Hoắc Minh đã mấy ngày không gặp cô, khi nãy ở căn hộ vừa mới nếm trải hương vị ngọt ngào ngắn ngủi, lại được cô dịu dàng tỉ mỉ chăm sóc anh, nếu còn tiếp tục bắt nạt cô nữa thì anh thật sự quá khốn nạn rồi.
Vì vậy anh cười rất dịu dàng: “Sao vậy? Sao lại gọi tôi là luật sư Hoắc rồi… Thực ra tôi cũng nghĩ phụ nữ có sự nghiệp riêng là khá tốt.”
Ôn Noãn cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm.
Phải nói Hoắc Minh rất giỏi làm chủ bầu không khí, không những không phản đối mà còn đưa ra một số đề xuất, ý kiến cho Ôn Noãn từ góc độ chuyên môn.
Dĩ nhiên Ôn Noãn vui vẻ.
Cô thoải mái hơn, vừa lái xe vừa bắt đầu nói chuyện về phòng nhạc với anh, không khỏi đề cập đến chuyện gặp khó khăn trong việc tìm địa điểm: “Nhưng mà chắc chắn có thể tìm được chỗ phù hợp! Chị Lê quen biết khá rộng rãi.”
Cô chia sẻ niềm vui của mình với anh.
Hoắc Minh luôn rất kiên nhẫn, và điều này đã giúp một số khúc mắt xảy ra trước khi anh đi công tác tự nhiên được hóa giải, khi anh xuống xe, Ôn Noãn chủ động nói: “Tối nay tôi đến đón anh nhé?”
Hoắc Minh cười rộ lên, chậm rãi nói: “Có cô gái nào ngày ngày đưa đón đàn ông đi làm chứ? Nếu bị truyền ra ngoài tôi còn có mặt mũi nào nữa?”
Ôn Noãn cũng không kiên trì, cô dặn anh nhớ đo thân nhiệt.
“Nếu ngày mai còn chưa khỏe thì tôi sẽ đi cùng anh đến bệnh viện.”
Hoắc Minh mỉm cười, mở cửa bước xuống xe.
Anh đến công ty, việc đầu tiên anh làm không phải mở cuộc họp mà là gọi thư ký Trương vào.
“Giúp tôi kiểm tra lịch sử chi tiêu của cô Ôn.”
Thư ký Trương sửng sốt.
Cô ấy lập tức suy đoán luật sư Hoắc và cô Ôn đã xảy ra mâu thuẫn.
Cô ấy nhanh chóng bắt tay vào thực hiện, chưa đầy mười phút, cô ấy đã đưa tài liệu đến trước mặt Hoắc Minh và nói: “Đây là lịch sử tiêu dùng thẻ phụ của luật sư Hoắc. Cô Ôn đã không còn sử dụng thẻ này để chi tiêu kể từ một tuần trước.”
Hoắc Minh bảo thư ký Trương ra ngoài trước.
Anh im lặng nhìn tờ giấy sao kê, rồi nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế.
Không tiêu tiền của anh.
Tự mình mua xe.
Ra ngoài tạo dựng sự nghiệp riêng.
Đây là quyết định của một người phụ nữ có học thức, Hoắc Minh chưa bao giờ nghi ngờ nhân phẩm của Ôn Noãn, cũng biết rằng cô không màng danh lợi vật chất, rất dễ dàng thỏa mãn.
Nhưng anh sẵn sàng bỏ tiền ra nuôi Ôn Noãn, cho dù một ngày nào đó họ phải chia tay, anh sẽ đền bù cho. Nhưng không phải bây giờ, những việc cô đã làm hiện giờ…
Không phải là điều mà Hoắc Minh muốn!
Mối quan hệ mà anh muốn càng đơn giản hơn.
Nhưng Hoắc Minh biết tính của Ôn Noãn, nếu anh không tôn trọng chút cảm xúc bé nhỏ kia của cô, thì sự dịu dàng, ánh mắt nồng nàn dành cho anh, còn có sự quan tâm của cô… đều sẽ bị thu hồi!
Sau khi cân nhắc tình hình, Hoắc Minh hơi nhượng bộ.