Chắc hẳn anh sẽ rất ngạc nhiên khi nhìn những gì cô đã bày trí.
Ôn Noãn mỉm cười.
Trong đêm, chiếc xe BMW màu trắng lướt qua dòng xe cộ, đã đến văn phòng Anh Kiệt trong khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Ôn Noãn lên lầu.
Điều ngạc nhiên là hầu hết đèn trong văn phòng đều tắt hết.
Trong phòng làm việc của Hoắc Minh không có ai, nhưng thư ký thứ hai của anh còn ở đây, thấy Ôn Noãn đi tới, cảm thấy hơi kỳ lạ nói: “Nửa tiếng trước, khi luật sư Hoắc nhận được cuộc gọi, đã vội vàng rời đi.”
Sắc mặt Ôn Noãn khẽ đổi.
Cô thư ký thứ hai vốn tưởng rằng luật sư Hoắc về mừng Lễ Tình Nhân, nhưng nhìn vẻ mặt của cô Ôn thì có vẻ không phải vậy.
Cô ấy cẩn thận quan sát sắc mặt.
Ôn Noãn rất hiểu tâm tình của thư ký thứ hai, gượng cười: “Không sao đâu!”
Cô đi xuống lầu rồi lên xe.
Lựa chọn sáng suốt nhất lúc này là quay về căn hộ chờ Hoắc Minh, sau đó trải qua ngày Lễ Tình Nhân nhẹ nhàng trước khi bay sang Pháp.
Nhưng… Ôn Noãn chạm vào vô lăng!
Cô đạp nhẹ chân ga, chiếc xe màu trắng lao thẳng về phía bệnh viện.
Màn đêm buông xuống.
Mưa bắt đầu rơi từ trên trời xuống, từng giọt từng giọt đã kinh động đến các đôi tình nhân trẻ.
Những người đi bộ trên đường dần dần ít đi.
Ôn Noãn lái xe đến bệnh viện, cô không lên lầu ngay mà im lặng ngồi đó rất lâu.
Lên trên đó chắc chắn sẽ không vui, nhưng nếu không lên, cô cảm thấy chuyện này có thể sẽ khiến cô ghê tởm cả đời, đây không phải tính cách của cô.
Cuối cùng, Ôn Noãn vẫn tháo dây an toàn.
……
Kiều An cũng được coi là một người nổi tiếng, nên Ôn Noãn chỉ cần hỏi thăm một chút thì đã tìm được phòng bệnh của cô ta.
Phòng VIP cao cấp, cửa phòng không đóng kín, chỉ để hở một khe nhỏ.
Có thể nhìn thấy rõ bên trong, thậm chí có thể nghe rõ tiếng nói chuyện.
Ôn Noãn vẫn chưa bước tới, đã nghe thấy giọng hét cuồng loạn của Kiều An, tiếng tranh cãi rất ồn ào.
Ôn Noãn bước tới cửa phòng.
Bên trong trở nên im lặng chết người, chỉ có vài tiếng thở dốc nhẹ.
Ôn Noãn đứng ở cạnh cửa, cô thấy… Thấy Kiều An ôm Hoắc Minh từ phía sau.
Cả người anh căng thẳng, vẻ mặt kiềm chế.
Vẻ mặt thế này của anh, chỉ xuất hiện trước mặt Kiều An thôi.
Đột nhiên…
Hoắc Minh dùng sức đẩy Kiều An ra.
Anh nhìn Kiều An, nói với giọng cực kỳ lạnh lùng: “Tại sao tôi không nên hận em? Nếu không phải vì em thì hôn nhân đối với tôi vẫn là một điều thiêng liêng, mà không phải trở thành một tờ giấy bỏ đi, một sự trói buộc, càng không phải là cách thức để trói buộc người khác. Kiều An… Em nói xem tôi không nên hận em sao?”