kịp cứu nàng, Khinh Thủy cố gắng cưỡi kiếm bay qua nhưng tốc độ lại không đủ.
Kiếm của Sóc Phong đột nhiên rung lên, cậu cố kiềm nén thân thể đang giật giật muốn bay đi cứu Hoa Thiên Cốt, vẫn giữ vẻ lạnh lùng thờ ơ như trước.
Hoa Thiên Cốt quá sợ hãi quên không tụ khí, rơi cực nhanh xuống dưới, nàng vội vàng nhắm chặt mắt, nghĩ bụng, xong rồi, xong rồi, lần này gãy tay gãy chân là cái chắc.
Đột nhiên nàng cảm thấy mình ngừng rơi, được ai đó ôm vào lòng.
Thân thể lạnh như băng, không có chút cảm giác nào giống như đang được ôm, khi ngửi thấy mùi thơm quen thuộc kia đầu óc nàng lập tức đờ ra.
Rất lâu sau Hoa Thiên Cốt mới dám mở mắt, quả thật là Tôn thượng nửa năm không gặp.
Người một thân trắng như tuyết, vẻ mặt bình thản ôm nàng bay từ trên không xuống, còn tưởng Hoa Thiên Cốt quá sợ hãi nên cơ thể mới run bần bật như vậy.
Bạch Tử Họa nhẹ nhàng buông nàng ra, Hoa Thiên Cốt tay chân mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt hắn, rất lâu không dám ngẩng đầu lên.
Nghê Mạn Thiên cũng vội vàng bay xuống, quỳ rạp dưới đất. Mọi người phía sau lúc này mới kịp phản ứng, nhốn nháo cùng quỳ xuống, miệng hô: “Tham kiến Tôn thượng!”
Bạch Tử Họa khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu, rõ ràng mình có thể định Hoa Thiên Cốt lại trên không rồi từ từ hạ xuống, nhưng sao trong lòng lại sợ hãi, đến khi tỉnh táo lại đã ôm nàng bay xuống rồi.
“Là đệ tử sai, vốn định dạy Thiên Cốt sư muội bay trên kiếm, lại không đủ sức, nhất thời mắc lỗi, mong Tôn thượng trách phạt!” Nghê Mạn Thiên không ngờ đột nhiên Tôn thượng lại xuất hiện, sợ đến trắng bệch mặt.
Bạch Tử Họa tuy không vui nhưng cũng không nói gì, thấy Hoa Thiên Cốt trước mặt cao hơn hồi xưa nhiều, mái tóc rối bù xù cũng được búi lại thành hai búi xinh xinh, giống dáng vẻ một thiếu nữ hơn trước nhiều. Nhưng vẻ mặt nàng lại tái nhợt tiều tụy, khi ôm vào lòng nhẹ như một cọng lông chim, hơn nữa vừa chạm vào đã thấy hết nội thương, ngoại thương trên người, không biết vì sao lại thế. Nếu hôm nay hắn không dẫn người đến gặp Hoa Thiên Cốt, chẳng phải nàng lại bị thương nặng thêm một chỗ nữa sao? Huống chi lại ngay trước mặt người này, thật sự là khiến Trường Lưu mất hết thể diện.
“Đệ tử bái kiến chưởng môn!” Đột nhiên có một người quỳ xuống, cũng hướng về phía Bạch Tử Họa. Mọi người đều ngạc nhiên tròn mắt nhìn, thấy người đó mặc bộ quần áo màu xanh lơ, diện mạo tuấn nhã, vẻ mặt cực kì kích động, nhưng lại quỳ trước mặt Hoa Thiên Cốt, cảnh tượng này thật buồn cười.
Hoa Thiên Cốt căng thẳng ngẩng đầu, người đứng trước mặt nàng như đang mỉm cười, dung mạo xuất trần, quanh thân dường như có ráng mây ngũ sắc bao quanh, khiến người ta có cảm giác thật ấm áp.
Hoa Thiên Cốt đờ đẫn, ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa gật đầu ý bảo nàng đứng dậy.
Nàng cố gắng chống người thẳng dậy, chân vẫn hơi run, người trước mặt vẫn chưa chịu thu lễ. Nàng vội vàng chạy sang một bên, nhất định là người kia quỳ sai hướng rồi, nàng đâu nhận nổi cái vái này.
“Mao Sơn đệ tử Vân Ẩn bái kiến chưởng môn!” Không ngờ người đó lại xoay về phía nàng, cúi người thật thấp xuống hành lễ.
Nhất thời mặt Hoa Thiên Cốt cứng ngắc, vội vàng vươn tay đỡ người đó dậy, vừa tới gần đã ngửi thấy một mùi hương tao nhã.
“Vân Ẩn, ngươi làm nàng sợ, có chuyện gì vào đại điện rồi nói.” Bạch Tử Họa mở miệng.
Vân Ẩn lúc này mới vịn tay nàng đứng dậy, ánh mắt trong veo vui sướng dừng lại trên người nàng như có rất nhiều điều muốn nói, rồi lại lập tức nhận ra mình thất lễ bèn cúi đầu, cung kính làm một động tác mời.
“Mẹ Cốt Đầu!!!” Lúc này Đường Bảo mới bay ra từ trong tay Lạc Thập Nhất, khóc lóc ầm ĩ bám chặt lấy vai Hoa Thiên Cốt, thật hù chết nó.
Hoa Thiên Cốt cười chọc người nó, lặng lẽ làm một dấu tay ý bảo Khinh Thủy đừng lo lắng. Sau đó nàng đi theo Bạch Tử Họa và Vân Ẩn vào nội điện.
Mọi người bắt đầu xôn xao, kẻ phàm nhân thoạt nhìn vô cùng bình thường, không có chút pháp lực cùng gia thế kia, chẳng ngờ lại là chưởng môn một phái.
Nghê Mạn Thiên nắm chặt tay đến nỗi vang lên tiếng răng rắc, xem ra nàng đã quá coi thường con nhóc đó, càng lúc càng cảm thấy đây là một mối họa lớn.
Vào đại điện rồi Hoa Thiên Cốt mới nhận ra Thế tôn, Nho tôn đều có mặt, Đường Bảo vội vàng chui vào trong lỗ tai của nàng. Bởi vì có người ngoài ở đây nên Sênh Tiêu Mặc phá lệ ngồi nghiêm chỉnh, nhưng vẻ mặt vẫn lười nhác như thế. Còn Ma Nghiêm xem ra vẫn canh cánh trong lòng chuyện lần trước, không chút hòa nhã nhìn nàng.
“Đệ tử bái kiến Thế tôn, Nho tôn.” Hoa Thiên Cốt quỳ xuống cung kính cúi đầu.
Bỗng nghe thấy Ma Nghiêm hừ lạnh một tiếng: “Chúng ta sao nhận nổi, chưởng môn phái Mao Sơn.” Mỗi từ đều mang ý châm chọc.
Hoa Thiên Cốt sửng sốt, mặt đỏ bừng như lửa đốt.
Sênh Tiêu Mặc bất đắc dĩ nói: “Đại sư huynh, Hoa Thiên Cốt chẳng qua bị người nhờ vả lúc lâm nguy.”
Ma Nghiêm phất tay đáp: “Thân là đệ tử Trường Lưu, còn làm chưởng môn của phái khác, thật nực cười. Trường Lưu chúng ta không thể chứa nổi vị quý nhân này đâu. Ngươi nên sớm về Mao Sơn làm chưởng môn của người ta đi!”
Hoa Thiên Cốt vừa nghe thấy thế lòng chùng hẳn xuống, nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Họa, người hờ hững buông tách trà trong tay nhưng không nói gì.
Vân Ẩn nhíu chặt mày, cũng thuận thế nói: “Sau khi nhận được tin báo từ Thanh Điểu, sứ giả của Tây Vương Mẫu, đệ tử lập tức quay về Mao Sơn xử lý mọi chuyện. Bởi vì biết chưởng môn đi theo Tôn thượng về Trường Lưu nên tương đối yên tâm, trong phái lại có quá nhiều chuyện cần giải quyết gấp, đệ tử cũng không muốn đưa chưởng môn về ngay lúc đó để đối mặt với bao sự phức tạp và phiền toái. Huống chi nghe nói chưởng môn đã bái nhập Trường Lưu môn, ngày ngày chăm chỉ rèn luyện, cho nên không dám quấy rầy. Nửa năm qua đệ tử vẫn nghe ngóng tin tức của chưởng môn qua Tôn thượng. Hiện tại mọi việc trong phái đã chấn chỉnh xong, chỉ chờ chưởng môn về chủ trì đại cục. Cho nên lần này Vân Ẩn đặc biệt tới để đón chưởng môn về núi!”
Hoa Thiên Cốt khó hiểu nhìn Vân Ẩn, đáng nhẽ ra hắn phải biết nàng chỉ là một người phàm chứ? Trước lúc lâm chung Thanh Hư đạo trưởng bất đắc dĩ mới nhờ vả, chuyện trước đây không hề liên quan đến nàng. Hoa Thiên Cốt hiểu rõ mình không thể giúp hắn được gì, nếu làm chưởng môn ở Mao Sơn, cho dù tất cả quyền lực vẫn nằm trong tay hắn, trên hình thức vẫn phải xin chỉ thị từ nàng, tất nhiên sẽ có nhiều điều không tiện. Hơn nữa, Hoa Thiên Cốt không có năng lực tự bảo vệ mình, lỡ có gì bất trắc, Mao Sơn vốn đã bị tổn hại nặng nề, chưởng môn lại xảy ra chuyện, đương nhiên không thể gượng dậy nổi, tình thế vô cùng bất lợi. Mặt khác nếu để nàng trong phạm vi Trường Lưu, hắn muốn làm gì cũng dễ dàng hơn nhiều.
Nếu hiện giờ phái Mao Sơn đã tu chỉnh xong, thì nàng trả ấn tín của chưởng môn và cung vũ cho hắn là được, đâu cần quay về Mao Sơn làm gì cho rách việc. Hơn nữa thời gian ngày càng gấp gáp, dựa vào trình độ kém cỏi của nàng bây giờ, sợ rằng đến đài tỉ thí của Đại hội Kiếm Tiên cũng không trèo lên được. Nàng toàn tâm toàn ý muốn làm đồ đệ của Bạch Tử Họa, đâu muốn làm chưởng môn phái Mao Sơn gì đó.
“Ta ngu dốt, không biết làm chưởng môn thế nào. Ngươi đến đúng lúc lắm, ta truyền lại chức chưởng môn cho ngươi, vừa khéo hoàn thành lời nhờ vả trước lúc lâm chung của Thanh Hư đạo trưởng.”
Vân Ẩn lắc đầu: “Đệ tử hiểu ý của gia sư, cũng biết thân phận hiện tại làm chưởng môn khó xử. Nhưng hiện nay phái Mao Sơn thù trong giặc ngoài, nếu đệ tử nhậm chức chưởng môn, tư cách xử lý mọi chuyện không những không thay đổi, mà thậm chí một số kẻ xem đệ tử như cái gai trong mắt còn có thể nhân cơ hội làm loạn, cho nên chỉ có thể tiếp tục nhờ Thiên Cốt cô nương đảm nhận vị trí chưởng môn. Cô nương được gia sư chính miệng nhờ vả, lại có đại ân với phái Mao Sơn, thế mới được mọi người kính phục. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, nếu cô nương không muốn làm chưởng môn nữa, chúng ta sẽ nghĩ cách khác, được không?”
Tâm trạng Hoa Thiên Cốt chùng xuống, dù sao thì nàng vẫn còn nhỏ, lại chỉ là một người phàm, không đủ năng lực. Ý của Vân Ẩn là để Hoa Thiên Cốt làm con rối sau màn, hắn sẽ đứng đằng trước thao túng hết thảy, như vậy mới có thể giải quyết mối nguy của Mao Sơn. Hoa Thiên Cốt không khỏi bội phục hắn.
Vân Ẩn nói hợp tình hợp lí như thế, nàng há có thể không giúp. Vì thế nàng gật đầu, sau cùng bỏ thêm một câu nữa, “Nhưng dù thế nào ta vẫn là đệ tử của Trường Lưu Sơn.”
“Đệ tử hiểu.” Vân Ẩn cúi người nói, “Mấy ngày nữa là đại lễ của Mao Sơn, tất cả đệ tử đi ngao du đây đó đều quay về núi, chưởng môn buộc phải tham dự, nếu không sẽ là một đả kích cực lớn đối với sĩ khí, đệ tử đến đây chủ yếu là vì chuyện này. Chỉ vài ngày thôi, sau đó đệ tử nhất định sẽ đưa chưởng môn về Trường Lưu Sơn.”
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Họa, người khẽ gật đầu tỏ vẻ ngầm đồng ý.
“Được, ta về Mao Sơn một chuyến với ngươi.”
Trăng sáng nhô lên cao, trong rừng, Hoa Thiên Cốt thắp hương, đốt giấy, bái hai bái, sau đó ngồi yên dưới tàng cây ngẩn người nhìn ngọn lửa. Trường Lưu Sơn chẳng những thừa thãi ngọc thạch, đến cả hương liệu cũng quá nhiều. Mùi hương này không biết pha thêm gì mà mang đến một cảm giác khác biệt so với các loại hương khác. Nó chứa đựng một mùi lo âu và bi ai nồng đậm. Sương khói lượn lờ, khiến con người chìm đắm mê say.
Nàng nửa đêm lén trốn ra ngoài, bởi vì hôm nay là sinh nhật của nàng, cũng là ngày giỗ của mẹ.
Người bình thường vào sinh nhật hẳn sẽ vui vẻ vô cùng, chỉ có nàng coi ngày này là ngày đau thương nhất.
Luôn mang đến bất hạnh cho người bên cạnh, vậy nên vĩnh viễn nàng chỉ có thể ở một mình. Cô đơn, lạnh lẽo.
Ngày mai sẽ phải về Mao Sơn với Vân Ẩn, đã cáo biệt nhân gian nửa năm, không biết khi trở về có khác gì hay chăng?
“Một mình ở đây làm gì?”
Giọng nói đột nhiên vang lên khiến cái mạng nhỏ này của nàng bị dọa chỉ còn một nửa, chưa kịp ngẩng đầu nhìn người tới đã vội vàng quỳ xuống.
“Bái kiến Tôn thượng!”
Đầu cúi thấp, chỉ nhìn thấy vạt áo màu trắng của người trên mặt đất, vương vài chiếc lá vàng, đột nhiên nàng muốn vươn tay phủi cho người.
“Ta đến Hợi điện tìm ngươi nhưng không thấy, bỗng ngửi thấy mùi hương ở bên này nên thử qua tìm, quả nhiên là ngươi ở đây. Sao lại đốt vàng mã thế này? Hôm nay là ngày giỗ của ai?”
“Của mẹ con.” Hoa Thiên Cốt buồn bã nói.
“Hóa ra là thế, hãy nén đau buồn…” Bạch Tử Họa trước nay không nói nhiều, càng không biết an ủi người khác như thế nào, chỉ nhìn thân hình gầy guộc của Hoa Thiên Cốt run rẩy quỳ trong gió thu.
Đứa bé này, sao lại sợ hắn như vậy?
“Ngươi đứng lên đã rồi nói.”
Hoa Thiên Cốt đứng dậy, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
“Tôn thượng tìm con là vì chuyện ngày mai trở về Mao Sơn sao?”
Bạch Tử Họa gật đầu đáp: “Ngày mai ngươi trở về nhất định sẽ có muôn vàn gian truân, phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Vì sao? Không phải chỉ là tham gia một đại lễ thôi?” Cũng đâu phải quay về đó đánh giặc?
“Đám người Vân Ế và Xuân Thu Bất Bại có thể sẽ tìm đến hại ngươi. Mao Sơn vốn đã tổn thất nặng nề sẽ càng thêm không gượng dậy nổi. Số người muốn tranh đoạt chức chưởng môn phái Mao Sơn lại không phải là ít, đương nhiên sẽ không dễ dàng để ngươi trở về. Dù Vân Ẩn có cố hết sức bảo vệ, nhưng chắc chắn sẽ có lúc không trở tay kịp. Ta vốn định đi cùng các ngươi, nhưng lại có quá nhiều chuyện ràng buộc, hơn nữa thân phận không tiện lộ diện. Cho nên ngươi phải toàn sức ứng phó, chớ để mất mặt Trường Lưu Sơn cũng như Mao Sơn.”
“Đệ tử đã rõ.”
Bạch Tử Họa ngừng một lát rồi hỏi: “Ngươi vẫn chưa biết điều khiển kiếm?”
Hoa Thiên Cốt kinh ngạc, vừa bất an lại vừa xấu hổ gật đầu. Nàng thầm nghĩ chắc Tôn thượng thất vọng về mình lắm, không khỏi phiền muộn khó chịu.
Đột nhiên Bạch Tử Họa vung ngón tay lên, một tia sáng màu bạc như ánh chớp từ hông người vụt thẳng lên trời cao, xoay mấy vòng rồi đứng ở giữa không trung. Thân kiếm mỏng như cánh ve, sáng lung linh như ngọc, ánh ngũ sắc hoa lệ tỏa dọc theo thân kiếm.
“Ta dạy cho ngươi.”
Nói xong người vươn tay về phía Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng điên đảo chúng sinh của Bạch Tử Họa, phút chốc liền cảm thấy ánh trăng sau lưng người bỗng trở nên lu mờ. Nàng đờ người ra đó, đầu óc trống rỗng, ngơ ngác vươn tay ra, để mặc người nắm lấy, vẫn lạnh lẽo như nước. Cả người nàng tựa như đắm trong dòng nước vậy, không thể hô hấp, cũng không có lối thoát. Nàng bỗng thấy, có lẽ cả đời này cũng không thể trốn được.
Bạch Tử Họa nhìn cô bé: “Đừng quên khẩu quyết và tâm pháp, quan trọng nhất là phải hợp thành một thể với kiếm, cho rằng nó chính là một phần cơ thể của ngươi, muốn bay đi đâu thì bay đến đó, tự nhiên sẽ không rơi xuống.”
Nói xong giống như thiên ngoại phi tiên, dắt Hoa Thiên Cốt nhẹ nhàng thong thả nhảy lên, bay đến trên thân kiếm. Cây kiếm chỉ dài có ba thước, nhưng vì vóc dáng Hoa Thiên Cốt nhỏ nhắn, nên cũng không chật.
Khi Hoa Thiên Cốt lảo đảo sắp ngã thì chợt cảm thấy Bạch Tử Họa ở đằng sau giúp đỡ mình, khiến nàng bình tĩnh không ít.
“Điều chỉnh hô hấp, đừng sợ, bây giờ giao cho ngươi khống chế kiếm.”
Người đang nói thì kiếm bỗng nhấp nha nhấp nhổm trên không, sau đó liền rơi xuống dưới.
A, Hoa Thiên Cốt hét lớn trong lòng, sẽ bị đập vào một cây đại thụ mất! Nàng vội vàng nhắm mắt, nhưng đột nhiên lại nhớ tới Tôn thượng ở ngay sau mình, bèn hấp tấp tập trung tụ khí, cố gắng kéo thanh kiếm sang một bên, lá cây sượt qua người, đầu nàng ứa đầy mồ hôi.
“Tốt lắm, bây giờ cố gắng làm kiếm ổn định, từ từ bay lên.”
Hoa Thiên Cốt chỉ thấy đường kiếm bay trong không trung vòng vèo không có phương hướng, lúc cao lúc thấp, cách mặt đất không quá hai thước, thật sự là quá nguy hiểm. Tuy nhiên nàng làm được như thế này đã rất tốt rồi, thứ nhất vì thanh kiếm kia cưỡi lên vô cùng thoải mái, thứ hai là sự xuất hiện của Tôn thượng đối với nàng giống như một liều thuốc an thần vậy.
Bay qua bay lại quanh gốc đại thụ, nguy hiểm quá, Hoa Thiên Cốt tập trung nhìn mặt trăng, trong lòng không ngừng kêu gào tiến lên phía trước, tiến lên phía trước. Cuối cùng vụt một cái bay thẳng lên, thoát khỏi cánh rừng, kiếm chở hai người tiến về phía ánh trăng trong như nước.
Luồng gió đối diện Hoa Thiên Cốt như muốn nâng nàng lên, kiếm dần dần bay một cách vững vàng.
Hoa Thiên Cốt hít một hơi thật sâu, mùi hương hoa cỏ hòa quyện nhau trong không khí thật khiến người ta thoải mái. Hóa ra đây là cảm giác được bay, mà cánh của nàng, không phải kiếm, lại là Tôn thượng.
Hoa Thiên Cốt chậm rãi nắm giữ bí quyết, bay mấy vòng trên không. Nàng phát hiện mình đã bay rất cao, thậm chí có thể nhìn thấy toàn bộ Trường Lưu Sơn và Tam điện.
Cuối cùng nàng từ từ đáp kiếm xuống. Kiếm tự động bay về bên hông Bạch Tử Họa, thu vào trong vỏ.
“Bay rất khá.” Bạch Tử Họa gật đầu khen ngợi, Hoa Thiên Cốt thấy còn ngọt ngào hơn cả ăn mật. Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nàng bèn hỏi:
“Tôn thượng, yêu khí trên người con vẫn còn nặng như trước sao? Người đi tới đâu cũng ngửi thấy? Cũng tìm được con?”
“Đó không phải là yêu khí, mà là một mùi thơm rất kì lạ, dễ dàng cuốn hút yêu ma. Hiện giờ ngươi mang câu ngọc theo bên mình, giấu đi rất nhiều, yêu ma và người thường không ngửi thấy, nhưng ta vẫn có thể.”
Nói xong người đưa bội kiếm cho nàng: “Ta thấy ngươi và thanh kiếm này có duyên phận, tặng cho ngươi.”
Hoa Thiên Cốt sợ hãi: “Sao thế được? Đa tạ Tôn thượng quan tâm, Thiên Cốt không dám nhận.”
“Yên tâm, đây không phải Hoành Sương kiếm, chỉ là một bội kiếm bình thường tên là ‘Đoạn Niệm’, nhẹ mà tinh xảo, thích hợp với phái nữ. Không phải ngươi vẫn chưa có binh khí sao? Đoạn Niệm mặc dù không nổi tiếng, nhưng tuyệt đối là một thanh kiếm kiệt xuất, hơn nữa còn có linh tính, lúc gặp nguy hiểm có thể bảo vệ ngươi. Chẳng phải hôm nay là sinh nhật của ngươi ư? Coi như quà là được rồi. Ngươi có gắng luyện tập, đừng phụ lòng thanh kiếm tốt này.”
“Tạ ơn Tôn thượng, đệ tử hiểu rồi.”
Hoa Thiên Cốt run rẩy quỳ xuống nhận thanh kiếm kia, giọng nói cũng run lên, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên có người tặng quà sinh nhật cho nàng. Bởi vì mẫu thân, nên cha cũng tránh đề cập, đừng nói gì đến chúc mừng.
Một dòng nước ấm áp từ tận đáy lòng nàng dâng lên, tâm tư đầy cảm động cùng nỗi lòng xót xa, không nói nên lời.
Nhưng sao Tôn thượng lại biết hôm nay là sinh nhật nàng? Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn, Bạch Tử Họa thấy khuôn mặt trẻ con nhẹ nhàng lắc lư trong gió đêm như nhành hoa bồ công anh chưa muốn phiêu tán đi, tựa như hiểu nàng muốn hỏi gì, bèn đáp: “Dựa vào tướng mạo của ngươi là có thể tính ra.”
Ngừng một lát rồi nói tiếp: “Thuật điều khiển kiếm của Mao Sơn nổi danh thiên hạ, bây giờ ngươi biết điều khiển kiếm, sau này gặp chuyện gì cũng có thể ứng phó được, không thể tất cả mọi chuyện đều dựa vào Vân Ẩn. Được rồi, đêm đã khuya, ngươi mau về nghỉ ngơi đi, mai còn phải khởi hành sớm.”
Hoa Thiên Cốt cảm động không biết nói gì cho phải, hóa ra Bạch Tử Họa cố tình đến dạy mình ngự kiếm, còn tặng kiếm là có ngụ ý này. Chắc người lo mình là chưởng môn Mao Sơn mà vẫn phải dựa vào Vân Ẩn điều khiển kiếm hoặc cưỡi mây, tất không thể khiến đệ tử quy phục. Hơn nữa nếu gặp kẻ cố ý gây khó dễ cũng có thể nói được, gặp yêu ma mà Vân Ẩn không tiện để ý cũng có phương pháp chạy trốn. Người đúng là vì nàng mà nghĩ đến cả những điều rất nhỏ này, bảo nàng không nguyện thịt nát xương tan sao cho được?
Nhìn bóng dáng Bạch Tử Họa càng lúc càng xa, nàng vui vẻ vô cùng. Ôm thanh kiếm kia, Hoa Thiên Cốt bất chợt muốn khóc.
Sáng sớm hôm sau Hoa Thiên Cốt đi cùng Vân Ẩn về Mao Sơn, đương nhiên cũng mang theo Đường Bảo.
Lạc Thập Nhất tiễn bọn họ ra bức màn bảo vệ, sau đó mới về. Hoa Thiên Cốt lần đầu tiên bay cao như thế, giẫm chân lên kiếm, không dám cúi đầu nhìn biển rộng phía dưới, chỉ sợ sẽ ngã xuống.
Đường Bảo ôm cái gì trắng trắng xoay đi xoay lại trên vai, nàng chỉ sợ nó sẽ bị gió lớn thổi bay mất.
“Bảo Bảo, ngươi làm cái gì mà vui thế? Hay vào trong lỗ tai rồi ngủ đi nhé? Gió lớn bên ngoài dễ bị cảm lắm.”
“Ha ha ha, Thập Nhất sư huynh cho con kẹo.” Đường Bảo ngoạm một miếng, hạnh phúc hiện rõ trên mặt.
“Mẹ Cốt Đầu cũng ăn đi!” Nó bẻ “một miếng rõ to” cố gắng giơ cao lên.
Hoa Thiên Cốt quay đầu lại, Đường Bảo đút vào miệng nàng, chỉ nếm thấy vị ngọt, chẳng đủ nhét kẽ răng.
Vân Ẩn luôn bay phía sau nàng, duy trì một khoảng cách phù hợp, nàng bay nhanh hắn cũng bay nhanh, nàng bay chậm hắn cũng chậm lại, giống như sợ nàng sơ sẩy ngã xuống. Tuy phía dưới là biển, nhưng nếu tư thế không đúng, rơi từ năm mươi thước trở lên thì mặt nước còn cứng hơn đá cẩm thạch, đầu nở hoa ngay tại chỗ.
Nhìn Trường Lưu Sơn nhỏ dần từ từ khuất khỏi tầm mắt, trong lòng nàng có chút luyến tiếc. Nửa năm nay, nàng đã coi nơi đây như nhà của mình.
Hoa Thiên Cốt đột nhiên nhớ ra thanh kiếm dưới chân này do Tôn thượng đích thân tặng cho, nàng bỗng thấy vừa cảm động vừa kích động.
Dọc đường Vân Ẩn kể hết mọi chuyện trong Mao Sơn cho nàng nghe, mỗi việc Hoa Thiên Cốt đều cẩn thận ghi nhớ. Sợ thể lực Hoa Thiên Cốt không chịu nổi, cứ cách một lúc Vân Ẩn lại đề nghị tạm nghỉ giữa không trung. Cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, tốc độ không nhanh lắm. Hoa Thiên Cốt sợ sẽ làm mất thời gian, luôn từ chối nói không sao, tiếp tục đi thôi. Vân Ẩn không giằng co nữa, nhưng lén khống chế Đoạn Niệm kiếm, giảm bớt gánh nặng cho Hoa Thiên Cốt.
Đến được Mao Sơn đã là ba ngày sau, Hoa Thiên Cốt nghĩ tới lúc nàng theo Tôn thượng đi từ Dao Trì đến Trường Lưu Sơn, đường xa gấp đôi nhưng cũng chỉ mất có nửa ngày.
Trở về Mao Sơn, trước kia Hoa Thiên Cốt chưa từng ngờ rằng mình cũng có ngày bay từ trên không xuống như thần tiên hạ phàm. Quả chuông lớn giữa đại điện gõ liên tiếp mười hai hồi, Hoa Thiên Cốt cúi đầu nhìn, hàng ngàn đệ tử quỳ chật cứng trước Cửu Tiêu Vạn Phúc cung, đôi chân đứng trên kiếm không khỏi nhũn ra, đây là cảnh tượng gì thế này?! Cái hố to trước quảng trường đã được san lấp. Nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng tàn sát máu me bê bết trước kia, nàng vẫn không nhịn được cảm giác buồn nôn.
Đường Bảo ngủ no xong trèo lên đỉnh đầu Hoa Thiên Cốt cực kì kích động nhìn dòng người phía dưới, đắc ý như thể bọn họ đang bái nó vậy.
Tiếng chuông vừa dứt, đột nhiên một tiếng vang rất to từ phía dưới vọng lên: “Cung nghênh chưởng môn về núi.” Giọng nói như sét đánh vang dội, thiếu chút khiến nàng sợ hãi trượt khỏi kiếm. Hoa Thiên Cốt cố gắng ổn định lại tâm trạng, dáng vẻ tiếp đất cũng xem như tao nhã, bên cạnh đột nhiên có một đệ tử đứng dậy đỡ nàng.
Vân Ẩn dẫn nàng vào thẳng trong đại điện Vạn Phúc cung, Hoa Thiên Cốt nhìn ghế vàng của chưởng môn ở tít trên cao kia, thầm nhủ lần này coi như đánh cược. Nàng chần chừ ngồi nghiêm nghị ở phía trên, nhìn từ trong điện ra toàn bộ quảng trường ngoài kia, đầu óc cứ ong ong.
Người tham kiến kéo đến không ngừng, từ các sư thúc trưởng lão của Mao Sơn đến các vị khách thuộc môn phái khác được mời đến tham dự đại lễ.
Hoa Thiên Cốt thật sự không thể nhớ được ai là ai, tên là gì, mặt mũi như thế nào, chỉ cứng ngắc cười một cái xem như chào hỏi.
Nàng thậm chí còn không có thời gian nghỉ ngơi, tiếp theo là nghi lễ chính thức tiếp nhận chức vị chưởng môn. Hoa Thiên Cốt có chút lo lắng nhìn Vân Ẩn, hắn chỉ cười an ủi nàng.
Một đệ tử cầm chiếc mâm vàng to trống không quỳ trước mặt nàng, Hoa Thiên Cốt đờ người không biết làm gì cho phải, Đường Bảo thì thầm nhắc nàng đặt cung vũ vào chiếc mâm đó.
Hoa Thiên Cốt vội vàng lấy một bọc từ trong ngực ra, mở khăn, đặt sợi lông chim nho nhỏ vào trong.
Nghi thức lấy cung vũ là do trưởng lão có thân phận cao quý nhất, Thanh Hoài đạo trưởng râu tóc bạc phơ, chủ trì. Hoa Thiên Cốt làm theo những gì Đường Bảo nói nên không sơ suất khâu nào cả.
Bước cuối cùng là quỳ gối giữa đại điện, bái ba bái với liệt tổ liệt tông của Mao Sơn. Thanh Hoài đạo trưởng tự tay đeo cung vũ cho nàng, sau đó niệm tâm pháp. Hoa Thiên Cốt thấy vô số văn tự cùng tranh vẽ hiện lên giữa không trung, sau đó toàn bộ tập trung lên ngón cái bàn tay phải đang giơ lên của ông ấy,
Sau đó Thanh Hoài đạo trưởng nhanh chóng kết lại thành ấn pháp, điểm chỉ vào giữa mi tâm của nàng.
Nàng bỗng thấy rùng mình, có thứ gì đó đang tuôn trào ào ạt trong cơ thể, ấn tín chưởng môn màu đỏ như hoa mà lại không phải hoa trước đây Thanh Hư đạo trưởng để lại giữa mi tâm đột nhiên lại hiện ra, tôn thêm vài phần thoát tục cho gương mặt nhỏ nhắn của Hoa Thiên Cốt.
Phía dưới bắt đầu vang lên tiếng hô to, Hoa Thiên Cốt bây giờ xem như là chưởng môn chính thức.
Tiếp theo là đến đại điện tế trời của Mao Sơn, chủ yếu là vì những đệ tử đã chết thảm. Hoa Thiên Cốt nghe theo lời Đường Bảo và Vân Ẩn tất bật cả một ngày, đại lễ mới coi như hoàn thành. Nàng sắp chết rồi, đói không đỡ nổi nữa.
Vân Ẩn dẫn nàng tới nội điện nghỉ ngơi, mặt mày hớn ha hớn hở, không ngờ nàng còn nhỏ như thế mà có thể bình tĩnh ứng đối với trường hợp trọng đại, hơn nữa lời nói cử chỉ đều rất khéo léo. Bởi sớm biết rằng tân chưởng môn chỉ là một nhóc con mười hai tuổi, lúc đến Trường Lưu Sơn, tất cả mọi người ở Mao Sơn đều rất lo lắng. Hôm nay được thấy tận mắt, dù Hoa Thiên Cốt chỉ là một cô bé, gầy nhưng không yếu, cốt cách lẫn khí phách đều rắn rỏi. Hơn nữa trên người nàng mang theo bội kiếm tùy thân của thượng tiên Trường Lưu Sơn Bạch Tử Họa, hiển nhiên Tôn thượng vô cùng xem trọng nàng. Cả tiên giới đều coi Trường Lưu Sơn là cốt cán, tiên nhân coi Bạch Tử Họa là người đứng đầu, đã có thượng tiên làm chỗ dựa cho tiểu chưởng môn, vì thế dù Hoa Thiên Cốt có thế nào, mọi người cũng an lòng hơn rất nhiều.
Vân Ẩn mỉm cười nhìn thanh Đoạn Niệm, Bạch Tử Họa chắc cũng muốn mượn thứ này để nhắn tới Mao Sơn và thiên hạ ẩn ý đó.
Hoa Thiên Cốt nhìn bàn ăn, thiếu chút nữa không kìm được bổ nhào đến, nhưng vì lúc này có đệ tử ở đây, nên vẫn cẩn thận ngồi trước bàn theo lễ nghi. Đến khi Vân Ẩn cho người lui xuống hết, lúc này nàng cùng Đường Bảo mới vồ đến gặm lấy gặm để như hổ đói.
Vân Ẩn vừa chờ nàng ăn vừa báo cáo những chuyện cần làm trong mấy ngày tiếp theo. Hoa Thiên Cốt thầm thở dài, hóa ra làm chưởng môn cũng chẳng dễ dàng. Trường Lưu Sơn còn lớn hơn Mao Sơn mấy lần, đệ tử cũng đông hơn nhiều, Tôn thượng nhất định càng vất vả.
Có quá nhiều chuyện, không đợi Vân Ẩn nói xong, Hoa Thiên Cốt ăn no đã lăn ra ngủ. Nàng vốn rất đói, hơn nữa đồ ăn trên Trường Lưu Sơn xưa nay đạm bạc, lâu rồi chưa được ăn bữa nào phong phú như thế này, không kìm được cứ ăn mãi đến khi không thể chứa thêm được mới thôi.
Vân Ẩn định ôm nàng lên giường nhưng lại cảm thấy có chút thất thố, tập trung dịch chuyển không khí nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, rồi đắp chăn lại.
Đường Bảo thì nằm trong đĩa ngửa cái bụng mỡ lên trời, Vân Ẩn điều khiển lá rau xà lách cuốn quanh người nó từ đầu đến chân, sau đó sai người lên dọn dẹp rồi về nghỉ ngơi. Nửa năm nay, quả thực khiến hắn mệt chết đi được.
Sáng sớm hôm sau, nghe thấy tiếng người gõ cửa.
“Vào đi.” Hoa Thiên Cốt cũng không để ý đến dáng vẻ xộc xệch hiện tại của mình, đứng lên trên giường. Vân Ẩn nhìn Hoa Thiên Cốt còn đang ngái ngủ, tóc tai xõa tung, nheo mắt lại, nhịn cười.
“Bái kiến chưởng môn, đêm qua người ngủ có ngon không?”
“Rất ngon, ha ha, ta còn nằm mơ nữa. Ta mơ thấy Lâm Tùy Ý đến cảm ơn ta, ha ha!”
“Lâm Tùy Ý? Ha ha, xương cốt của hắn sư phụ hắn đã đến liệm về rồi.”
Hoa Thiên Cốt ngồi xuống giường chuẩn bị đi giày, đột nhiên Vân Ẩn quỳ một chân xuống, cầm lấy đôi giày trắng nho nhỏ của Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt nhất thời có chút luống cuống, nàng chưa bao giờ được hầu hạ như vậy. Hơn nữa còn là một người đàn ông đã trưởng thành, tim không khống chế được cứ đập loạn nhịp.
Nàng không thể từ chối, đành đưa chân ra, sau đó hắn dịu dàng mặc từng lớp áo rồi đeo thắt lưng cho nàng. Cuối cùng đưa một chiếc khăn mặt lên, “Cần đệ tử chải đầu cho người không?”
“Cám ơn, cám ơn, không cần đâu, ta có thể tự chải được.”
Vân Ẩn đứng ở một bên nhìn Hoa Thiên Cốt búi hai búi tóc xiêu xiêu vẹo vẹo, mắt lóe lên vài phần nghiền ngẫm.
Bình thường ở Trường Lưu Sơn đều là Khinh Thủy chải giúp, nàng vốn không biết làm gì, may nhờ có ánh sáng tình thương vĩ đại của người mẹ luôn tỏa ra từ người Khinh Thủy giúp đỡ nàng mọi việc.
“Vẫn nên để đệ tử làm thôi.” Vân Ẩn đột nhiên cầm lấy lược trong tay nàng, Hoa Thiên Cốt hơi chu miệng, nhìn chính mình trong gương đồng, quả thật không còn gì để nói. Những ngón tay thon dài của Vân Ẩn chỉ chốc lát sau đã chải được cái đầu hình bánh bao yêu yêu, còn lấy hai sợi dây màu đỏ bên bội kiếm của mình thắt lên cho nàng.
“Thật là đẹp!” Hoa Thiên Cốt sung sướng.
“Chắc người đói bụng rồi, bữa sáng ăn bên ngoài hay là trong phòng đây?”
“Trong phòng được rồi.”
“Cháo củ sen đệ tử làm ngon lắm, chưởng môn muốn nếm thử không?”
“Được!”
Hoa Thiên Cốt ngồi trước gương nghịch nghịch tóc mình. Chưa đầy nửa nén hương đã thấy Vân Ẩn trở lại, sắc mặt tái hơn trước rất nhiều.
“Nhanh ghê!” Hoa Thiên Cốt nhìn lên tay hắn, hu hu hu, bữa sáng của nàng đâu?
Vân Ẩn dường như đã quên chuyện đó, kinh ngạc nhìn Hoa Thiên Cốt, sau đó cúi ngay đầu xuống.
“Có việc gấp, xin chưởng môn mau chóng đi theo đệ tử.”
Hoa Thiên Cốt khó hiểu theo ra ngoài, sau đó quay đầu lại chỉ vào Đường Bảo đang ngủ say nói: “Có cần phải gọi Đường Bảo không, nếu là đi nghị sự gì đó với trưởng lão, nó có thể giải thích cho ta hiểu.”
“Không cần.” Vân Ẩn nhìn bát đũa trên bàn, nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu rồi vội vàng xoay người ra ngoài.
Hoa Thiên Cốt vội chạy theo. Vân Ẩn đi vào một lối nhỏ sau điện, ra khỏi Vạn Phúc cung, nhất định là đường xuống núi.
“Chúng ta đang đi đâu đây?” Hoa Thiên Cốt nhìn xung quanh, phát hiện trên con đường này không hề có một đệ tử nào.
“Đây là chuyện quan trọng, chưởng môn chớ hỏi nhiều.” Vân Ẩn bay nhanh, nhưng lại không điều khiển kiếm.
Hoa Thiên Cốt nhìn xung quanh, đã xuống dưới đỉnh núi: “Cách đây không xa chính là mộ của Lâm Tùy Ý đó!”
Vân Ẩn ngẩn người, ừ một tiếng.
“Vân Ẩn, ngày mai ngươi sai người đưa hài cốt hắn về Lao Sơn nhé?”
“Được.”
Vân Ẩn bay nhanh được một đoạn, lại phát hiện ra Hoa Thiên Cốt đứng đó bất động.
Y quay đầu lại, thấy một đứa bé như nàng lại dùng ánh mắt sáng quắc như đã hiểu rõ tất cả nhìn chằm chằm vào mình.
“Ngươi không phải Vân Ẩn, ngươi là ai?”
Hoa Thiên Cốt nhìn người trước mặt, tỉnh rụi như không.
“Vân Ẩn” sửng sốt nheo mắt: “Người nói đệ tử không phải Vân Ẩn? Không phải Vân Ẩn thì còn là ai?”
Hoa Thiên Cốt nhíu mày, đột nhiên nhớ tới gì đó, khó tin nhìn hắn: “Ngươi là Vân Ế?”
Mặt Vân Ế nháy mắt lạnh như băng, y cười lạnh: “Không hổ là chưởng môn mới nhậm chức của Mao Sơn…”
Hoa Thiên Cốt lắc đầu: “Thứ nhất, Mao Sơn vì chuyện trước kia nên mặt phòng vệ vô cùng nghiêm ngặt, bày tầng tầng lớp lớp đủ các trận pháp. Ngươi ngoài không thể tự do ra vào nội điện như chỗ không người. Đến ngay cả con đường bí mật phía sau hậu viện cũng nắm rõ trong lòng bàn tay thì chỉ có thể là kẻ phản đồ Mao Sơn như ngươi. Thứ hai, trên Mao Sơn giăng bùa chú, chỉ cần có người dùng thuật thì ngay lập tức sẽ biết ngay, ngươi khó có thể biến thành Vân Ẩn mà không bị phát hiện, trừ phi pháp thuật của ngươi quá cao cường, nhưng từ việc ngươi không dám điều khiển kiếm là biết ngươi không đủ đạo hạnh, vậy thì có nghĩa vốn dĩ dáng vẻ của ngươi và Vân Ẩn giống hệt nhau.”
Vân Ế tái mặt, thứ y hận nhất chính là gương mặt giống hệt Vân Ẩn này. Lúc bước vào sư môn cho đến nhiều năm sau, y đều đeo mặt nạ che mặt, chỉ nói với mọi người là dung mạo đã bị hủy. Đừng nói các đệ tử khác, ngay cả sư phụ và Vân Ẩn đều không biết khuôn mặt thật này.
Từ khi sinh ra đến nay, hai anh em sinh đôi họ chỉ có mình kẻ kia được sống quang minh chính đại trên thế gian, mà y phải làm một cái bóng, chỉ có thể nghe theo gia huấn nhà họ Thanh Châu Mộng, tồn tại để làm người bảo vệ cho trưởng nam.
Tại sao, rõ ràng cùng một mẹ sinh ra, từ nhỏ y đã phải chịu trăm ngàn tra tấn cùng huấn luyện, chỉ để lúc nào cũng có thể âm thầm bảo vệ người thừa kế là Vân Ẩn? Tại sao, rõ ràng có cùng một khuôn mặt, hắn từ nhỏ được quan tâm yêu thương, mà y vĩnh viễn chỉ có thể sống trong bóng tối? Tại sao lại có loại độc kỳ lạ, dù y có làm sao thì Vân Ẩn chẳng hề hấn gì, nhưng chỉ cần kẻ kia bị thương, y lại nhận nỗi đau gấp bội, nếu Vân Ẩn chết sớm, y cũng không thể sống!
Tại sao? Tại sao?
Từ nhỏ, kẻ kia muốn đi đâu hay làm gì y đều phải làm thứ đó, cho dù hắn có làm sai điều gì đều là lỗi của y, lúc kẻ đó ngủ y cũng phải mở to mắt coi chừng, ngay cả khi Vân Ẩn đột nhiên muốn tu tiên cầu đạo y cũng phải âm thầm đi theo đến nơi quỷ quái này, bái lão già chết tiệt kia làm thầy. Y không từ thủ đoạn để thắng kẻ kia, nhập môn trước làm đại sư huynh.
Nhưng tại sao? Tại sao đời này y cũng chỉ có thể sống vì người đó?
Y có thể phản bội sư môn, tự tay giết người mình gọi là sư phụ bao nhiêu năm, thậm chí có thể giết cả Mao Sơn lần nữa. Nhưng… nhưng y lại vĩnh viễn không thể vi phạm huyết thệ của mình, vĩnh viễn không thể thương tổn người y hận nhất kia! Bởi vì thương tổn kẻ đó chính là thương tổn mình! Giết kẻ đó chính là giết mình! Thậm chí ngay cả lợi dụng người khác thủ tiêu y hắn cũng không làm được, thân thể này sẽ hành động trước cả lý trí, bất chấp tất cả lao vào cứu hắn. Số mệnh này đã định ngay từ khi bọn họ sinh ra rồi. Mà tất cả những đau khổ đó chỉ vì hắn đến thế giới này trước y hai giây!
Hoa Thiên Cốt nhìn khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ của y, cả người ớn lạnh. Tại sao không ai nói với nàng là Vân Ế lại giống hệt Vân Ẩn? Hai người chẳng những dung mạo mà ngay cả nét mặt cử chỉ cũng y như nhau. Nếu Hoa Thiên Cốt không dụ y để lộ ra dấu vết, thì nàng cũng không tin người này không phải Vân Ẩn.
“Ngươi đã nhận ra ta, vậy ta không cần phải khách khí với ngươi nữa! Chưởng môn Mao Sơn!”
Vân Ế đưa tay vào miệng cắn, một giọt máu rơi xuống.
Nàng cảm thấy Đoạn Niệm bên hông rung lên cực mạnh, phát ra tiếng rít sắc nhọn.
Vân Ế lại gắng sức kéo gì đó từ vết thương kia, một sợi dây đỏ như trùng máu bị hắn rút ra.
Hoa Thiên Cốt hít một hơi khí lạnh, vội vàng vung tay, Đoạn Niệm tuốt vỏ bay ra, theo ngón trỏ và ngón giữa của nàng lao tới tấn công Vân Ế.
Xong rồi, thuật điều khiển kiếm của nàng vốn đã chẳng ra sao, vừa thực chiến đã gặp ngay cường địch, Đường Bảo lại không ở đây, lần này chết chắc rồi!
Hoa Thiên Cốt hết trốn trái lại trốn phải, sợi tơ hồng kia vẫn không ngừng công kích, nó rõ ràng là do Vân Ế dùng máu tươi kết thành rồi khống chế, như thể có sinh mệnh, nhưng vì kiêng dè uy lực của Đoạn Niệm nên không dám tiến lên phía trước. Đột nhiên y rút ra càng nhiều tơ máu từ các ngón tay khác, mấy sợi tơ buộc chặt lấy chuôi kiếm. Hoa Thiên Cốt không điều khiển được kiếm nữa, tay kết ấn, ném một loạt cầu lửa ra. Vân Ế cười lạnh tránh thoát.
“Thì ra Mao Sơn chưởng môn cũng chỉ có chút năng lực ấy thôi.”
Vài sợi tơ máu không chút lưu tình quất lên mặt nàng như những sợi roi, sau đó trói chặt lấy nàng.
Khi Hoa Thiên Cốt sắp không thể thở được nữa, đầu xoay vòng tìm cách ngăn địch, đang cực kì lo lắng thì mấy sợi tơ máu kia lại bị ai đó dùng khí tước làm mấy đoạn, rơi xuống đất hóa thành vũng máu loãng.
Vân Ế cực kì hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là đeo mặt nạ vào. Vốn tưởng cứu binh của Vân Ẩn, y ngẩng đầu trông lên, xa xa lại là một người áo tím tung bay như tiên nhân đứng trên cành cây. Thấy rõ mặt người tới, Vân Ế và Hoa Thiên Cốt đều đờ đẫn. Đó là một gương mặt đẹp như tiên, một nhan sắc vượt xa thế tục, khiến người ta không có cách nào tưởng tượng nổi.
Mái tóc tím như thác phiêu diêu trong gió, bộ y phục tím uốn lượn tựa ảo mộng. Làn da trắng nõn trong suốt dưới ánh mặt trời, khẽ ẩn hiện đường cong duyên dáng của xương quai xanh. Mi tâm hắn có ấn ký đỏ sẫm lộng lẫy như hoa, đôi mắt màu đỏ trong veo không chút vẩn đục, bầu trời đầy sao cũng không thể sánh bằng.
“A, là Vân Ế hả, xem ra lần này ta lại tới chậm một bước rồi?”
Hoa Thiên Cốt thất thần nhìn người đó, hoàn toàn quên mất bản thân đang gặp nguy hiểm. Không ngờ người kia lại có giọng nói hay đến vậy, nàng vốn tưởng rằng Tôn thượng đã là tuyệt vời nhất rồi.
Mày Vân Ế nhíu chặt lại, trong lòng thầm mắng tên khốn Sát Thiên Mạch đáng chết cố tình xuất hiện đúng lúc này cướp người, y hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào đột nhiên biến mất.
Hoa Thiên Cốt ngồi yên dưới đất, thấy người đó tao nhã bay từ trên cây xuống, đến bước đi cũng nhẹ nhàng, vòng eo uyển chuyển, nhanh nhẹn tới gần, vạt lụa màu tím lay động theo gió, mỗi hành động đều vô cùng quyến rũ, mị hoặc đảo điên, khiến người ta mất hồn mất vía.
“Nhóc chính là tân chưởng môn Mao Sơn mới nhậm chức?”
Sát Thiên Mạch cúi xuống nhìn nàng, dường như thấy cái đầu bánh bao của nàng thật đáng yêu, không nhịn được lấy tay chọc chọc.
“Đừng lo, đứng dậy đi, người xấu đã bị ta hù chạy rồi.” Mùi đàn hương từ Sát Thiên Mạch tỏa ra, hắn khẽ cười, hơi thở như lan, hàm răng như ngọc.
“Tỷ tỷ, tỷ thật đẹp, có điều ngực hơi nhỏ.” Hoa Thiên Cốt ngây ngô nhìn “tỷ tỷ” nói.
“Vớ vẩn!” Sát Thiên Mạch đảo đôi mắt màu đỏ, đánh nhẹ Hoa Thiên Cốt một cái, che miệng cười như đang làm nũng, mang một vẻ quyến rũ không nói nên lời. Hoa Thiên Cốt liều mạng kiềm chế máu mũi đang muốn phun ra ngoài.
“Đẹp thật à? Đẹp đến nhường nào?”
“Còn đẹp hơn cả tiên nữ.”
“Thật sao?” Sát Thiên Mạch mừng ra mặt, “Ngươi đã thấy những tiên nữ nào rồi?”
“Hằng Nga, Thất tiên nữ, Bắc Hải Long Vương, Cửu Thiên Huyền Nữ muội đều đã gặp, nhưng không đẹp bằng một nửa tỷ!” Hoa Thiên Cốt luyến tiếc quay đầu lại nhìn “tỷ tỷ”, thật thà nói.
Sát Thiên Mạch đắc ý tới cực điểm, đời này hắn thích nhất là nghe người khác khen mình đẹp, nhưng chưa ai nịnh khiến hắn sung sướng như Hoa Thiên Cốt.
“Không ngờ cái miệng nhỏ này của nhóc lại ngọt như thế.” Sát Thiên Mạch bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cũng chẳng buồn đính chính lại mình là nam. “Tỷ tỷ” thì cứ là “tỷ tỷ” đi, nghe tiếng nàng gọi hay cực kì, trước nay chưa một kẻ nào dám gọi hắn như thế, ha ha.
“Tạ ơn tỷ tỷ đã cứu Thiên Cốt!” Hoa Thiên Cốt bái Sát Thiên Mạch. Mới làm chưởng môn ngày đầu đã bị kẻ xấu bắt đi, Vân Ẩn nhất định đang rất lo lắng! Nàng phải về thật nhanh mới được!
Nhưng chị gái này là thần thánh phương nào? Mạnh đến mức nào mà chỉ cần lộ mặt đã dọa Vân Ế phải chạy mất?
“Xin hỏi, quý tính đại danh của tỷ là?”
“Ta tên Sát Thiên Mạch, ngươi là Hoa Thiên Cốt đúng không? Người năm ngoái xông vào thiên yến, gây rối khiến Quần Tiên yến chỉ mới tổ chức được một nửa đã giải tán là ngươi? Chưởng môn đương nhiệm của Mao Sơn?”
Chợt thấy cái tên Sát Thiên Mạch này thật quen, Hoa Thiên Cốt cắn tay nghĩ rất lâu, đột nhiên nhớ tới hôm ở Quần Tiên yến, Ngọc Đế hạ lệnh đuổi bắt một người, hình như đó là Lưu Hỏa Phi Đồng Sát Thiên Mạch.
Hoa Thiên Cốt trợn tròn mắt, nhìn dung mạo dáng vẻ của hắn nàng còn tưởng tiên, không ngờ lại là yêu nhân của Ma giới. Vậy mục đích hắn tới nơi này hẳn cũng giống Vân Ế, muốn bắt nàng? Vòng vo nửa ngày tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa!
Sát Thiên Mạch nhìn nàng cười, mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm tuyệt đẹp: “Ha ha, ngươi biết ta là ai đúng không? Ta là người trong Ma giới, nhóc có sợ ta không?”
Hoa Thiên Cốt suýt ngất dưới nụ cười khuynh thành của hắn, cảm giác như toàn bộ thân thể và tâm linh đều bị đôi mắt đó hút vào. Nhưng trên người “tỷ tỷ” chỉ thấy ấm áp và mùi thơm dịu, không có chút yêu khí hay sát khí nào, nếu không biết hắn là ai thì dựa vào dung mạo này có nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy giống người xấu, người xấu cũng đẹp thế sao? Ài, nếu thật sự phải chết, chết trong tay một bà chị đẹp như thế này còn hạnh phúc chán so với chết dưới mấy sợi tơ máu ghê tởm của Vân Ế.
Hoa Thiên Cốt gãi đầu, thành thật hỏi: “Muội không sợ tỷ, tỷ muốn bắt muội đi đâu?”
Mắt Sát Thiên Mạch ánh lên một tia lấp lánh: “Ngươi đã từng nghe ác danh của tỷ tỷ chưa? Thật sự không sợ?”
“Tỷ tỷ không xấu, hơn nữa còn rất dịu dàng.”
Sát Thiên Mạch khẽ thở dài: “Trên đời này chưa có ai nói không sợ ta, còn nói ta dịu dàng.”
Bàn tay trắng nõn nắm lấy tay Hoa Thiên Cốt, thấp giọng nói: “Yêu Thần sắp xuất thế, Ma giới vốn đã chia năm xẻ bảy từ lâu, sức ta có hạn, rất khó để có thể chỉ huy trên dưới. Lần trước ta tới chậm, khiến Xuân Thu Bất Bại giết cả Mao Sơn. Thanh Hư đạo trưởng từng có ân cứu mạng ta, ta lại không cứu được ông ấy. Ngươi được ông ấy lựa chọn, ta sẽ bảo vệ, không để bọn Vân Ế có cơ hội hại ngươi, ngươi cứ yên tâm!”
Hoa Thiên Cốt để mặc hắn nắm tay, ngây ngô gật đầu.
“Ngươi chịu tin ta?”
“Tin.”
Sát Thiên Mạch vui vẻ ôm nàng vào lòng, đứa bé này thật dễ lừa, sao có thể tùy tiện tin một người xa lạ như thế? Ha ha, may mà hắn là người tốt, hơn nữa còn là người tốt đẹp nhất trong lũ người tốt, người tốt nhất trong đám người đẹp.
“Đau không?” Sát Thiên Mạch nhìn mấy vết máu trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Thiên Cốt, thầm mắng tên Vân Ế chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, lần sau gặp lại phải rút hai sợi gân của gã ra đánh con quay mới được.
“Không đau.” Hoa Thiên Cốt thấy hắn ép sát vào mình như thế, cảm thấy không quen, khẽ dịch về phía sau.
Tay phải Sát Thiên Mạch tụ khí phát ra một ánh sáng màu tím nhạt, nhẹ nhàng mân mê khuôn mặt Hoa Thiên Cốt, vết thương nháy mắt biến mất. Sau đó hắn lại kéo hai ông tay áo Hoa Thiên Cốt lên, khẽ vuốt theo cánh tay nàng, giúp nàng trị thương.
“Còn chỗ nào nữa?”
“Hết rồi, hết rồi.” Hoa Thiên Cốt vội vàng buông ống tay áo xuống. Tuy rằng bên hông, trên đùi cũng có vài vết bầm, nhưng dù cùng là nữ đi chăng nữa cũng đâu thể để người ta tùy tiện động chạm như thế.
Sát Thiên Mạch cười khanh khách ngoắc ngón tay, Đoạn Niệm kiếm từ đằng xa bay trở về, tự động chui vào vỏ bên hông Hoa Thiên Cốt. Khi nhìn rõ Sát Thiên Mạch vô cùng ngạc nhiên.
“Đoạn Niệm kiếm?”
Sát Thiên Mạch vươn tay muốn rút kiếm ra, không ngờ vừa đụng vào, lại bị đẩy rất xa. Hắn lảo đảo vài bước ổn định lại cơ thể, khẽ cười một tiếng, miệng mắng: “Bạch Tử Họa chết tiệt!”
“Tỷ tỷ, không sao chứ?” Hoa Thiên Cốt không hiểu đột nhiên xảy ra chuyện gì.
“Thanh kiếm này sao ngươi lại có? Nó rõ ràng là bội kiếm tùy thân của Bạch Tử Họa, lần trước giao chiến với tên khốn đó ta không cẩn thận bị chém một nhát, bao lâu rồi mà vẫn chưa khép miệng được, suýt chút nữa thì hủy hoại dung nhan tuyệt mĩ của ta, hại ta phải lên Thiên Cung xuống Đông Hải trộm linh dược.”
“Là Tôn thượng tặng cho muội đấy!”
“Cái gì? Bạch Tử Họa tặng cho ngươi? Đó là thanh kiếm tuyệt thế từ thời thượng cổ đấy, thế mà hắn lại cho ngươi? Ta hỏi mượn hắn đàn Phục Hy, muốn tìm hiểu huyền cơ trong mười sáu món thần khí sao không thấy hắn rộng rãi như thế, còn suýt đâm thủng một lỗ vào mắt ta nữa. Đời này có ai gặp ta mà không bị mê hoặc điên đảo đâu, chỉ có hắn chả biết thương hoa tiếc ngọc là gì cả! Ta không biết đâu, ngươi ném Đoạn Niệm kiếm xuống đất đi, ta muốn giẫm nó vài cái để hả mối hận trong lòng!”
Hoa Thiên Cốt cười to: “Đàn Phục Hy kia quan trọng như thế, Tôn thượng sao có thể tùy tiện cho tỷ mượn được?”
“Hừ, nghe bảo hắn là Bạch Tử Họa siêu phàm thoát tục, trong lòng ta cũng kính nể hai phần, ai ngờ hắn cũng giống mấy lão đạo sĩ đã già rồi còn hồ đồ ngu xuẩn! Ta không biết, ta phải giẫm nó!”
Hoa Thiên Cốt không dám để “tỷ tỷ” làm nhục bội kiếm của Bạch Tử Họa, vội vàng làm bộ cực kì tức giận đấm thanh kiếm kia hai cái: “Nhìn đi, dù ngươi có là kiếm, thì cũng phải mở to hai mắt ra chứ, tỷ tỷ xinh đẹp như thế, sao ngươi lại nỡ đánh nàng hả? Mau chạy ra giải thích đi, nói ngươi sai rồi, sau này không dám nữa. Gì cơ? Ta không nghe được, nói to lên đi. Được rồi, lần sau phải nhớ rõ đấy, nhưng chuyện này vẫn không thể bỏ qua, lúc về không cho chui vào trong vỏ nữa, lột trần phơi nắng đi, phải phơi ngươi đến đen thui mới giải tỏa được nỗi bất mãn trong lòng tỷ tỷ của ta!”
Sát Thiên Mạch thấy nàng nghiêm túc nói chuyện với kiếm thì bật cười, bất đắc dĩ phẩy tay: “Quên đi, ta bao dung độ lượng, sau này tính sổ với Bạch Tử Họa, không thèm chấp nhặt với một thanh kiếm cùn! Đúng rồi, nhóc có quan hệ gì với Bạch Tử Họa, sao hắn lại tặng Đoạn Niệm kiếm cho nhóc?”
“Sau khi Quần Tiên yến kết thúc, muội theo Tôn thượng về nhập môn Trường Lưu Sơn. Tôn thượng sợ lần này Thiên Cốt đi sẽ gặp chuyện nguy hiểm, nên cho muội thanh Đoạn Niệm làm vũ khí tùy thân.”
“Hừ, không thể tưởng tượng tên đó lại có lòng tốt như thế, ngươi mang theo Đoạn Niệm kiếm này cho dù cách chân trời góc bể hắn cũng có thể cảm nhận được ngươi có bình yên vô sự hay không. Nếu lần này ngươi bị Vân Ế mang đi, thì chả mấy chốc hắn sẽ phái người tới cứu thôi. Cái tên Vân Ẩn kia quả ngốc, khinh địch đến mức để Vân Ế trà trộn được vào núi.”
“Việc này không thể trách hắn, ai bảo Vân Ế có khuôn mặt giống hệt Vân Ẩn, hắn cũng chưa từng thấy bộ mặt thật của y, những người khác chắc chắn đều tưởng nhầm y là Vân Ẩn.”
“Giống hệt nhau?” Sát Thiên Mạch lắp bắp kinh hãi, hắn cũng chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của Vân Ế, thảo nào bọn chúng làm việc lại thuận lợi như thế.
“Muội phải cố gắng, không thể dựa dẫm vào sự bảo vệ của bọn họ mãi được!” Hoa Thiên Cốt cầm chặt kiếm trong tay.
“Linh khí của Đoạn Niệm quá mạnh, chỉ Bạch Tử Họa mới có thể chế ngự, sao nó chịu nghe lời của một đứa nhóc như ngươi được? Ngươi phải từ từ tìm hiểu nó, chỉ khi bản thân ngươi đủ mạnh, Đoạn Niệm mới có thể xem ngươi là chủ nhân thật sự. Bây giờ đối với ngươi mà nói, nó chẳng qua chỉ là một thanh sắt vụn bình thường, thật không hiểu Bạch Tử Họa nghĩ thế nào.”
Sát Thiên Mạch đang nói thì Đoạn Niệm phát ra tiếng gầm gừ bất mãn trong vỏ. Nó không phải là sắt vụn đâu nhé!
Sát Thiên Mạch nhìn lên núi nói: “Bọn Vân Ẩn sắp đến rồi, ta phải đi. Lần đầu tiên gặp, ngươi lại đáng yêu như thế, ta rất thích, cho ngươi cái lễ gặp mặt này.” Hắn vung tay lên, chặt đứt ngón tay út bên bàn tay trái của mình.
Hoa Thiên Cốt sợ tới mức ôm chặt miệng, vội vàng chạy lên cầm máu giúp hắn.
“Ha ha, nhóc con, đừng sợ.” Vừa nói xong da thịt trên ngón tay út mảnh khảnh tuyệt đẹp nhanh chóng bốc hơi, cuối cùng chỉ còn lại một mẩu xương đáng yêu màu trắng. Sát Thiên Mạch nhổ một sợi tóc màu tím xuống, lúc chặt ngón út hắn không hề cau mày tí nào, nhưng khi nhổ sợi tóc kia xuống lại làm tim hắn đau gần chết.
Sợi tóc luồn qua khe hở trên áo Hoa Thiên Cốt, sau đó thắt lại trên cổ nàng.
“Đây là một phần cơ thể của ta, mang theo nó thì cho dù nhóc ở đâu ta cũng biết. Khi nào gặp nguy hiểm hãy thổi nó lên, ta sẽ chạy nhanh tới cứu, hiểu chưa?”
Hoa Thiên Cốt sớm đã bị dọa đến choáng váng, đau lòng nhìn ngón tay út bên bàn tay trái của “tỷ tỷ”, nó không chảy chút máu nào, xương thịt dài ra với tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã khôi phục như lúc đầu.
Sát Thiên Mạch vỗ đầu Hoa Thiên Cốt: “Sợ gì chứ, ta là ma mà. Được rồi, đi đây, ta chả muốn có xung đột gì với bọn Vân Ẩn đâu. Chờ ta tìm được món thần khí tiếp theo thì sẽ đến Trường Lưu Sơn tìm nhóc chơi.”
Nói xong hắn ôm Hoa Thiên Cốt, hôn một cái thật mạnh lên mặt nàng, cười mờ ám, vèo một cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa. Trong lòng nàng vui vẻ, có tỷ tỷ thật tốt! Ha ha!
Hoa Thiên Cốt nhìn mẩu xương đáng yêu trước ngực kia mà vạch đen chảy dài trên đầu, lễ vật này thật quá đặc biệt, dù tên nàng là Thiên Cốt cũng đừng tặng xương cho nàng chứ, còn bảo nàng thổi nó như thổi còi, nàng không thèm!
Nàng giật sợi tóc kia, chắc thật đấy, trông thế nhưng không dễ đứt được đâu.
Thiên Thủy Tích, câu ngọc, xương ngón út, dạo này sao nhiều người thích tặng vòng thế nhỉ? Nàng sắp đeo đầy cổ rồi.
Một lát sau quả nhiên thấy Vân Ẩn mang theo một tốp đệ tử chạy nhanh như chớp, thấy Hoa Thiên Cốt vội vàng quỳ rạp xuống đất, xin chịu phạt vì thất trách. Hoa Thiên Cốt uất ức nhìn Vân Ẩn:
“Cháo củ sen của ta đâu? Sắp chết đói rồi này.”
Đầu Vân Ẩn chảy đầy vạch dài đen sì.
Trở lại Vạn Phúc cung, Hoa Thiên Cốt như lang như hổ vồ lấy bữa sáng, không nói một lời. Vân Ẩn đứng bên cạnh lau mồ hôi, giải thích mình đi tới bếp, sau đó phát hiện kẻ khả nghi bèn đuổi theo, không ngờ rằng lại trúng kế điệu hổ ly sơn, sau đó bị bọn thuộc hạ của Xuân Thu Bất Bại bao vây không trở mình ra được. Khi hắn vội vã quay về thì phát hiện không thấy Hoa Thiên Cốt đâu nữa, Đường Bảo ngủ mê man lại chẳng hay biết gì.
Hoa Thiên Cốt ăn bảy, tám phần no, lúc này mới trở lại bình thường kể từ chuyện bị Vân Ế đưa xuống núi tới chuyện được Sát Thiên Mạch cứu.
Lúc nghe thấy bộ dạng của mình và Vân Ế giống nhau như đúc, Vân Ẩn cực kì kinh hãi.
“Sao lại như vậy được? Bao nhiêu năm nay đệ tử và sư huynh cũng xem như sớm chiều ở cạnh nhau, nhưng cho tới bây giờ sư huynh vẫn dùng mặt nạ che mặt, còn nói dung mạo trước đây bị hủy, sao có thể giống hệt đệ tử được?”
“Chính xác, rất kỳ quái đúng không? Ngươi về hỏi phụ thân mình thử xem, có phải khi còn trẻ… ấy ấy ý?”
“Không thể nào, dòng họ Thanh Châu Mộng đời đời đều độc đinh.”
“Ha ha, không thể biết được, ngươi về tranh thủ nhân cơ hội điều tra một chút. Mặt khác phải bảo các đệ tử khác đặc biệt cẩn thận, nếu Vân Ế lại dùng gương mặt của ngươi để hành động thì thật là phòng cũng như không.”
“Đệ tử biết. Nhưng còn Lưu Hỏa Phi Đồng Sát Thiên Mạch, xin chưởng môn sau này đừng tiếp tục dây dưa nữa.”
“Tại sao chứ? Tỷ ấy đã cứu ta mà!”
“Hả… tỷ?” Vân Ẩn khó hiểu, đột nhiên ngộ ra Hoa Thiên Cốt thấy Sát Thiên Mạch xinh đẹp mỹ miều như thế chắc chắn đã tưởng nhầm là nữ rồi, hắn không nhịn được cười thầm trong lòng, nhưng cũng không muốn giải thích rõ ràng cho nàng.
“Chúng ta là tiên, kẻ đó là ma, chính tà không đội trời chung. Thân là chưởng môn Mao Sơn nếu có quan hệ không rõ ràng với yêu ma, chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào. Nhất là khi chưởng môn về núi, quy định của Trường Lưu Sơn còn nghiêm khắc hơn nữa, tuyệt đối không thể qua lại với yêu ma. Hơn nữa lần trước hắn mưu toan lấy trộm thần khí nên đã kết thù không nhỏ với Trường Lưu Sơn. Sát Thiên Mạch và các yêu nhân khác một lòng muốn để Yêu Thần xuất thế, lần này hắn cứu chưởng môn nhất định là có ý đồ khác!”
“Nhưng tỷ ấy không giống người xấu!” Nghe Vân Ẩn nói như thế, Hoa Thiên Cốt không dám nói đến chuyện Sát Thiên Mạch chặt đứt ngón út làm quà tặng cho mình.
“Chưởng môn, người còn quá nhỏ, lòng người tốt xấu không phải chỉ nhìn bề ngoài là thấy được. Sát Thiên Mạch kia tuy có gương mặt xinh đẹp nhưng lòng dạ hiểm ác như bò cạp, phàm là những kẻ đã từng đắc tội hắn, phản bội hắn, thậm chí chỉ hơi vô lễ với hắn, đều bị hắn dùng những thủ đoạn không có nhân tính tra tấn đến sống không được, chết cũng không xong. Hắn hành xử tùy hứng, không có chút quy tắc nào, đừng nói là tiên nhân, ngay cả yêu ma nhìn thấy hắn cũng phải kiêng kị ba phần. Tóm lại sau này chưởng môn cố gắng đừng có dính líu gì đến hắn nữa là được.”
“À…” Hoa Thiên Cốt hơi chu miệng, nhưng tỷ tỷ thật sự rất tốt với nàng mà, “Khi nào thì ta mới được quay về Trường Lưu Sơn?”
“Mới đó mà đã muốn về rồi? Không ở thêm vài ngày nữa được sao?” Vân Ẩn nhìn cái đầu bánh bao của nàng, biết nàng chắc chắn còn rất sợ, rất muốn vỗ về an ủi nhưng không dám phạm thượng. Chuyện vừa nãy thật khiến hắn sắp điên lên, nếu không tìm thấy nàng có lẽ hắn sẽ áy náy tới chết.
“Ta sợ nghỉ nhiều quá sẽ không theo kịp các bạn, sắp tới Đại hội Kiếm Tiên rồi.”
“Đại hội Kiếm Tiên? Lúc đó Mao Sơn cũng sẽ phái người tới tham gia, đệ tử sẽ tới cổ vũ chưởng môn!”
“Hả? Không phải chứ?” Thì ra toàn bộ tiên giới đều phái người tới tham gia? Vậy chẳng phải càng bẽ mặt sao?
“Vậy thế này đi, chưởng môn ở lại thêm mấy ngày, đệ tử sẽ dạy đạo pháp Mao Sơn một cách hệ thống cho người. Thân là Mao Sơn chưởng môn lại không biết tí Mao Sơn thuật nào thì thật không được.”
“Ha ha, ta có tập mà. Thanh Hư đạo trưởng để lại bản tâm pháp bí tịch cho ta, Đường Bảo có dạy ta tập. Khi ta quay về Trường Lưu Sơn, huynh giữ lấy bản bí tịch đi. Còn một quyển ‘Lục giới toàn thư’ nữa nhưng ta đã nhờ Tôn thượng trông coi hộ rồi, vì có nhiều chuyện quan trọng nên chờ khi thế cục yên ổn, ta sẽ lấy lại.”
“Xin nghe theo sự sắp xếp của chưởng môn.”
“Ừm… Vân Ẩn này, chúng ta cũng khá thân, lúc không có người ngoài gọi ta là Thiên Cốt đi, cứ chưởng môn chưởng môn thật không tự nhiên chút nào!”
“Vâng, chưởng… Thiên Cốt.” Vân Ẩn thấy nàng vui vẻ bèn gật đầu. Nửa năm này áp lực trên vai hắn quá lớn, thường có cảm giác không chịu nổi nữa. Mao Sơn gặp đại nạn, đệ tử chết thảm, người có thể gánh vác đại cục lại ít ỏi. Hắn sợ phụ sự kì vọng của sư phụ, sợ cơ nghiệp trăm năm của Mao Sơn sẽ sụp đổ. Lần này thấy tiểu chưởng môn, chẳng biết tại sao lòng Vân Ẩn lại vững vàng bình yên như thế.
Tuy nàng còn nhỏ, nhưng dù đứng trước hắn chấp chưởng Mao Sơn, hay đứng sau hắn hỗ trợ đều khiến hắn cảm thấy vô cùng an tâm, giống như có một hậu thuẫn vững chắc vậy. Tình hình này, Mao Sơn có hy vọng rồi.
Vì thế sau khi giải quyết thỏa đáng mọi chuyện, Hoa Thiên Cốt ở lại Mao Sơn lâu hơn mười ngày. Khác với các môn phái một lòng muốn tu tiên, Mao Sơn đề cao pháp lực bản thân, chú trọng tới khả năng thực chiến, cho nên đệ tử thường xuống núi trừ ma diệt quỷ. Mấy ngày nay dưới sự dạy bảo và đốc thúc của Vân Ẩn, khả năng điều khiển kiếm và kiến thức về ngũ hành của Hoa Thiên Cốt nâng cao rõ rệt.
Đêm nay Vân Ẩn vẫn đến hầu nàng ngủ rồi mới rời đi, Đường Bảo lén lút bò lên mặt Hoa Thiên Cốt giờ đã mệt đến mơ màng, ngả người xuống là muốn ngủ luôn, nói: “Cốt Đầu, Cốt Đầu, đừng ngủ, cha đến đây, chúng ta đi gặp cha!”