Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 429:




Hoắc Minh không né tránh… Dòng máu tươi đỏ thẫm chảy từ trên trán xuống, chảy dọc theo những đường nét đẹp trai trên khuôn mặt.
Bà Hoắc đang ở ngoài cửa cực kì đau lòng.
“Chấn Đông!”
Hoắc Chấn Đông không nể tình: “Đừng cầu xin cho thằng khốn khiếp này! Thật sự là có triển vọng, liền biết chơi gái, học ở đâu cái thói hư tật xấu này… Bố mày hôm nay sẽ không giết mày!”
Bà Hoắc không dám cầu xin.
Hoắc Chấn Đông châm điếu thuốc lá, phun ra một khói thuốc: “Sao không nói nữa? Mày có thể làm ra, còn xấu hổ nói ra những điều này sao? Luật sư Hoắc tài giỏi như vậy, ra ngoài rất oai phong phải không! Tao cho mày biết nếu là hồi xưa tao sẽ gọi lưu manh, đánh chết mày cũng không đủ, sao còn cảm thấy rất vinh dự cho nhà họ Hoắc lâu đời của chúng ta?”
Hoắc Minh nhìn thẳng vào bố.
Mặt anh hiện vẻ bối rối: “Bố, con không nghĩ rằng con sẽ yêu Ôn Noãn! Sau khi cô ấy rời đi con mới phát hiện, con ra sức cứu vãn, con làm rất nhiều thứ mà trước kia con không biết làm, thế nhưng cô ấy không cần con nữa! Bố… Con không biết nên làm thế nào, cô ấy mới đồng ý quay lại!”
Hoắc Chấn Đông chưa nghĩ ra cách…
Đột nhiên Hoắc Minh thể hiện kiên quyết: “Thế nhưng con không muốn nhìn thấy cô ấy ở bên người khác.”
“Khương Duệ không được”
“Bất kì kẻ nào cũng không được!”

Hoắc Minh nói xong, liền xoay người rời đi!
Bà Hoắc muốn giữ anh lại.
Hoắc Chấn Đông trầm giọng nói: “Để nó đi, nó đã hai mươi chín tuổi, trong lòng nó hiểu rõ cái gì nên làm!”
Bà Hoắc xinh đẹp lo lắng.
Không phải Minh đi trên đường tà đạo chứ, lời mới nói vừa rồi nghe không đúng!
Hoắc Chấn Đông rất hài lòng.
Ông hút thuốc, hơi liếc nhìn bà: “Lòng bà nhân từ! Đây mới gọi là đàn ông! Thích gì phải đi tranh giành cướp lấy ngay, mỗi ngày trốn đi uống rượu, chẳng lẽ muốn đợi Ôn Noãn kết hôn rồi qua lại cho bố nó mất hết thể diện à?”

Sau khi bị Hoắc Chấn Đông đánh.
Hoắc Minh không tham dự tiệc rượu nữa, lại giống như trở thành vị Diêm Vương của giới pháp luật kia, chỉ là thủ đoạn độc ác hơn, thường khiến người khác run sợ.
Có người đến nhà họ Hoắc tố cáo.
Bà Hoắc khóc nức nở với chồng: “Dáng vẻ đó của Minh nổi tiếng như vậy, tôi đoán nó thật sự muốn độc thân!”
Hoắc Chấn Đông hừ nhẹ.
“Bà biết cái gì chứ! Ở ngoài kia nhiều cô gái đều muốn lên giường với thằng Minh, xếp hàng dài từ thành phố B sang bên kia thành phố! Chỉ có ánh mắt của con trai bà cao quá, nhìn trúng cô bé đó thôi!”
Bà Hoắc nhìn lại đứa con trai trên tờ báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.