“Xuống xe!”
Anh tháo dây an toàn và xuống xe, rồi đi vòng qua phía cô.
Ôn Noãn biết anh muốn làm gì, không gì khác ngoài muốn làm chuyện ấy.
Nhưng cô không chịu, cô không muốn
Ôn Noãn không chịu xuống xe!
Cô ngồi trong xe ngước lên nhìn anh.
Trên khuôn mặt mềm mịn trắng nõn dù sao vẫn có chút uất ức, nhất là khóe mắt long lanh.
Hoắc Minh cúi người ẵm cô ra ngoài.
“Em tự đi hay để tôi ẵm em?”
Ôn Noãn sợ xấu hổ nên yêu cầu anh thả cô xuống: “Hoắc Minh, tôi không muốn lên báo trở thành scandal hoa bên đường của anh.”
Hoắc Minh đặt cô xuống.
Anh nhìn cô thật sâu, từ khuôn mặt đến đôi vai gầy và bộ váy lãng mạn của cô.
Một lúc sau, anh mới khàn giọng nói: “Váy rất đẹp!”
Ôn Noãn tức giận đến đỏ mặt.
Cô ở bên cạnh anh đã lâu, ít nhiều có thể nhìn ra được Hoắc Minh có dục vọng khá lớn, nếu cô ăn mặc đẹp hơn, rất nhanh anh sẽ có cảm giác và sẽ đòi hỏi cô bất kể đang ở đâu.
Ôn Noãn không hề cảm thấy vinh dự chút nào.
Cô chỉ là một người phụ nữ để anh chơi đùa, Kiều An mới chính là ánh trăng sáng trong lòng anh.
Tại lễ tân khách sạn.
Hoắc Minh lấy chứng minh thư và vài ngàn ra.
Cô nhân viên lễ tân lén nhìn anh khi đang làm thủ tục đăng ký nhận phòng.
Hoắc Minh là một người nổi tiếng ở thành phố B, một người độc thân kim cương, nhưng nghe nói anh đã có bạn gái… lại nhìn sang cô gái xinh đẹp bên cạnh anh, chắc hẳn là bạn gái của anh.
Trong mắt cô nhân viên lễ tân tràn đầy vẻ tò mò, đưa tấm thẻ phòng.
“Phòng 3601, chúc anh Hoắc có một đêm vui vẻ.”
Hoắc Minh nhận thẻ phòng từ tay cô nhân viên.
Ở một nơi như thế này, anh làm những việc này mà vẫn có thể mặt không đổi sắc, động tác cảnh đẹp ý vui.
Đây là lần đầu tiên Ôn Noãn đến khách sạn cùng với một người đàn ông, từ đầu đến cuối cô đều cảm thấy không thoải mái.
Đi vào trong thang máy.
Hoắc Minh ép người cô vào vách thang máy, nâng cằm hôn cô. Ôn Noãn không thể tránh vì khi cô vừa định thoát ra, anh đã dùng đầu gối chặn cô lại…
Thân thể Ôn Noãn lập tức mềm nhũn.
Hoắc Minh cười nhẹ.