Mái tóc dài màu trà của Ôn Noãn được trải trên chất liệu vải nhạt, đánh vào thị giác rất lớn, hơn nữa đây là nơi cô sống một mình, đối với Hoắc Minh đó là một sự kích thích không nhỏ.
Anh không nhẹ nhàng chút nào.
Sau khi làm xong một lần, Ôn Noãn muốn nghỉ ngơi nhưng anh không thỏa mãn.
“Tiếp tục!”
Khóe mắt của Ôn Noãn ướt đẫm, chịu đựng nhu cầu của anh…
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại của cô reo.
Tay của Ôn Noãn bị giữ chặt, không thể cầm được điện thoại, nhưng chuông điện thoại vang lên nhiều lần, Hoắc Minh lấy điện thoại liếc nhìn một cái.
Cố Trường Khanh gọi tới.
Anh nhấn nút nghe, sau đó tiếp tục sự việc vừa rồi.
“Ôn Noãn!”
“Ôn Noãn…”
…
Ánh mắt sâu thẳm Hoắc Minh nhìn Ôn Noãn chằm chằm, cô cắn môi, mũi nhỏ đo đỏ…
Anh làm cô suy sụp hoàn toàn!
Những âm thanh mập mờ truyền đến bên kia điện thoại, Cố Trường Khanh đờ đẫn nghe, toàn bộ máu trong cơ thể như bị đông cứng lại…
Sau đó, điện thoại của hắn vỡ tan tành!
…
Đêm khuya.
Ôn Noãn quấn trong chăn, ngồi đờ đẫn.
Toàn thân Hoắc Minh chỉnh tề ngồi đối diện cô, trong tay anh còn có một điếu thuốc.
“Tôi sẽ đưa em đi Anh Quốc học chuyên sâu.”
“Nửa tháng tôi sẽ bay qua cùng em một lần.”
“Tôi sẽ đầu tư vào phòng nhạc, thuê những người chuyên nghiệp để quản lý cho em.”
Ôn Noãn chậm rãi giương mắt.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô tái nhợt, khóe mắt cũng đỏ lên.
Cô bị anh lăn lộn đến sợ.
Thân thể rất đau, nhưng không bù được sự mệt mỏi trong lòng cô.
n sủng nửa tháng một lần, không phải là tình nhân thì là gì?
Cô nhẹ nhàng hỏi anh: “Hoắc Minh, trong lòng anh tôi có phải là người tình mà anh bao nuôi không? Mọi thứ đều theo ý muốn của anh, nếu anh không vui thì sẽ sắp xếp cho tôi đi ra nước ngoài.”
Chấn vấn của cô không thể ảnh hưởng đến quyết định của Hoắc Minh.
Giống như tối nay, cô và Cố Trường Khanh gặp gỡ, anh không cho phép lặp lại nữa.
Anh bóp rơi tàn thuốc.
“Có phải hay không không quan trọng! Quan trọng là em phải rời khỏi thành phố B.”
Ôn Noãn nở nụ cười.