Cố Trường Khanh rút lui.
Lúc hắn đi qua Hoắc Minh thì nghe thấy giọng lạnh lùng của người đàn ông được trời ưu ái này.
“Cố Trường Khanh, những thứ thuộc về tôi, tôi không thích người khác đụng vào!”
Cố Trường Khanh giật mình.
Hắn và Hoắc Minh biết nhau từ lâu, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Hoắc Minh thể hiện sự chiếm hữu, thường ngày anh đối bất kỳ thứ gì đều không hứng thú lắm, đặc biệt là phụ nữ!
Có lẽ hắn đã nghĩ sai!
Có lẽ, trong tương lai vào một ngày nào đó Hoắc Minh sẵn lòng kết hôn.
Bởi vì người kia là Ôn Noãn.
Bởi vì Ôn Noãn muốn kết hôn.
…
Ôn Noãn ngồi vào xe của Hoắc Minh.
Cô rõ ràng ngửi được mùi rượu trên người anh, suy đoán đêm nay có lẽ là buổi tiệc chúc mừng của anh, không ngờ lại bắt gặp cô ‘ngoại tình’.
Về công hay tư thì Ôn Noãn đều không muốn xung đột với anh.
Cô nói nhỏ: “Phòng nhạc đang tìm nguồn vốn, anh ta ủy thác người ký hợp đồng với chúng tôi, trước đó tôi không biết là anh ta.”
Hoắc Minh không quan tâm đến cô.
Anh nhấp một điếu thuốc, tay đặt trên cửa sổ xe chậm rãi hút lấy…
Hút xong một điếu thuốc, anh mới nghiêng người nhìn cô.
“Tại sao em lại giải thích với tôi?”
“Chúng ta không phải chỉ là mối quan hệ thể xác thôi sao?”
…
Ôn Noãn đỏ mặt, cúi đầu không nói.
Tính cách Hoắc Minh thất thường, cô đã sớm lĩnh giáo qua, lúc này mà tranh cãi với anh tuyệt đối không có gì tốt.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu.
Đột nhiên anh nói: “Tôi muốn đến chỗ của em!”
Ôn Noãn sửng sốt.
Cô nghĩ cô hiểu ý anh, anh muốn tới căn hộ của cô để ‘làm’, hành động này ít nhiều mang theo chút ý tứ phát tiết, hơn nữa là tỏ ra mạnh mẽ.
Ôn Noãn nhẹ nhàng quay đầu, nhìn qua cửa sổ xe.
Sau một lúc, cô khẽ “ừ”.
Hoắc Minh nhẹ nhàng đạp chân ga.
Có lẽ anh đang tức giận, xe chạy rất nhanh, nhanh chóng đến dưới lầu căn hộ Ôn Noãn sống.
…
Ôn Noãn dẫn anh vào trong, cảm thấy có chút nhục nhã.
“Anh muốn uống gì?”
Cô vừa mới hỏi, thân thể đã bị đẩy xuống ghế sô pha…