Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 322:




Mảng da trắng như tuyết, chỉ vừa chạm vào đã ửng đỏ, cực kỳ đẹp.
Cả người Ôn Noãn cứng đờ.
Mặc dù lần trước Hoắc Minh đã nói với cô nhưng cô vẫn không muốn nghĩ tới, thậm chí còn không dám nghĩ. Lúc này anh nhắc lại chuyện xưa, Ôn Noãn không thể không để tâm.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, lẩm bẩm: “Hoắc Minh, chúng ta không thể!”
Hoắc Minh lui ra phía sau một bước, sâu trong con ngươi đang thưởng thức trạng thái yếu ớt của cô.
“Vì sao lại không thể?”
“Không phải lúc chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ sao?”
“Em thật sự thích Cảnh Từ sao?”
……
Ôn Noãn từ từ đứng dậy.
Cô nhìn thẳng vào trong mắt anh, kiên định nói: “Không có Cảnh Từ, cũng sẽ có người khác! Hoắc Minh, lúc trước là anh không cần tôi, bây giờ anh nói một câu thử lại là tôi phải mang ơn đội nghĩa quay trở lại bên cạnh anh sao? Đừng nói là anh, dù tôi là người nói vậy tôi cũng sẽ khinh thường chính tôi!”
Cô hít một hơi thật sâu.
“Chúng ta đã kết thúc! Sau này đừng tới tìm tôi, cũng không cần làm những chuyện kỳ quái đó nữa, nếu không…”
Hoắc Minh khẽ cười một tiếng.
Anh cúi đầu châm một điếu thuốc, hỏi lại mà chẳng hề xấu hổ.
“Nếu không thì thế nào? Tố cáo anh tội quấy rối hả?”
Ôn Noãn lại tức hơn nữa.
Cô mở cửa định bước lên xe lại bị anh bắt lấy cánh tay.
Hoắc Minh nhả một vòng khói vào mặt cô, cười như không cười: “Cô giáo Ôn, anh bận bịu vì em một ngày mà ngay cả một câu cảm ơn em cũng không có, đúng là vô tình!”
Ôn Noãn đã biết rõ dáng vẻ kia của anh.
Cô ném tay anh ra, lên xe, lái đi.
Hoắc Minh cũng không tức giận, anh đứng tại chỗ lặng lẽ hút thuốc, hút vào nhả khói ra, giữa khóe mắt và đuôi lông mày đều là dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành anh tuấn, quyến rũ, phong lưu…
Cảnh Từ đi ra, đứng trước mặt anh.
Hoắc Minh hơi híp mắt lại, sau đó cười nhạo một tiếng rồi cũng lên xe rời đi.
* .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. 9 Kiếp Sau! Tôi Gặp Em!
2. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
3. Từng Bước Trộm Tâm
4. Hồng Bài Thái Giám
=====================================
Ôn Noãn chia tay với Cảnh Từ.
Cô gọi điện thoại cho dì Nguyễn, nói cho bà ấy biết tình hình.
Dì Nguyễn im lặng trong chốc lát rồi: “Nếu không có duyên phận, vậy thì không cần miễn cưỡng.”
Ôn Noãn khẽ ừ một tiếng.
Bên kia, dì Nguyễn muốn nói lại thôi.
Bà ấy đã nhận được điện thoại của bà Cảnh, tất nhiên bà ấy muốn xả giận, còn lôi cả chuyện của Hoắc Minh ra, nhưng hiện tại Ôn Noãn không đề cập tới, dì Nguyễn cũng khó hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.