Có lẽ Cảnh Từ không phải người trong vòng xã giao của họ, cũng không biết về mối quan hệ của anh và Ôn Noãn, chỉ là qua nhiều lần, chỉ cần không phải là dạng đàn ông cứng nhắc khô khan thì kiểu gì cũng nhận ra có gì đó khác thường.
Cảnh Từ đã hỏi Ôn Noãn một lần.
Ôn Noãn hơi sửng sốt, cô cho rằng Cảnh Từ đã biết.
Nhưng sau khi tỉnh táo lại, cô thừa nhận, cô và Hoắc Minh quả thực từng có quan hệ…
Nói xong cô nhìn Cảnh Từ.
Nếu Cảnh Từ không thể chấp nhận thì cô sẽ không miễn cưỡng, dù sao thì có một số người đàn ông rất để ý đến chuyện này.
Lúc ấy, Cảnh Từ không nói gì.
Nhưng khi tiễn cô về, anh ấy đã thổ lộ tình cảm của mình trên xe: “Ôn Noãn, nếu Hoắc Minh quay lại với em, em có đồng ý không?”
Đàn ông hiểu đàn ông nhất.
Mọi người biết Hoắc Minh không muốn kết hôn.
Cảnh Từ cho rằng đây là lý do họ chia tay.
Nhưng gần đây Hoắc Minh cứ quanh quẩn ở chỗ Ôn Noãn, Cảnh Từ nghĩ một người đàn ông kiêu ngạo đến thế mà làm được việc này, có lẽ anh ta không thể buông bỏ lòng tự trọng của mình, muốn người phụ nữ chủ động quay lại với anh ta.
Cảnh Từ muốn biết, liệu Ôn Noãn có quay lại với anh ta hay không…
Cảnh Từ hỏi xong, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Ôn Noãn.
Ôn Noãn tựa lưng vào ghế.
Cô nghiêng đầu nhìn Cảnh Từ, mấy ngày này cô và Cảnh Từ ở chung thật sự rất hợp, tuy rằng cứ bình bình không nhấp nhô gì nhưng vô cùng ấm áp, ngoại trừ nụ hôn lên trán đêm Giáng Sinh, anh ấy chưa bao giờ vượt qua ranh giới.
Cô biết Cảnh Từ trân trọng cô.
Cô cũng trân trọng mối quan hệ này nên muốn hết lòng vun đắp nó!
Hồi lâu, Ôn Noãn nhẹ giọng mở miệng.
“Cảnh Từ, tôi nghiêm túc với anh.”
Thần kinh căng chặt của Cảnh Từ như trút được gánh nặng, không ai biết vừa rồi anh ấy căng thẳng đến mức nào. Anh ấy biết mình ưu tú, gia cảnh và ngoại hình đều không tệ, nhưng anh ấy biết so với Hoắc Minh thì anh ấy có hơi nhạt nhẽo.
Địa vị của Hoắc Minh đặt tại đó, bản thân anh cũng rất cuốn hút.
Tạp chí còn gọi Hoắc Minh là [Hormone đi bộ] cơ mà!
Cảnh Từ không tự tin!
Lời nói của Ôn Noãn khiến anh ấy cảm thấy an tâm.
Anh ấy nghiêng người hôn lên má Ôn Mạn, giọng hơi khàn khàn: “Mới chín giờ, mời tôi lên nhà ngồi nhé?”
Ôn Noãn gãi tóc.
Vừa rồi trong nhà hàng, có một đứa trẻ cầm sô cô la trên tay rồi làm dính lên tóc cô.
Ôn Noãn cười xin lỗi: “Tôi phải gội đầu, có lẽ không pha được cà phê cho anh.”