Hoa Vũ Doanh Ca

Chương 15.1:




Trên quan đạo hướng về Miêu Cương, có một chiếc xe ngựa hết sức xa hoa đang chậm rãi di chuyển, chuỗi ngọc treo nơi trần mã xa lắc lư theo từng nhịp lăn của bánh xe. Trên xa liêm* thêu vô số đóa hoa mẫu đơn bằng tơ vàng óng ánh, người thông minh vừa nhìn liền biết chủ nhân của mã xa này chính là nhân vật bất phàm.
(*) xa liêm: rèm che
Chớm thu, gió lạnh xào xạc từng cơn, cây cối bên đường xác xơ, đứng lặng yên như tượng gỗ.
Sắc trời dần dần chuyển màu âm u, chợt một trận gió lạnh quét tới, tiếp theo sau là một gã hiệp khách nhảy ra, rút đao chặn đường xe ngựa. Mã phu đang điều khiển xe bị tình huống bất ngờ trước mắt làm cho run rẩy hoảng sợ, ba con tuấn mã hí lớn một tiếng rồi dừng nện bước.
Mã phu chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như vậy, nhất thời sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai tay run lẩy bẩy giơ lên, lắp bắp nói:“Ta…….Ta……….”Ngay cả lời van xin tha mạng cũng không thốt lên nổi.
Kẻ chặn đường đơn thương độc mã xông đến, chỉa đại đao về phía mã xa, khí thế hào hùng, quát:“Hoa Doanh Vũ, hôm trước ngươi dám ở đại điện xuất khẩu vọng ngôn*, đem chúng ta ra đùa giỡn, may thay Tiễn Tình công tử là người nghĩa bạc vân thiên*, không muốn cùng chúng ta so đo. Ngươi nếu không giao nộp bí tịch, hãy xem đao của ta sẽ chào hỏi ngươi ra sao!”
(*) xuất khẩu vọng ngôn: nói dối một cách trơn tru, lưu loát
(*) nghĩa bạc vân thiên: có tình có nghĩa, hiểu biết lẽ phải.
Hiệp sĩ nọ ở trên giang hồ vốn là một kẻ mặc mặc vô danh*, nhưng lại có thể mò tới nơi này đầu tiên thì thực lực cũng không phải tầm thường. Một bên đĩnh đạc cất tiếng nói, một bên thì im lặng đến đáng sợ. Mã phu đầu chảy đầy mồ hôi, sợ đến mức câm như hến, càng không dám trả lời. Trong lúc nhất thời, bầu không khí gượng gạo bao trùm mọi vật, sắc mặt hiệp sĩ âm trầm khó tả, sát khí tỏa ra hừng hực.
(*) mặc mặc vô danh: không có tiếng tăm, không ai biết đến.
Trên giang hồ chỉ biết Hoa Doanh Vũ mất hết võ công, nhưng không hề biết hắn vừa hồi phục công lực. Vị hiệp sĩ nọ thầm cảm thấy mình may mắn vì hắn biết nếu cùng Ly Uyên đơn đả độc đấu nhất định sẽ không đánh lại, nhưng bây giờ Ly Uyên phải lo chiếu cố Hoa Doanh Vũ thế nào cũng bị phân tâm, nói không chừng hắn sẽ có cơ hội chiến thắng, đoạt được tuyệt thế bí tịch mà người trong giang hồ phải tranh giành thèm muốn.
Ngay lập tức, gió thu điên cuồng nổi lên khắp nơi, cuốn theo đám lá vàng trên mặt đất bay loạn xạ, xa liêm bị cơn gió vén lên một góc nhỏ, chưa kịp thấy rõ bên trong thì đã hạ xuống.(anh hiệp sĩ đang vận công lực đấy ạ)
Hiệp sĩ oán hận nói: “Thật không thể tưởng tượng nổi Hoa giáo chủ và bát Vương gia là hai con rùa rụt cổ.”
Mã phu len lén lau đi vệt mồ hôi, run lẩy bẩy nói: “Không….Không có ai a….”
Sắc mặt hiệp sĩ lộ rõ vẻ kinh ngạc, lập tức xông tới xốc màn xe lên. Quả nhiên, bên trong được bày biện vô cùng xa hoa, nhưng trên tấm da bạch hồ quý giá không hề có một bóng người. Hiệp sĩ xoay người lại, túm lấy vạt áo của mã phu, giận dữ hỏi: “Người đâu?”
Toàn thân mã phu toát mồ hôi lạnh, đáp: “Ta chỉ nhận bạc, rồi được lệnh đánh xe đến Miêu Cương thôi………”
Hiệp sĩ nuối tiếc cau mày! Quả nhiên là quỷ kế của Hoa Doanh Vũ
———————————–
Trước đó không lâu….
Hắn là tên mã phu xấu số đang điều khiển mã xa vừa đi vừa sợ hãi vì hai cái người ở trong xe lại ôm nhau triền miên hạnh phúc.
“A….đừng…..đừng mà…….ư…ưm……”.Bờ mông mềm mại không ngừng xoay tròn, thân thể ướt đẫm mồ hôi, cánh môi đỏ mọng liên tục khép mở, thỉnh thoảng phát ra những thanh âm rên rỉ ngọt ngào.
Trên tấm chăn tơ tằm có một người đang nằm úp sấp, tư thế nửa quỳ phơi bày cảnh xuân vô hạn. Một cánh tay màu mật đang đỡ lấy thắt lưng hắn vì sợ hắn mệt mỏi, ba ngón tay kia ra sức khuyếch trương, mở rộng mật huyệt. Vậy mà động tác ôn nhu săn sóc này của nam tử lại làm cho tiểu mỹ nhân bên dưới vô cùng bất mãn.
Bờ mông trắng mịn một lần nữa vặn vẹo đung đưa, hắn hờn dỗi trừng mắt liếc nam nhân một cái, tựa như oán trách người kia chậm chạp không chịu tiến vào. Mị thịt hồng nhạt bị ngón tay chọc ngoáy không ngừng khép mở, từ bên trong chậm rãi chảy chất dịch ẩm ướt trơn trượt, cảnh tượng lúc này cực kỳ *** mỹ mê người. Cổ họng nam nhân dường như trở nên căng cứng khô khốc, y nhịn không nổi khẽ cúi người xuống, nâng cái cằm duyên dáng của tiểu mỹ nhân lên, hôn một ngụm.
Nam nhân theo thói quen đem đầu lưỡi của mình tiến vào bắt giữ đầu lưỡi mềm mại của Hoa Doanh Vũ rồi điên cuồng ra sức xâm lấn chiếm đoạt. Nước bọt từ khóe môi của hai người ào ạt chảy xuống, đọng thành từng vệt dài trên tấm thảm bằng tơ tằm thượng hạng.
Hoa Doanh Vũ liên tục thở dốc, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ ửng, bộ dáng đáng yêu đến mức làm người khác muốn nhào đến khi dễ một phen.
“Tiến….Tiến vào…….”Thanh âm đứt quãng, dường như đã nhịn không được, chỉ sợ nếu nam nhân vẫn không chịu tiến vào, hắn sẽ chủ động đảo khách thành chủ.
Khóe môi hơi hơi nhếch lên, tâm tình nam nhân vô cùng vui vẻ, phu nhân của ta thật là đáng yêu nha, chưa gì đã vội vã “muốn” rồi. Đương nhiên, y không thể dễ dàng để phu nhân thỏa mãn như vậy được, cho nên ra sức an ủi: “Chờ một chút, nơi này vẫn chưa đủ ẩm ướt”.
Dường như có ai đó bất mãn hừ một tiếng, đúng vào lúc này, đầu lưỡi ấm áp của nam nhân lướt qua cái cổ tuyết trắng của tiểu mỹ nhân, kéo theo từng trận khoái cảm mãnh liệt.
“A……Đừng…….không cần……liếm …”Hoa Doanh Vũ miệng nói “không cần”, nhưng biểu tình trên mặt lại mang theo vẻ mê ly hưởng thụ, đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền, cái miệng nhỏ nhắn thở dốc, hàng mi cong vút liên tục run rẩy…
Thực mẫn cảm a. Nam nhân cười xấu xa, tiện thể dùng đầu lưỡi trượt một đường từ cổ xuống phía dưới, còn tay thì sờ soạng, xoa xoa nắn nắn nhũ tiêm hồng nhạt trước ngực mỹ nhân.
Toàn thân Hoa Doanh Vũ bị khoái cảm bủa vây đã sắp chống đỡ không nổi, rồi lại cảm thấy khó chịu vì chưa được thỏa mãn đủ, dường như còn thiếu một thứ gì đó, hắn cần thứ đó bổ khuyết vào nơi hư không kia. Chính vào lúc này, nam nhân bỗng nhiên rút ngón tay ra, Hoa Doanh Vũ trong lòng rung động, vừa chờ mong, lại vừa sợ hãi, “thứ đó” của nam nhân rất to a………..
“Á…….”Ngay lúc Hoa Doanh Vũ quay đầu lại, trong nháy mắt nam nhân bỗng nhiên hành động, vật tiến vào không phải là phân thân của nam nhân mà là đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt. Đầu lưỡi nhanh chóng phát huy tính xâm lược, khuấy đảo khắp nơi, khiến cho Hoa Doanh Vũ toàn thân co rút, thoải mái nhếch lên khóe môi, phát ra vô vàng thanh âm nũng nịu.
Hoa Doanh Vũ ngượng ngùng, cơ thể thì bị khoái cảm bao vây, còn trong lòng thì thập phần hoan hỉ, nam nhân thật sự yêu hắn sâu đậm, có thể vì hắn mà thực hiện hành động tiền hí đến mức này.
Ở trong tình cảnh trên, hai người đã sớm thấu hiểu đối phương, hành động của nam nhân làm cho Hoa Doanh Vũ vô cùng vui sướng.
Thân thể Hoa Doanh Vũ đã mệt mỏi đến rã rời, khi nam nhân rút đầu lưỡi về, đem phân thân cứng rắn của mình đặt tại huyệt khẩu của Hoa Doanh Vũ thì hắn mới khôi phục lại một ít thần trí, hắn đứng dậy đẩy nam nhân ra.
Đương lúc nam nhân đang cảm thấy mơ hồ khó hiểu, thì tiểu mỹ nhân đã rủ mắt xuống, đem thân hình tuyết trắng tuyệt mỹ của mình đến gần y, chậm rãi cúi đầu.
Ly Uyên kinh ngạc, sau đó lại vô cùng cao hứng đến tay chân run rẩy. Cổ họng khô khốc, y nuốt xuống một ngụm nước miếng, chăm chú nhìn động tác của Hoa Doanh Vũ
Phím môi hồng nhạt chậm rãi hé mở, ngượng ngùng tiếp cận đỉnh đầu cự vật, sau đó đầu lưỡi mới rụt rè khẽ liếm một chút. Phân thân cực kỳ nóng bỏng vì thế mà càng trở nên trướng to cứng rắn. Siết chặt hai tay thành nắm, phải cố gắng lắm y mới có thể kiềm chế được con “dục thú” đang nhộn nhạo như muốn phá vỡ ***g ngực chui ra. Hành vi chủ động của tiểu mỹ nhân xém chút làm cho nam tử không khống chế được, cúi nhìn bảo bối xinh đẹp đang quỳ giữa khố hạ ra sức an ủi tiểu huynh đệ của mình, nam tử cảm thấy trong lòng như có trăm loại mùi vị đan xen, hỗn tạp, nhưng mùi vị của sự hạnh phúc vẫn là rõ ràng nhất, cuối cùng hai người bọn họ có thể vứt bỏ tất cả cùng nhau tiêu dao giang hồ.
Nhắm mắt hưởng thụ sự thoải mái từ những động tác vừa vụng về vừa câu nhân của Hoa Doanh Vũ, bàn tay to lớn của nam nhân vẫn không quên xoa nhẹ tấm lưng tuyết trắng, trơn mịn của tiểu mỹ nhân, liên lục vuốt ve vỗ về.
Qua một lúc lâu sau, tiểu mỹ nhân bỗng nhiên bất động. Ly Uyên mở mắt ra đã thấy hắn ngồi thẳng người dậy, hổn hển thở dốc. Hắn nép sát vào người Ly Uyên, dựa vào bả vai y, thấp giọng nói:“Mỏi miệng quá à!”
Ly Uyên buồn cười, xoa tóc hắn, bẹo hai má phiếm hồng của hắn, nói:“Phía dưới cứ để đấy cho ta, phu nhân tốt nhất vẫn cứ nằm yên hưởng thụ đi.”
Thuận theo là tốt nhất, hắn hôn một ngụm lên môi Ly Uyên rồi nằm xuống giường, ngượng ngùng mở lớn hai chân.
Ly Uyên mém chút phun máu, bảo bối nhi thật biết dọa người, mỗi lần hoan ái đều mang đến cho y vô vàng sự kinh hỉ, hắn thật sự muốn y không khống chế được sao?
Nhìn thấy Ly Uyên chậm chạp bất động, mị nhãn của tiểu mỹ nhân càng lúc càng âm trầm, tức giận trừng mắt liếc y một cái, dáng vẻ kiều mỵ, phong tình vạn chủng vô cùng.
Ly Uyên cong lên khóe môi, bỗng nhiên không hề báo trước mà đột ngột tiến vào.
“Á……..Đáng…..Đáng ghét……..Chậm…chậm một chút…..”Hoa Doanh Vũ vẫn khó có thể trong một lúc mà tiếp nhận hết cơn khoái cảm cực đại này, thân thể lập tức run rẩy, bắt đầu mở miệng rên rỉ cầu xin.
Ly Uyên đã kiềm chế thật lâu, đương nhiên không còn nhẫn nhịn được nữa, liên tục thúc vào nơi sâu nhất rồi mới rút ra, rồi lại tiếp tục sát nhập đến nơi sâu nhất.
“A….thật sâu…..thoải mái….. Ly Uyên …. A…ha….ưm..a….”Hoa Doanh Vũ không ngừng phát ra những lời nói lộn xộn lung tung, thanh âm rên rỉ kia thật kiều mỵ, tiêu hồn nhập cốt.
Ly Uyên cũng thập phần khoái hoạt, ôm lấy thắt lưng Hoa Doanh Vũ ra sức tiến vào, lần sau so với lần trước càng sâu càng mạnh hơn. Lồng ngực khỏe mạnh màu mật cũng vì những động tác kịch liệt mà xuất ra từng tầng mồ hôi dày đặt, tất cả đều đọng lại trên vòng eo duyên dáng của tiểu mỹ nhân dưới thân, hình ảnh gắn kết ấy vô cùng đẹp đẽ.
Thanh âm giao hoan phát ra càng tăng thêm tình thú, Ly Uyên lại tiếp tục tiến vào một lần nữa, toàn bộ cự vật đều bị mật huyệt ôm trọn.
Tiểu mỹ nhân ồ ồ thở dốc:“Thật thoải mái…….thật nhanh……..ưm….”
Đang lúc hai người phiêu phiêu dục tiên(*), Hoa Doanh Vũ đột nhiên co rút hậu huyệt. Thân thể Ly Uyên run lên, đem tinh hoa của mình phóng thích. Tiếp đến, y ôm lấy Hoa Doanh Vũ đang xụi lơ nằm ở trên giường vào lòng, thân mình tuyết trắng rời khỏi mặt giường, để lộ phía bên dưới cũng là một bãi trọc dịch màu trắng.
Phiêu phiêu dục tiên: cảm giác bây bổng khi làm chuyện ấy ” Hoa Doanh Vũ dựa vào ***g ngực rắn chắc của Ly Uyên tiếp tục thở dốc. Ly Uyên cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt ái nhân phiếm hồng sau cơn tình cảm mãnh liệt, nhịn không được liền hôn lên đôi gò má đỏ ửng kia. Nửa đêm, hai người vẫn quấn chặt lấy nhau, nhân lúc nghỉ ngơi mà thầm thì bàn bạc. Vốn muốn đến Miêu Cương trước, nhưng trong lòng Hoa Doanh Vũ vẫn còn vướng bận rất nhiều mối nghi ngờ, hắn cảm thấy luôn bất an, nên ở giữa đường ngừng lại. Cho mã phu một khoản tiền, bảo gã tiếp tục một mình đến Miêu Cương trước. Bây giờ nghĩ lại, Hoa Doanh Vũ đột nhiên nở nụ cười ngây ngốc. Ly Uyên cũng mỉm cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve viền cánh môi hoàn mỹ của Hoa Doanh Vũ, không khỏi cười hỏi:“Nghĩ gì thế?” “Ta đang nghĩ mã phu kia có thể vâng lời mà chạy đến Miêu Cương không thôi”Đương nhiên là không có khả năng rồi, vừa ra khỏi biên giới Lạc thành, những tên rình mò bí tịch đã rục rịch hành động, gã mã phu kia vừa nhìn liền biết là kẻ nhát gan, gã mà gặp vài người chặn đường thế nào cũng bỏ trốn mất dạng. Ly Uyên mỉm cười, ngược lại hỏi:“Vũ nhi, ngươi có nhận xét gì về chuyện Hoa Hàn Thất Tuyệt?” Hoa Doanh Vũ khẽ nhích thân mình, đổi thành tư thế nằm thoải mái để cho Ly Uyên ôm lấy. Suy nghĩ một chút rồi đáp:“Đám nhân sĩ võ lâm hiện nay đã xem chúng ta là kẻ địch, huống chi ngươi và ta….thành thân….”Nói đến đây, Hoa Doanh Vũ chợt dừng lại, ngẩng đầu quan sát sắc mặt nam nhân, nhìn thấy biểu tình ôn nhu, khóe môi mang tiếu ý, ngay cả một tia hối hận cũng không có, tâm tình Hoa Doanh Vũ nhất thời tốt hẳn lên, hai má ửng đỏ, khóe môi cũng vẽ nên một đường cong nho nhỏ, thuận thế nói tiếp:“Quân Hàn Tâm chắc chắn không làm những việc dư thừa, vả lại trong quá trình chúng ta rời đi, lời đồn đãi càng lúc càng quá đáng, gần đây tiếp tục có người cho rằng trong bí tịch có cất giấu bảo tàng. Kẻ thù của ta trên giang hồ rất đông, người lợi dụng được điều này để tung tin đồn thất thiệt quả thật thông minh, bây giờ ta nghiễm nghiên trở thành mục tiêu để mọi người công kích.” Ly Uyên chợt nâng cằm Hoa Doanh Vũ lên, nhẹ nhàng hôn xuống, thì thầm nói:“Là chúng ta…”Y nghiêng người áp đảo tiểu mỹ nhân, thấy khuôn mặt hắn bỗng chốc đỏ bừng, không khỏi cười cười nói:“Phu nhân nghĩ rằng ta chỉ làm có một lần thôi sao?”Sủng nịch nựng nịu cái mũi tinh xảo của người dưới thân, rồi y lập tức hóa thành sắc lang liên tục vừa hôn vừa cắn…. ———————————————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.