Ôn Noãn nào biết mấy suy nghĩ lung tung trong đầu cậu ta, cô cẩn thận nghĩ rồi nói: “Có khả năng cơn sốt như hôm nay chỉ duy trì được trong vòng một tuần! Tôi muốn thành lập một nhóm kế hoạch, mở rộng phòng triển lãm của chúng ta ra ngoài! Mặt khác… Sảnh lớn lầu một của một số trung tâm thương mại cao cấp cũng là cơ hội kinh doanh tốt!”
Chu Mộ Ngôn thốt lên: “Người phụ nữ này, cô muốn kiếm bao nhiêu tiền mới đủ hả?”
Cậu ta không muốn làm mấy chuyện phiền toái đó đâu, cậu ta chỉ muốn nghỉ ngơi, đùa giỡn mấy em gái và uống rượu cùng anh em thôi.
Vẻ mặt của Ôn Noãn trở nên nặng nề.
Cô nói mà mặt không cảm xúc: “Cậu không muốn làm, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho Tổng Giám đốc Chu, giải thích cho ông ấy biết.”
“Làm thì làm!” Chu Mộ Ngôn ồn ào.
Cậu ta lại nhìn Ôn Noãn một cái, cô cúi đầu xem kế hoạch, góc nghiêng xinh đẹp mềm mại khó nói thành lời, dường như màu tóc cũng không giống với những người khác, không nhuộm màu…
Thật là xinh đẹp!
Cậu ta nhất định phải bắt được cô, sau khi hái được trái cây chiến thắng thì nhất định sẽ khoe với tên họ Hoắc kia một phen.
Hừ!
Cậu chủ tôi đây không dễ chọc đâu!
…
Công ty Anh Kiệt.
Hoắc Minh ngồi trong văn phòng, cuộc họp online vừa mới kết thúc.
Thư ký Trương tiến vào bên trong.
Hoắc Minh đưa mắt nhìn cô ấy, uống một ngụm cà phê rồi nhẹ giọng hỏi: “Điều tra được chưa?”
Thư ký Trương gật đầu, đặt tài liệu đang cầm trong tay ở trước mặt anh rồi nói: “Cô Ôn làm dự án này rất tốt, cô ấy chuẩn bị khai thác thị trường ở thành phố B và trong các trung tâm thương mại xung quanh, mấy ngày nay đang đi công tác.”
Hoắc Minh lật xem từ từ.
Chuyên ngành của anh là luật pháp, nhưng có học thêm về tài chính, tất nhiên cũng thành thạo.
Anh có thể nhanh chóng nhìn ra một ít vấn đề, ví dụ như vấn đề về tính bền vững, ắt hẳn Ôn Noãn đã tính tới vấn đề này rồi nên cô mới có thể khai thác thị trường khác.
“Bày sạp lớn vậy sao…”
Hoắc Minh trầm ngâm một lát: “Cô gọi Tổng Giám đốc Phương bên chi nhánh công ty Hoắc thị tới đây một chuyến, tôi có việc giao cho anh ta!”
Thư ký Trương đã đoán ra suy tính của cấp trên, đó là muốn sắp xếp Tổng Giám đốc Phương đến bên cạnh cô Ôn để nằm vùng, cô ấy do dự một chút vẫn hỏi: “Sao ngài lại không cho cô Ôn biết chuyện ngài giúp đỡ cô ấy?”
Hoắc Minh cười chua xót.
Anh nhẹ giọng nói: “Bởi vì tôi có cho, cô ấy cũng không cần!”
Thư ký Trương không dám hỏi lại, cứ luôn cảm thấy gần đây BOSS nhà mình rất đáng thương… Thật ra cô ấy còn có một câu hỏi đó chính là Ôn Noãn càng bay càng cao, vậy không phải bọn họ càng khó đến với nhau hơn sao?
Hoắc Minh nhìn ra ý của cô ấy, cười nhẹ.