Hoắc Minh một tay giữ chặt cằm cô hôn môi cô, tay kia lặng lẽ tấn công chiếm thành…
Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai cô: “Đừng giãy giụa, tập trung cảm nhận!”
…
Nửa tiếng sau, Ôn Noãn đã thay một bộ đồ mới trong phòng thay đồ.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, lòng cô mềm nhũn.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Minh không quan tâm đến cảm xúc của bản thân mà chỉ muốn làm cho cô thoải mái.
“Ôn Noãn, em xong chưa?”
Bên ngoài vang lên giọng nói khàn khàn của Hoắc Minh, Ôn Noãn không dám tiếp tục nghĩ ngợi nữa, nhanh chóng sửa soạn.
Trong thang máy.
Cô không khỏi nhỏ giọng nói: “Anh cần nghỉ ngơi! Công việc không thể đợi đến ngày mai giải quyết sao?”
Hoắc Minh nhìn cô: “Có một cuộc họp cần chủ trì.”
Ôn Noãn không khuyên can nữa, khuyên nữa sẽ vượt quá giới hạn, khiến người ta khó chịu và bản thân cũng khó xử.
Đến bãi đậu xe tầng trệt, Ôn Noãn mở chiếc xe BMW màu trắng.
Hoắc Minh nheo mắt lại.
Chiếc xe mới toanh này rõ ràng là do Ôn Noãn mới mua, nhưng tấm thẻ anh đưa cho cô không hề thông báo đã chi khoản tiền lớn, điều đó có nghĩa Ôn Noãn đã mua chiếc xe này bằng tiền của chính cô.
Hoắc Minh ngồi vào ghế phụ.
Anh nới lỏng cà vạt, thản nhiên hỏi: “Sao không dùng thẻ của tôi để mua?”
Ôn Noãn không muốn tranh cãi với anh, nên qua loa nói: “Bố đã không sao rồi, hoàn cảnh gia đình cũng không tệ, dì Nguyễn cho tôi một ít tiền nên tôi đã mua chiếc xe…”
Hoắc Minh đưa tay giữ lấy tay lái, ngăn cản cô lái xe.
“Còn gì nữa không?”
Ôn Noãn không hề có ý giấu diếm anh, nên cô thẳng thắn kể cho anh nghe: “Tôi dự định mở phòng tập nhạc với đồng nghiệp cũ, mọi thứ gần như đã chuẩn bị xong rồi.”
Dứt lời cô im lặng nhìn anh.
Tuy cô là người độc lập, mọi việc cô làm đều không cần có sự đồng ý của anh, nhưng khi hai người ở bên nhau nên giảm bớt sự bất đồng về quan điểm thì tốt hơn.
Hoắc Minh bỏ tay ra.
Anh dựa vào yên xe, nhẹ nhàng hỏi: “Không định sang Anh Quốc học đào tạo chuyên sâu sao?”
Ôn Noãn không ngờ anh sẽ hỏi về chuyện này.
Khiến cô không khỏi nghĩ xa hơn, cô cân nhắc, đắn đo nghĩ ngợi một hồi, mới nhẹ giọng nói: “Luật sư Hoắc anh yên tâm, nếu như ngày đó đến, tôi sẽ không dây dưa bám chặt lấy anh, càng sẽ không đi phá hoại gì, cho nên đi Anh Quốc hay không cũng sẽ thế thôi.”
Sau khi Ôn Noãn nói xong lời hứa này, khóe mắt cô ửng đỏ.
Hoắc Minh im lặng nhìn cô.
Những cuộc trò chuyện như vậy không mấy dễ chịu, nhưng bọn họ đều tự hiểu rõ…