Hoa Vũ Doanh Ca

Chương 6:




“Ngươi muốn ta chết, còn ta chỉ cần ngươi yêu ta.” thanh âm nỉ non cứ như vậy mà quanh quẩn trong đại điện rộng lớn.
 
Hoa Doanh Vũ cúi đầu, yết hầu khô khốc, đau đớn đến không thốt nên lời.
 
Bản thân ta đã từng yêu y biết bao, nếu được lựa chọn, ta nguyện chết…. lúc ấy y liệu có yêu ta chăng?
 
Cắn chặt đôi môi trầm tư suy nghĩ, giấu đi biểu tình trên dung nhan tuyệt mỹ giờ đã tiều tụy, hắn muốn né tránh ánh mắt xem thường, khinh bỉ  của nam nhân kia. Y là Vương gia, bên người luôn có vô vàng mỹ nhân cam tâm tình nguyện, sẵn sàng chờ y ban ơn mưa móc, còn mình, chỉ là có chút hương sắc, cho nên mới khiến y nảy sinh chút hứng thú đùa giỡn. Cũng bởi vì y là Vương gia, làm sao có thể tôn trọng, yêu thương một tên hạ nhân chuyên làm ấm giường.
 
Thân phận mình hiện giờ khác chi một tên nam sủng. Thế mà cứ mãi ảo tưởng đã chiếm được thứ tình cảm đẹp nhất thế gian.
 
Phải cố gắng lắm mới nén xuống được những giọt lệ phẫn uất chực chờ tuôn rơi!
 
Ôm Hoa Doanh Vũ vào phòng, thương tiếc xoa nhẹ lên gò má hắn, hắn vẫn cứ nhắm chặt hai mắt, quả thật ngay cả liếc mắt cũng không muốn nhìn đến mình sao?
 
Mang đến xích sắt được tôi luyện từ huyền thiết trăm năm, nam nhân chậm rãi vòng quanh tay Hoa Doanh Vũ, do dự một lát cuối cùng đã khóa xong tay chân của hắn.
 
Bỗng nhiên cảm thấy cổ tay truyền đến hơi lạnh, bỗng nhiên mở to hai mắt, phẫn nộ nhìn sợi sắt đen ác nghiệt chễm chệ quấn lấy cánh tay tuyết trắng, hắn làm sao chịu nổi loại khuất nhục này, nhưng dù cho cơn thịnh nộ có lớn đến đâu đi chăng nữa, hắn vẫn không thể thốt ra được tiếng mắng chửi, đành phải lạnh lùng nói:“Ngay tại đây giết chết ta đi, cần gì phải lãng phí đến hình cụ hiếm có này.”
Ly Uyên cười khổ:“Giáo chủ võ công cao cường, ta sợ ngươi bỏ trốn.”
Đột nhiên Hoa Doanh Vũ ngửa mặt lên trời mà cười như điên như dại:“Hôm nay là ngày mười lăm, cho dù không trúng nhuyễn cân tán, đến giờ hợi công lực của ta sẽ mất hết, hàn khí công tâm mà chết, ngươi đem ta nhốt ở chỗ này, ta cuối cùng vẫn chết, làm sao mà trốn được.”
Ly Uyên ảm đạm cười, nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve đôi gò má xinh đẹp của Hoa Doanh Vũ, vẫn giữ thái độ ôn nhu như trước kia:“Ta đâu nỡ để ngươi một mình chịu khổ, đêm nay có ta ở đây, ngươi nhất định sẽ khoái hoạt vượt qua thời khắc tán công.”
Hoa Doanh Vũ kinh hãi, ý tứ trong lời nói của Ly Uyên rõ ràng là tối nay vẫn muốn cùng mình giao hoan. Tim hắn đau đớn run rẩy như có hàng vạn con trùng độc thi nhau gặm nhắm*, khóe miệng gợi nên nụ cười chua sót, hiện tại nhớ đến những giây phút ngọt ngào trong quá khứ, hắn chỉ cảm thấy căm phẫn, cùng nhục nhã, làm người ta chỉ muốn rút đao tự sát.
(* nguyên văn là “vạn nghĩ phệ tâm”: nghĩa là hàng ngàn con kiến cắn xé tim gan, chợt thấy dùng “kiến” hơi kỳ, nên bạn mạn phép chế thành trùng độc, dù sao cũng là động vật bậc thấp, trùng độc thì hình dung sẽ ghê hơn 1 tí tẹo).
Ly Uyên tiếp tục nhẹ nhàng xoa nắn khuôn mặt tái nhợt của hắn:“Phu nhân…… Ta……”
“Đừng có dùng từ đó mà gọi ta!” Hắn điên cuồng phẫn nộ hét lên.
 
Trong lòng Ly Uyên dường như đau nhói, thanh âm nghẹn nào:“Ta…… Là bất đắc dĩ ……”
Hoa Doanh Vũ cơ hồ không cầm được nước mắt. Hắn nói hắn bất đắt dĩ…ha ha …quả thật là bất đắc dĩ mà, bất đắc dĩ tiếp cận, đùa giỡn tình cảm của mình…… Bất đắc dĩ giẫm nát tâm can của mình……
 
Đồng tử nam nhân trở nên u ám, trong cung ngoài cung âm mưu quỷ kế tầng tầng lớp lớp, hại mình hại người, tình cảnh ngày hôm nay hắn cũng đã dự đoán trước được. Nhưng nếu cho y một cơ hội làm lại, ngày đó, y nhất định sẽ không cải trang lẫn vào Hoa Ảnh Giáo, mà sẽ dùng thân phận Vương gia, đường đường chính chính tiếp cận Hoa Doanh Vũ.
 
Nhưng thời gian làm sao có thể quay lại …
 
Hôn nhẹ lên khuôn mặt trắng bệch của Hoa Doanh Vũ, thấp giọng nói:“Doanh Vũ, ta thích ngươi.”
“Cái ngươi thích là thân xác của ta!” Cơ hồ là lập tức mở miệng, thanh âm không kiềm được run rẫy
 
“Doanh Vũ, ta thích ngươi.”
“……”
“Doanh Vũ, ta thích ngươi.”
Không biết làm sao giải thích với đối phương sự hối hận cùng tình cảm chân thành này, thiên ngôn vạn ngữ đến bên miệng cũng chỉ có thể thoát ra được năm chữ kia. Nam nhân cứ lặp đi lặp lại lời nỉ non, như muốn khắc sâu vào tâm trí người nọ, khiến hắn cảm thông và tha thứ cho mình.
 
“Ta van ngươi, đừng nói nữa.” Cuối cùng Hoa Doanh Vũ nhịn không được nức nở từng tiếng đứt quãng, từng hạt châu lệ long lanh tràn ra từ khóe mắt, chậm rãi  rơi xuống, đôi môi run rẩy không ngừng khép mở,“Ta van ngươi, van ngươi, đừng nói nữa……”
“Doanh Vũ, Doanh Vũ…… Ngươi đừng khóc……” Tâm trí rối loạn, tay chân luống cuống, giờ đây Ly Uyên không tài nào đoán ra được suy nghĩ của Hoa Doanh Vũ.
 
Hoa Doanh Vũ nhắm hai mắt lại, nhưng dòng lệ vẫn theo khóe mi chảy xuống, muốn ngừng cũng không ngừng được.
 
Ly Uyên gắt gao siết chặt hắn trong lòng:“Doanh Vũ, ta thích ngươi…… Ta thích ngươi…… Ta thích ngươi…… Ta thích ngươi……”
Nghe thấy nhiều ái thanh cùng một lúc, Hoa Doanh Vũ chỉ cảm thấy tâm can đau đớn như bị xé nát, cố sống cố chết kiềm chế không cho nước mắt chảy ra nữa, nhưng càng nén nhịn thì lệ tuôn càng thê thảm hơn.
 
Không biết đã trải qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Ly Tán, Ly Uyên đem Hoa Doanh Vũ đặt nằm ngay ngắn trên giường, sờ sờ hai má ướt đẫm nước mắt của hắn, miễn cưỡng mở miệng nói:“Ta có việc phải xử lý, nhĩ hảo nghỉ ngơi cho tốt, ta lập tức quay lại.” Thanh âm vừa dứt liền xoay người bỏ đi, y sợ nếu cứ nấn ná sẽ luyến tiếc không thể buông hắn ra, sợ hắn không kiềm nén được xúc động mà gây tổn thương bản thân.
 
Ra khỏi phòng, không quên khóa cửa lại. Y lập tức biến trở về con người băng lãnh tuyệt tình – Ly Uyên.
Tại ngoại viện, Ly Uyên ngồi trong đại sảnh thưởng thức hương trà, nghe Ly Tán hồi báo:“Bạch đạo dưới chân núi đã giải tán, đám người Liễu Thanh Phong sau khi rời đi đã quay trở lại, hiện tại đang chờ ở bên ngoài, ca có muốn gặp không?”
“Truyền hắn vào đi.”
Không lâu sau, Liễu Thanh Phong theo hạ nhân tiến vào, vừa thấy Ly Uyên, lão đã lon ton đến gần nịnh hót:“Chúc mừng Vương gia đại công cáo thành.”
Ly Uyên lạnh lùng nhìn lão, liếc mắt một cái nói:“Chuyện này là lẽ đương nhiên, có gì đáng chúc mừng.”
Liễu Thanh Phong cười cười xấu hổ, đảo mắt lại nói:“Không biết Vương gia có hài lòng với biểu hiện của Liễu mỗ trong ba năm nay?”
Ly Tán giễu cợt một tiếng, hóa ra Liễu Thanh Phong vì muốn được ban thưởng mới nấn ná ở đây, đúng là cái đồ ngụy quân tử.
 
“Ba năm nay, ngươi đã giúp Bổn vương chưởng quản Bạch đạo rất tốt, nhưng nhờ đó mà ngươi cũng đạt được không nhỏ ích lợi, vừa có danh, vừa có tiếng, sản nghiệp nhà ngươi ngày một sung túc, tứ phương xu nịnh, vậy thì còn cần Bổn vương ban tặng cái gì nữa?” Ly Uyên hơi hơi đề cao giọng. Mặc dù hôm y đã hoàn thành ước nguyện của ba năm qua, nhưng trong lòng không hề cảm thấy cao hứng chút nào, ngược lại, y có cảm giác vô cùng thống khổ. Khéo thay, ngay lúc này Liễu Thanh Phong lại tới gặp y đòi ban thưởng, trong lòng dĩ nhiên là giận sôi gan, ngữ khí theo đó cũng trở nên băng lãnh.
 
“Không dám không dám.” Liễu Thanh Phong vốn là kẻ hiểu chuyện, nên vội vàng vâng vâng dạ dạ, lập tức biện giải:“Bời vì hành động lần này, ngay cả mạng của nữ nhi, tiểu nhân cũng không màng đến, trong lòng thật sự thương tâm, nhưng do Vương gia cần, tiểu nhân cũng không dám không dâng a.” Rõ ràng là lão ra tay tàn độc với nữ nhi, thế mà qua lời nói ba hoa của lão đã biến thành tấm lòng sắc son vì chủ quên thân, vô cùng cảm động.
 
Ly Uyên thầm cười một tiếng, biểu tình trên mặt vẫn không chút thay đổi, bình thanh* nói:“Ta biết ngươi trung thành, tận tụy với Bổn vương, rất đáng khen, nên thưởng, không biết ngươi muốn ta ban cái gì?
Bình thanh: nói đều đều không lộ cảm xúc
Liễu Thanh Phong nở một nụ cười *** đãng:“ Chuyện này……”
“Cứ nói thẳng, đừng ngại.” Ly Uyên đã chờ đến mất kiên nhẫn.
 
Liễu Thanh Phong đứng thẳng người lên, nói:“ Hoa Doanh Vũ kia chắc chắn sẽ không quy phục triều đình, tàn hại võ lâm, Vương gia nhất định là muốn xử tử hắn. Có điều……”
“Có điều cái gì?” Ly Uyên nén xuống tức giận, trong mắt lóe lên hàn quang cực kỳ nguy hiểm.
 
Ly Tán cười hì hì ngồi ở một bên hóng hớt, mặc dù không biết lão nhân kia muốn nói cái gì, nhưng có vẻ sắp có kịch hay để xem rồi nha.
 
“Có điều Hoa Doanh Vũ xinh đẹp như vậy, chết đi thật sự rất đáng tiếc, chi bằng để tiểu nhân phế đi võ công của hắn, cắt đứt gân tay, gân chân của hắn, nhốt vào mật thất, ngày ngày dùng mị dược dạy dỗ, tra tấn cùng giày vò thân xác hắn, Hoa Doanh Vũ này nhất định sẽ đau đớn tủi nhục đến sống không bằng chết, đồng thời giúp Vương gia thỏa cơn tức giận. Vương gia…… Ngươi xem…… Hắc hắc……”
Hai tay siết chặt thành nắm đấm, trên trán gân xanh bạo khởi, nam nhân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cười nói:“Hảo, thật sự là hảo.”
“Đa tạ Vương gia.”
Ly Tán hì hì cười:“Liễu Thanh Phong, ngày lành của ngươi sắp đến rồi!”
“Liễu Thanh Phong, ngươi thong thả về trước, ta thẩm vấn Hoa Doanh Vũ xong, lập tức giao hắn cho ngươi.” Ly Uyên sắc mặt tái xanh nói.
 
Liễu Thanh Phong hắc hắc cười, cao hứng chấp tay thi lễ rồi lui ra ngoài, lão đã đi thật xa mà tiếng cười *** đãng vẫn văng vảng không tan.
 
Ly Tán hì hì cười nói:“Đệ thấy Liễu Thanh Phong có vẻ sống an nhàn quá lâu rồi, muốn thưởng thức mùi vị địa ngục đây mà.”(*)
Cố ý viết vậy để PR cái WP của mềnh ( PR mọi lúc mọi nơi)
Ly Uyên cười lạnh hai tiếng, trong đôi mắt lộ ra quang mang lạnh lẽo:“Mùi vị địa ngục? Ta không giết lão. Chỉ chặt đi tứ chi, cắt bỏ mệnh căn tử*, ngâm lão trong thùng thuốc để lão hảo hảo sống tốt. Tìm giúp lão hai công cẩu to lớn, cho uống mị dược, thao lão đến chết đi sống lại!”(*)
Công cẩu: cẩu đực (không lẽ cẩu cái>_______< Mị dược: Viagra (Keng chỉ đoán thui =))~ Thao: *** (cái nì bạn Keng chế, câu nói  trong QT chỉ là “để lão sống không bằng chết”, ồ như thế thì nhẹ nhàng quá, không thể hiện được bản mẹt tàn ác, biến thái, bịnh quạn của Uyên Uyên nha~~) Trong đôi mắt càng phát ra hàn quang lạnh lẽo, tên cầm thú kia lại có thể nghĩ ra những biện pháp đồi bại như vậy để đày đọa phu nhân của mình, đáng chết.   “Hì hì, công cẩu làm sao mà chơi vui được, theo đệ thấy thì nên tìm cái gì đó ghê tởm hơn một chút đi.” Thiếu niên vừa nở một nụ cười thiên chân khả ái*, vừa thốt ra những lời hết sức độc ác tàn bạo. Thiên chân khả ái: ngây thơ, dễ thương, trong sáng ( pé Keng là 1 ví dụ sống đêy:”>~
Ly Uyên hừ cười một tiếng, nhìn Ly Tán nói:“ Việc giải độc Hoa Túy hoãn lại một thời gian, hiện tại Doanh Vũ cực kỳ thương tâm, ta làm sao nỡ động thủ với hắn.”
“Còn đám Đường chủ kia phải tính làm sao?”
Khóe miệng vẽ nên nụ cười băng giá lạnh thấu xương:“Bọn hắn xứng đáng có được máu của Doanh Vũ?”
“Hì hì, đại ca quả nhiên là một kẻ điên!”
Ngoài lề:hi vọng các anh đẹp chai mặt dày của cái NXB nào đấy sẽ không lượn qua đây vác cái bài nì của pé đi rêu rao khắp nơi, như thế là vô sỉ lắm biết không, mong các anh biết đọc tiếng người vì bé không biết nói tiếng súc vật như các anh các chị đâu ạh.
Trở về phòng, Hoa Doanh Vũ dường như đã ngủ say, trên khuôn mặt trắng bệch đầy nước mắt trong suốt, đôi mắt xinh đẹp vì khóc thương quá độ nên đã sưng mọng cả lên. Nhìn thấy y như vậy Ly Uyên không khỏi đau lòng, Doanh Vũ của hắn, phu nhân của hắn, kiêu ngạo ngang tàng là thế mà giờ đây lệ vương đầy mặt. Quả thật mình đã làm hắn tổn thương đến cực điểm. Thiên bất cai, vạn bất cai (*), hắn không muốn mang thân phận này nữa, không muốn cả hai có kết cục nghiệt ngã như vậy.
Thiên bất cai, vạn bất cai: ngàn vạn lần không nên….
Nhịn không được ngồi xuống đầu giường, từng chút từng chút một, đem dung nhan tuyệt mỹ kia khắc sâu vào tâm trí. Lại tiếp tục nhịn không được vươn tay vuốt ve đôi gò má tinh tế, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà khuôn mặt này đã trở nên tiều tụy đáng sợ.
 
Điều là lỗi của ta….
 
Nhẹ nhàng, cẩn thận hôn lên đôi môi mềm mại như hoa giờ đã không còn một tia huyết sắc, dường như sợ đánh thức tiểu mỹ nhân, sợ nhìn thấy ánh mắt căm hận của hắn. Ly Uyên chậm rãi cọ sát, chậm lãi liếm mút.
 
Không biết đã ngồi ở đây bao lâu rồi, khuôn mặt kia dù có nhìn ngắm thật nhiều lần vẫn không thấy đủ. Bản thân mình thích cái tính khí trẻ con nũng nịu của Hoa Doanh Vũ, sự bướng bỉnh của hắn so với bất kỳ ai cũng vô cùng đáng yêu. Hắn đã cho mình nắm lấy tay, hắn đã cho mình ôm vào lòng, cuối cùng ngay cả tâm cũng trao nốt cho mình. Còn bản thân mình thì sao, tính kế với hắn, phản bội hắn, suốt ba năm đều giả tình giả nghĩa. Hắn vốn là người tâm cao khí ngạo, hống hách ngang tàng là vậy, làm sao có thể chấp nhận nổi sự thật này….hiện tại, làm sao có thể tha thứ cho người đã lừa dối hắn như mình đây.
 
Ngoài cửa sổ, ánh trăng bàng bạc lạnh lẽo chiếu rọi căn phòng u ám, tịch mịch. Lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên, đúng thật là trăng tròn.
 
Nguyệt viên là ngày đoàn viên….(nguyệt viên: ngày rằm, ngày trăng tròn)
Còn đêm nay, chẵng lẽ lại là ngày nguyệt viên nhân tán sao….. (nhân tán: ngày 2 đứa chia tay)
Trong cơn mơ ngủ, vì không thoải mái mà khẽ nhăn mày, tay đang muốn nâng lên, vô tình làm cho gông xiềng nặng nề chuyển động, tiếng kim loại va đập vào nhau kêu leng keng(*). Đột nhiên mở mắt ra, lập tức nhớ đến mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay. Toàn thân trở nên cứng đờ, thân thể một mảnh lạnh ngắt.
( leng keng: cố ý nhét tên mình vào để tự sướng và PR bản thân thui:”>~)
Ly Uyên ngồi ở đầu giường vẻ mặt phức tạp quan sát hắn, đôi mày kiếm gắt gao nhăn lại.
 
Hoa Doanh Vũ trong lòng chua xót, ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, còn để cho ngoại nhân nhìn thấy tình cảnh khốn đốn của mình. Vốn có lòng tự tôn rất mạnh, hắn làm sao chịu nổi loại sỉ nhục này. Vì quá giận dữ hắn mất đi sự tỉnh táo, không còn phân biệt được ai với ai nữa, thâm thù đại hận cũng quẳng luôn ra khỏi đầu, giờ phút này hắn chỉ muốn cái gã đang ngồi bên cạnh mình biến mất, hắn muốn yên tĩnh….Hắn há mồm gầm lên giận dữ:“Ngươi cút đi cho ta.”
“Doanh Vũ, giờ hợi ……” Thanh âm vẫn cứ nhàn nhạt cất lên, không hề thay đổi.
 
Hoa Doanh Vũ cười to, cười đến vô cùng thê thảm:“Tốt, hôm nay để cho ta chết tại đây đi.” Lời cuối cùng không kiềm nổi xúc động mà trở nên nghẹn ngào
 
Ly Uyên thống khổ nhắm hai mắt lại, đôi tay run rẩy lấy ra một viên đan dược:“Hôm nay là ngày ngươi tán công…… hãy triệt để mà tán hết đi……”
Hoa Doanh Vũ hoảng sợ mở to mắt, thân mình sợ hãi run lên từng hồi, rụt lui về phía sau:“Ngươi muốn…… Phế đi võ công của ta?”
“Hoa giáo chủ võ công đệ nhất thiên hạ, giữ lại công lực của ngươi …ta sợ ngươi sẽ chạy thoát, chi bằng phế đi tất cả
Hảo một câu phế đi tất cả, chỉ với một câu đơn giản này đã đem hai mươi năm khổ luyện của mình đổ sông đổ biển. Tiếng cười càng trở nên thê lương, bi thảm:“Hảo, Hoa Doanh Vũ ta dù có thăng thiên (*), cũng sẽ nguyền rủa ngươi ngày ngày sống không bằng chết, vĩnh viễn chịu nỗi khổ của vạn kiếp luân hồi!” Một đôi mắt phượng  xinh đẹp tràn đầy tơ máu như ngập chìm trong rừng cao lương (*) trừng lớn nhìn nam nhân, oán khí phát ra làm cho người ta phải e dè sợ hãi.
Thăng thiên: chầu trời, die á
Vì sao lại có vụ “cao lương ở đây” vì bợn Keng thấy trong QT nó ghi thế á, tác giả mang hình ảnh “cao lương” vào đây vì chắc là cái ruộng đó đỏ như máu….Trong bộ phim “cao lương đỏ” a nam chính đã cướp chị nữ chính từ trong kiệu hoa chạy vào rừng cao lương đỏ, abc-xyz trong đó 3 ngày thì chị có mang, sau đó…. Keng quên rồi….>________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.