Nhưng anh chỉ đứng đó nhận phỏng vấn, gương mặt tuấn tú vô cảm.
Tiêu đề bài báo khá giật gân…
[Diêm Vương giới luật chưa từng thua kiện!]
Ôn Noãn cầm ly nước, thoáng giật mình.
Cô khẽ ấn vào tấm ảnh trên bài báo. Cô chưa từng nhìn thấy một Hoắc Minh nghiêm nghị đến vậy. Không phải cô chưa từng thấy dáng vẻ không vui của anh, chỉ là ở ngoài đời, anh là một người đàn ông mặt dày không biết xấu hổ.
Thế nhưng Hoắc Minh ăn mặc chỉnh tề đứng trên tòa án.
Lại gợi cảm đến mức khiến cô mềm chân!
Ôn Noãn nhớ tới lời Hoắc Minh từng nói: “Cô giáo Ôn, chúng ta là ai chiếm lời của ai còn chưa biết đâu.”
Ôn Noãn nhìn lại tấm ảnh, đồng tình với anh.
Cô hận mình không biết cố gắng!
“Đang nhìn gì thế?”
Chị Lê liếc mắt nhìn sang, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý: “Nhìn hăng hái thế! Ôn Noãn… Anh ta có nhiệt tình trong phương diện đó không?”
Chị Lê không dự định kết hôn, thỉnh thoảng lại ra ngoài hẹn hò nên khá thoải mái.
Ôn Noãn không đáp được, vội xin tha.
Chị Lê biết cô và Hoắc Minh đang bất hòa nên không nói thêm.
“Tối nay đi dự tiệc với Tổng Giám đốc Hứa. Ôn Noãn, em chuẩn bị chút! Đêm nay bà Hứa cũng sẽ đến, vì vậy chúng ta phải tập trung vào bà Hứa, cố gắng giành lấy thiện cảm của bà ấy là khỏi lo tiền đầu tư bay đi nữa!”
Ôn Noãn biết chừng mực.
Tổng Giám đốc Hứa đã hơn ba mươi tuổi, đương nhiên bà Hứa sẽ không mong cô gái tiếp xúc với chồng mình quá xinh đẹp. Ôn Noãn chọn một bộ đồ công sở, vén mái tóc màu trà lên, trông rất chuyên nghiệp.
Cô đi cùng xe với chị Lê đến bữa tiệc.
Mấy trường hợp thế này sẽ phải uống rượu, dù sao cũng cần một người lái xe.
Khi họ đến câu lạc bộ thương vụ, đúng lúc gặp được cả nhà Tổng Giám đốc Hứa.
Ông Hứa ôn hòa giản dị, bà Hứa dịu dàng thân thiện, ngay cả con của hai người cũng rất đáng yêu.
Ôn Noãn thả lỏng.
Trong bữa tiệc, chị Lê liên tục trò chuyện với Tổng Giám đốc Hứa về kế hoạch tương lai.
Ôn Noãn thì phụ trách bà Hứa và đứa bé.
Bà Hứa rất thích Ôn Noãn, mới trò chuyện được một lát đã quyết định giao đứa bé cho Ôn Noãn dạy đàn luôn. Sau khi ký hợp đồng xong, chị Lê thả lỏng.
Cô ấy đứng dậy kính vợ chồng Tổng Giám đốc Hứa một ly: “Đây là lần đầu tôi và Ôn Noãn khởi nghiệp mà đã gặp ngay quý nhân như Tổng Giám đốc Hứa.”
Chị Lê uống một ngụm.
Tổng Giám đốc Hứa vỗ vai chị Lê, bật cười sảng khoái.
“Quý nhân thật ra là người khác!”
Chị Lê và Ôn Noãn sửng sốt.
Là người khác?