Mấy vị bác sĩ vây quanh giường bệnh, đang nghiên cứu phương án giải phẫu, dì Nguyễn ngồi ở bên cạnh giường bệnh nắm tay Ôn Bá Ngôn, không nhịn được mà rơi lệ.
Ôn Noãn nhìn mà lòng nặng trĩu.
Dì Nguyễn thấy cô tới tựa như tìm được ánh sáng.
“Ôn Noãn!”
Ôn Noãn vỗ nhẹ bả vai an ủi bà ấy, sau đó cô nhìn dáng vẻ Ôn Bá Ngôn nằm lẳng lặng ở đó, trong cổ họng hơi nghẹn ngào.
Nửa năm nay bố phải chịu đựng quá nhiều thứ!
Dì Nguyễn xúc động nói: “Ôn Noãn, đây là các vị bác sĩ có uy tín trong bệnh viện, con nói chuyện với bọn họ xem bệnh tình của bố con thế nào.”
Ôn Noãn gật đầu.
Cô khách sáo kèm chút lo sợ tới nói chuyện cùng bác sĩ.
[ Tình trạng của ông Ôn không được lạc quan cho lắm.]
[ Nếu như giải phẫu, xác suất thành công chỉ có 50%, hy vọng cũng có nhưng quá mạo hiểm.]
[ Trước mắt trình độ giải phẫu về mảng này trong nước chưa thật sự chuyên sâu, trừ phi…]
……
Ôn Noãn có hơi hoảng hốt.
Dì Nguyễn nhịn không được mà rơi lệ, bà ấy gần như phải quỳ xuống cầu xin bác sĩ, cầu xin bọn họ cứu mạng Ôn Bá Ngôn.
Bác sĩ thấy bà ấy như vậy cũng rất đồng tình.
Đúng lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Hoắc Minh từ bên ngoài tiến vào, thư ký Trương đi theo phía sau.
Sắc mặt Hoắc Minh tái nhợt, hẳn là mới rút máu xong.
Thư ký Trương lên tiếng trước: “Lúc tôi tới có thấy cô Ôn, còn tưởng rằng cô tới cùng luật sư Hoắc, hóa ra là do sức khỏe của ông Ôn không tốt.”
Cô ấy làm việc vô cùng chuyên nghiệp, nhẹ nhàng đưa danh thiếp cho bác sĩ chủ trị.
“Ông Ôn là bề trên của luật sư Hoắc.”
Tất nhiên các vị bác sĩ biết Hoắc Minh.
Hoắc Minh không chỉ là luật sư số một trong nước, mà tập đoàn Hoắc Thị còn là nguồn kinh tế lớn nhất phía Bắc, nhà giàu số một thành phố B.
Có bao nhiêu người muốn nịnh bợ mà chẳng nịnh bợ được!
Thư ký Trương mỉm cười: “Tôi thấy không khí ở đây rất tốt, nhưng có vẻ không phù hợp cho bệnh nhân dưỡng bệnh lắm phải không? Chúng ta làm như vậy đi, trước tiên đổi sang một phòng VIP đơn thì sao nhỉ? Còn chuyện phẫu thuật, luật sư Hoắc có một vài mối quan hệ riêng, có thể mời được chuyên gia giỏi nhất trong và ngoài nước, chẳng qua yêu cầu các vị phối hợp.”
Cô ấy nói chuyện có vẻ khách sáo.
Nhà họ Hoắc có quyền thế, bệnh viện lập tức sắp xếp.
Từ đầu tới đuôi, Hoắc Minh còn không cần mở miệng.
Dì Nguyễn đã quên khóc.