Lúc xuống xe, toàn thân cô ướt đẫm, khuôn mặt trắng bệch, răng run lập cập.
Nhân viên lễ tân nhanh chóng làm thủ tục, đưa thẻ phòng và khăn giấy cho cô.
“Thưa cô, phòng 1804.”
Ôn Noãn lau nước trên người, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Đến phòng.
Ôn Noãn mở nước tắm.
Bộ váy xinh đẹp kia bị cô ném vào thùng rác, quần áo bị ngâm nước dính vào nhau, giống như cô, chật vật không chịu nổi.
Ôn Noãn ngâm mình trong bồn tắm.
Tâm trạng của cô thật sự không tốt, nhịn không được muốn uống chút rượu.
Uống nửa ly, cô tựa vào mép bồn tắm nhẹ nhàng cười… Cô không muốn, nhưng vừa nhắm mắt lại trong đầu cô đều là dáng vẻ Hoắc Minh ôm Kiều An.
Cô nhớ rõ anh nói: “Sau này tôi không gặp cô ta nữa, chúng ta vẫn giống như trước kia!”
Anh còn tặng cô tiêu bản xinh đẹp như vậy, lấy lòng cô, làm cho cô cảm động đến nỗi làm cùng anh hơn nửa đêm, hầu hạ anh thoải mái…
Lúc này chỉ mới mấy ngày?
Anh lại ôm Kiều An với vẻ mặt thành thắm thiết.
Ôn Noãn cười ra nước mắt.
Đáng đời!
Ai bảo cô tin tưởng anh, ai bảo cô nhịn không được thích anh? Cô lại cho rằng người đàn ông như Hoắc Minh sẽ động lòng với mình!
Ôn Noãn ngâm nửa giờ, toàn thân đều mềm nhũn không có sức lực.
Chuông cửa reo.
Ôn Noãn tưởng là phục vụ phòng, chống người ngồi dậy bọc áo tắm.
Nhưng cửa mở ra, bên ngoài là Hoắc Minh đang đứng.
Anh cũng không khá hơn cô chỗ nào, toàn thân đều ướt sũng.
Ôn Noãn chặn ở cửa.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, giọng nói càng khàn: “Ôn Noãn, để tôi vào.”
Ôn Noãn nghiêng người cho anh đi vào.
Bọn họ quả thật cần nói chuyện, tình hình bây giờ, có một số việc vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn.
Hoắc Minh cầm khăn lau mặt.
Lau xong, anh vươn tay về phía Ôn Noãn.
Động tác này tương đối dịu dàng, nhưng Ôn Noãn thờ ơ, cô hờ hững nói: “Có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi! Chuyện này… không cần thiết.”
Hoắc Minh biết cô tức giận.
Anh đã sống chung với cô đã được một khoảng thời gian, từ trước đến giờ biết tính cô nóng nảy, bình thường không ảnh hưởng lớn nên chỉ cần ầm ĩ một chút sẽ hết, nhưng hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nếu anh không giải thích không dỗ dành, có lẽ cô sẽ tức giận rất lâu.
Anh đi tới trước mặt cô, nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn gặp cô ta, là chú Kiều nhờ tôi qua xem, chú ấy nói tình trạng của Kiều An rất tệ.”