Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 252:




Ôn Noãn bước ra từ phòng tắm. Cô nhận ra đêm nay anh không làm tiếp nữa nên bắt đầu mặc quần áo vào.
Hoắc Minh im lặng nhìn cô.
Mặt mày cô thả lỏng, trông rất dịu hiền, ngoan ngoãn, nhưng anh biết đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Nội tâm của cô gai góc hơn thế nhiều!
Trước đây khi hẹn hò với Cố Trường Khanh, cô chưa từng lớn tiếng với Cố Trường Khanh. Nghĩ đến đây, Hoắc Minh có hơi ghen ghét.
Đàn ông mà, suy cho cùng vẫn rất hay để ý.
Anh châm một điếu thuốc lá, thờ ơ nói: “Còn muốn giận đến khi nào?”
Ôn Noãn không lên tiếng!
Hoắc Minh phẩy tàn thuốc.
“Không phải em cần nhà tài trợ à? Tôi sẽ đầu tư khoản tiền đó! Sau này em muốn kinh doanh hay chơi bời đều được. Tôi sẽ cho người làm đến nấu cơm tối cho em, như vậy em vừa thoải mái mà cũng không ảnh hưởng cuộc sống của chúng ta.”
Lúc anh nói, giọng điệu rất dịu dàng.
Ôn Noãn hoảng hốt.
Lát sau, cô mới khẽ cười: “Hoắc Minh, tôi thật sự được yêu mà sợ đấy! Thật đấy, người như anh cần gì phải chịu thiệt như vậy, là tôi phải xuống nước làm hòa, ngoan ngoãn theo anh về nhà mới đúng!”
Thế nhưng… Cô thích anh!
Bởi vì thích, cho nên không thể nào làm con chim hoàng yến của anh nữa.
Nếu không cô sẽ tự khinh thường mình mất!
Có lẽ Hoắc Minh không nhận ra được, trong những lời anh nói, anh đã hứa sẽ cho cô đủ thứ tốt, thế nhưng lại chẳng hề nói một câu rằng: Ôn Noãn, tôi thích em! Tôi chỉ muốn ở bên em!
Không có!
Giữa bọn họ chỉ có tình cảm thể xác!
Ôn Noãn nhẹ nhàng hít mũi.
Cô cười tự giễu: “Tôi không đáng giá đến thế, đã bán một lần mà còn bán được lần hai hay sao?”
Sắc mặt Hoắc Minh tối sầm.
Anh nhìn cô chăm chú.
Ôn Noãn hiểu anh đang nghĩ gì, chắc anh đã cho cô mặt mũi mà cô còn không biết xấu hổ, không uống rượu mời, chỉ thích uống rượu phạt!
Cũng phải, sao anh có thể quan tâm tình cảm của người không quan trọng như cô chứ.
Cô chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ở nhà đợi anh đến yêu thương là đủ rồi.
Nhưng Ôn Noãn không muốn vậy.
Cô đã nếm trải trái đắng tình yêu, dù hiện giờ đang mắc kẹt với Hoắc Minh thì cô vẫn tin bản thân sẽ gặp được người quý trọng mình vào một ngày nào đó.
Ôn Noãn cài chiếc cúc cuối cùng.
Cô bình tĩnh nói: “Luật sư Hoắc, tôi đi trước!”
Hoắc Minh nhìn cô, hỏi: “Là vì Khương Duệ à? Em thích cậu ta?”
“Không phải!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.