Giọng nói của Kiều Cảnh Niên hơi run: “Ôn Noãn, mong con tha thứ cho bố!”
Ôn Noãn rất bình tĩnh.
Cô khách sáo trả lời: “Tôi đã tìm kiếm chiếc vòng cổ này rất lâu, cảm ơn ông Kiều đã trả vật về với chủ cũ, cho nên để cảm ơn ông kiều, cái này… Mong ông Kiều nhận lấy.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng đưa ra một tờ chi phiếu, là một triệu tệ, gấp ba giá giá thị trường.
Sắc mặt Kiều Cảnh Niên trở nên tái nhợt.
Ông ấy không muốn cái này, thứ ông ấy muốn chính là một đứa con ruột thịt ở bên cạnh mình…
Ôn Noãn cười nhẹ: “Ông Kiều có vẻ hơi tham lam, trên đời này đâu phải chuyện tốt gì cũng rơi xuống người một nhà được? Ông và… Người nhà của ông khiến tôi tổn thương nhiều như vậy mà còn muốn tôi trở về trao yêu thương làm tròn đạo hiếu sao, tôi không phải là đứa bé ấm áp đâu!”
Kiều Cảnh Niên hơi nhắm mắt: “Ôn Noãn, mặc kệ con có tin hay không, người mà bố yêu nhất chính là mẹ của con!”
Ôn Noãn rũ mắt.
Cô không muốn nghe những lời này, cũng không hề tin.
Cuối cùng Kiều Cảnh Niên không lấy chi phiếu, hoảng sợ rời đi…
Kiều Cảnh Niên rời đi, Ôn Noãn lại đứng ngây người một mình thật lâu.
Chờ tới lúc tham gia bữa tiệc cô cũng đã điều chỉnh xong.
Chu Mộ Ngôn đi tới bên người cô: “Vừa rồi ông già kia lại tới gặp cô hả? Chẳng lẽ tiền quan tài bị người ta hút khô hết rồi nên giờ muốn cô dưỡng lão đến hết đời cho ông ta hay sao?”
Ôn Noãn nâng một ly sâm banh lên: “Trong dịp trang trọng đừng có nói chuyện bậy bạ!”
Sói nhỏ hừ nhẹ: “Tôi đang quan tâm cô đấy!”
Ôn Noãn biết suy nghĩ trong lòng của cậu ta, chỉ đơn giản là muốn so kè với Hoắc Minh mà thôi, cô cũng không tự luyến đến mức cho rằng một cậu ấm đào hoa lại bị mình thu hút.
Nhưng cô đã cầm hai mươi triệu của Chu Truyền Nhân, cô phải dẫn dắt cậu ta.
Ôn Noãn đưa Chu Mộ Ngôn đi xã giao, cô tự nhiên hào phóng, sói nhỏ cũng ra vẻ chững chạc không hề lỗ mãng.
Nơi xa, hai vị nhà giàu số một nói đang chuyện phiếm.
Chu Truyền Nhân cười ha hả: “Anh Chấn Đông, hai mươi triệu em bỏ ra cũng có giá trị quá, mới hơn một tháng mà Mộ Ngôn đã như thay da đổi thịt!”
Hoắc Chấn Đông phụ họa: “Anh thấy Ôn Noãn nhà anh cũng trưởng thành hơn nhiều, con gái mà gặp được những đứa trẻ còn nhỏ hơn mình, cái này gọi là tình thương của mẹ đã bị thúc đẩy trào dâng phải không?”
Nói xong, ông ấy cũng cười ha hả.
Mặt già của Chu Truyền Nhân cứng đờ: “Ôn Noãn nhà anh?”
Vẻ mặt của Hoắc Chấn Đông kinh ngạc: “Lão Chu, em không biết sao? Ôn Noãn và Minh suýt nữa là đăng ký kết hôn rồi, bây giờ đang xảy ra một ít mâu thuẫn, còn từ từ giải quyết!”
Trong lòng Chu Truyền Nhân thầm đánh một hồi trống nhỏ!
Ôn Noãn thật sự không tồi, thế nhưng thằng nhóc nhà ông có tranh được với Hoắc Minh không? Đó chính là bậc thầy mưu mô được công nhận hàng đầu trong ngành luật đấy, muốn cái gì mà chẳng có được!
Chu Truyền Nhân rớt mồ hôi hột thay con trai!