Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 219:




Sau khi hôn xong, hai người đều thở hổn hển, nhất là gân xanh mỏng nổi lên ở phần đuôi lông mày trên mặt Ôn Noãn.
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Anh chợt nhớ ra vừa rồi ở câu lạc bộ, lúc Ôn Noãn nằm trong vòng tay của Khương Duệ, thực sự trông cô có vài phần giống như đang động tình vậy.
Trong lòng anh hiện lên một tia khó chịu, anh ấn lên trán cô hỏi: “Nếu tôi không đưa em đi, em thật sự sẽ gọi Khương Duệ là ông xã sao?”
Ôn Noãn mở mắt ra, mơ màng nhìn anh.
Cô phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được ý nghĩa trong lời nói của anh, cô biết hôm nay cô không thể thoát được, chi bằng chọc tức anh khiến anh chán ghét.
Ôn Noãn ôm lấy Hoắc Minh.
Cô áp sát vào cổ anh, giọng nói thanh tú dịu dàng: “Sẽ gọi nha!”
Thân thể Hoắc Minh hơi cứng đờ.
Ôn Noãn buông anh ra, cô dựa vào vách thang máy, hơi thở như lan nói: “Không gọi cậu ta, chẳng lẽ gọi anh sao?”
Rõ ràng là đang khiêu khích.
Nhưng Hoắc Minh lại bị cô đốt cháy…
Có rất nhiều phụ nữ muốn ngủ với anh, nhưng Hoắc Minh rất dễ mất hứng thú, còn Ôn Noãn thì khác… Họ rõ ràng đã trải qua chuyện ấy rất nhiều lần, nhưng mỗi lần cô nhìn anh với đôi mắt ươn ướt.
Thì anh sẽ không nhịn được!
Kiều An không thể cho anh loại cảm giác này!
Kiều An cũng rất xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp đó lại mang tính công kích, cộng thêm chuyện không mấy vui vẻ trong quá khứ, Hoắc Minh chưa bao giờ có ảo tưởng về thân thể của cô ta, càng không có kích động.
Vẻ đẹp, sự dịu dàng điềm đạm của Ôn Noãn khiến đàn ông muốn ôm ấp.
Thang máy là nơi công cộng, Hoắc Minh đã kiềm chế lắm rồi!
Anh chỉ chạm nhẹ vào mặt cô, nheo mắt nhìn cô chằm chằm, như muốn nhìn rõ toàn bộ da thịt của cô!
Dù không làm gì nhưng thang máy giống như đang bắt lửa!
……
“Ting”, cửa thang máy mở ra.
Hoắc Minh nắm tay Ôn Noãn, mở cửa phòng khách sạn.
Anh bế Ôn Noãn đến bên cửa sổ sát đất, chỉ bật một ngọn đèn ngủ nhỏ, ngắm nhìn cô trong ánh sáng mờ nhạt.
Rất lâu sau, anh ôm mặt cô và hôn cô.
Trong lúc cả hai người đều đang nồng cháy khó kiềm chế thì Ôn Noãn đột nhiên nghiêng mặt né tránh và bắt đầu vùng vẫy.
Cô vẫn còn uất ức!
Anh làm vậy là có ý gì?
Mỗi ngày đều mập mờ với ánh trăng sáng trong lòng, khi cơ thể có nhu cầu thì đến tìm cô để phát tiết…
Hoắc Minh hôn cằm cô, giọng khàn khàn.
“Sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.