Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 297:




Đến kẻ ngốc cũng nhận ra Diêu Tử An và Bạch Vi chấm dứt.
Ôn Noãn chẳng muốn ở lại thêm, cô cúi người quay về chỗ ngồi, cầm đồ định rời đi.
Bỗng dưng tay cô bị giữ lại.
Chất giọng khàn khàn của Hoắc Minh vang lên: “Ở lại chơi một lát.”
Giọng Ôn Noãn vẫn còn hơi nghẹn ngào vì chuyện của Bạch Vi: “Tôi muốn về.”
Một tay Hoắc Minh cầm điếu thuốc.
Còn tay kia thì đè mạnh Ôn Noãn ngồi xuống bên cạnh mình.
Không biết là ai lên tiếng.
“Hoắc Minh rút trúng nói thật, có thể hỏi bất cứ ai ba câu hỏi.”
Trái tim Ôn Noãn đập thình thịch.
Gương mặt tuấn tú của Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô: “Cô giáo Ôn, tôi muốn hỏi em.”
Ôn Noãn không đồng ý: “Tôi không tham gia trò chơi.”
Hoắc Minh hít một hơi thuốc, hai gò má hóp lại trông cực kỳ gợi cảm.
“Tôi có thể hỏi bất cứ ai trong phòng bao.”

Ôn Noãn hơi tức giận, nhưng không muốn làm lớn chuyện.
Cô nhẹ nhấp môi dưới, cuối cùng đành nhượng bộ.
Đôi mắt sâu hun hút của Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô, giọng nói từ tốn khàn khàn.
“Câu hỏi thứ nhất, có bạn trai chưa?”
“Chưa!”

“Câu hỏi thứ hai, trong lòng có người thầm thương không?”

Ôn Noãn từ chối trả lời.
Chẳng biết là ai giở giọng quái gở: “Ôn Noãn, không dám chơi à!”
Ôn Noãn tức giận cắn môi.
Cô nhìn về phía Hoắc Minh.
Không ngờ anh lại mỉm cười chứ không giả vờ lạnh nhạt như bình thường.
Ôn Noãn không cam lòng đáp: “Có.”

Xung quanh im ắng.
Hoắc Minh nhìn sườn mặt xinh đẹp của Ôn Noãn, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Câu hỏi thứ ba. Những đêm tối mà trong thời gian chúng ta xa nhau, em có nhớ tôi không?”

Ôn Noãn không nhịn được nữa: “Hoắc Minh, anh đừng vượt quá giới hạn.”
Cô tức giận trông rất sinh động.
Hoắc Minh nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.