Hoắc Chấn Đông rất vui mừng, lập tức bày tỏ lập trường của mình: “Không có vấn đề gì! Như thế cũng tốt, có người nhà ở bên cạnh là tốt nhất… Cháu rất có hiếu.”
Ông lại hỏi: “Hoắc Minh có biết không?”
Ôn Noãn lắc đầu: “Cháu vẫn chưa nói cho anh ấy biết, đợi qua hai ngày nữa…”
Còn hai ngày nữa là đến Lễ Tình Nhân, cô muốn chuẩn bị thật tốt.
Đây là Lễ Tình Nhân đầu tiên của bọn họ, bọn họ cùng vui vẻ trải qua ngày này, có lẽ hai năm tới cũng không có thời gian…
Hoắc Chấn Đông cũng đã trải qua thời trai trẻ nên cũng đoán được nguyên nhân.
Ông cười ha hả, ân cần nói: “Hãy rủ cô và Minh Châu cùng đi dạo mua sắm với cháu, mua thêm vài món đồ, nếu cháu cảm thấy cô đơn, hãy rủ Minh Châu thường xuyên bầu bạn với cháu, dù sao bình thường con bé cũng không làm gì cả.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoắc Chấn Đông có chút cảm động, ông phá lệ nói thêm vài câu. Một người có địa vị như vậy sẵn sàng dỗ dành người khác cũng là vì rất yêu quý người đó.
Hai ngày tiếp theo, Ôn Noãn sắp xếp ổn thỏa mọi việc.
Cô lại tìm một văn phòng làm việc có tiếng tăm ở thành phố B, thiết kế một dự án lấy màu đen làm chủ đạo và trang trí lại căn hộ của Hoắc Minh vào chiều thứ bảy.
Mặc dù chi phí hơi đắt, năm mươi ngàn tệ nhưng Ôn Noãn không hề cảm thấy đau lòng khi quẹt thẻ thanh toán.
Đây là ngày Lễ Tình Nhân đầu tiên của cô với Hoắc Minh!
Cô chuẩn bị cẩn thận mọi thứ từ chân nến, rượu vang, hoa hồng và những bữa ăn do nhà hàng Michelin giao đến.
Mọi thứ đều rất lãng mạn…
Bảy giờ tối, Ôn Noãn gọi điện cho Hoắc Minh, giọng điệu vui vẻ: “Khi nào thì anh về?”
Bên kia đầu dây, Hoắc Minh đang họp.
Giọng điệu của anh mang theo vài phần dịu dàng: “Hiện giờ còn đang họp, anh sẽ về trước chín giờ!… Nhân tiện, lát nữa thư ký Trương sẽ ghé qua lấy tập tài liệu, anh để trên bàn trong phòng sách, em đưa cho cô ấy nha.”
Ôn Noãn khẽ “dạ.”
Cô không cúp máy ngay, có chút không nỡ.
Hoắc Minh đang ở trong phòng họp, không tiện nói điện thoại lâu, nên nhẹ nhàng nói: “Cúp máy nhé!”
Cúp điện thoại, Ôn Noãn nghĩ chút nữa thư ký Trương tới nhìn thấy trong nhà thế này, cô phải nhờ cô ấy giữ bí mật.
Hai mươi phút trôi qua, thư ký Trương vẫn chưa đến nhưng cô ấy gọi điện đến.
Giọng nói của thư ký Trương căng thẳng: “Ôn Noãn, con tôi bị sốt, tôi phải lập tức trở về, cô có thể đưa giúp tôi tập tài liệu không, chính là tập tài liệu trên bàn sách của luật sư Hoắc!”
Quan hệ giữa Ôn Noãn với cô ấy khá tốt nên đã đồng ý ngay.
Thư ký Trương vô cùng cảm kích.
Ôn Noãn đến phòng sách lấy tập tài liệu, sau đó xuống lầu lái xe đến công ty.
Cô nghĩ chút nữa có thể đợi đến khi Hoắc Minh họp xong rồi cùng nhau trở về.