Hoắc Minh trả lời xong rồi cúp điện thoại.
Anh nhẹ nhàng đi vào phòng bếp.
Dưới ánh nắng sớm, góc nghiêng của Ôn Noãn vô cùng dịu dàng, cô đang làm bữa sáng.
Hoắc Minh ôm cô từ sau lưng: “Tức giận à?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng tránh thoát khỏi anh.
Giọng nói của cô lạnh lùng: “Tôi không có tư cách tức giận, cũng không cần phải tức giận.”
“Vẫn đang tức giận!”
Hoắc Minh nhẹ nhàng nói một câu rồi lại kéo cô về lại vòng ôm.
Sáng sớm, hứng thú của đàn ông rất dễ dàng tăng vọt. Môi mỏng của anh chạm lên chiếc cổ non mềm của cô, nhẹ nhàng gặm cắn, ít nhiều cũng có ý khó nhịn muốn làm.
Ôn Noãn không thể nhịn được nữa: “Hoắc Minh, không phải anh muốn tới bệnh viện sao?”
“Dỗ em xong rồi đi!”
……
Ôn Noãn tức chết rồi.
Cô duỗi chân ra sau đá anh nhưng lại bị anh dùng chân kẹp lấy, sau đó toàn bộ người cô bị anh ấn ở trước bệ bếp nhỏ, tư thế vừa nhìn đã thấy ngượng.
Hoắc Minh giữ chặt cô, bình tĩnh nói chuyện.
“Mấy ngày này có nhớ tôi không?”
Trong lời anh nói có mang theo sự quyến rũ của đàn ông trưởng thành, thật sự rất thu hút phụ nữ.
Ôn Noãn mặc kệ anh.
Nhưng cô không đáp lại.
Hơn nữa, cô còn lạnh lùng đáp bằng hai chữ: “Không nhớ!”
Không nhớ?
Hoắc Minh không tin.
Quãng thời gian bọn họ ở bên nhau, anh nhớ rõ cô đã nhiệt tình thế nào, sung sướng biết bao nhiêu, nên khi đứng trong căn bếp nhỏ anh đã mạnh dạn tiến vào kiểm chứng, kết quả đúng như lời Ôn Noãn nói…
Cô chẳng nhớ một chút nào!
Trong nháy mắt, trong lòng Hoắc Minh dâng trào cảm giác cực kỳ thất bại.
Ôn Noãn lại lạnh lùng với anh!
Anh không nói gì thêm, chỉ ôm chặt cô rồi hôn: “Ôn Noãn, để tôi ở bên cạnh em.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Cô nói với anh bằng ngữ điệu còn lạnh lùng hơn: “Không cần! Hoắc Minh, chúng ta đã kết thúc, làm chuyện như vậy cũng không thích hợp, tôi không muốn trở thành người phụ nữ chỉ để anh thỏa mãn.”
Hoắc Minh đứng thẳng người.
Anh sửa lại quần áo, nhẹ nhàng nhíu mày.