Hoắc Minh bước qua đó gạt mấy cuốn tạp chí số 18 ra, trên trang bìa đều là về Hoắc Minh Châu, cô chủ lớn nhà họ Hoắc!
Yết hầu của anh chuyển động lên xuống vài lần rồi anh đi về phía chiếc giường cũ kỹ.
Đứa bé nhỏ nhắn đang nằm ngủ say.
Cậu bé có khuôn mặt trắng nõn và mái tóc ngắn màu trà.
Đôi lông mày quen thuộc và màu tóc riêng biệt đó khiến đôi mắt Hoắc Minh đỏ ngầu lên!
Anh không tiếp tục truy hỏi bố đứa bé là ai, bởi vì không cần hỏi nữa!
Hoắc Minh đột ngột quay người lại, trừng mắt nhìn em gái mình.
Khóe môi Hoắc Minh châu run rấy, thậm chí toàn bộ khuôn mặt đều vặn vẹo, cô ấy nhỏ nhẹ cầu xin: “Anh hai, đừng tìm chú ấy! Anh đừng tìm chú ấy… Em và chú ấy đã chia tay fôi.”
Hoắc Minh vưon tay nhẹ nhàng chạm vào cậu bé.
Ấm áp đấy…
Hoắc Minh sửng sốt một lát, nhẹ giọng hỏi: “Chú ấy? Chú ấy là ai? Minh Châu, em hãy nói nghe xem nào!”
Hoắc Minh châu che miệng lại.
Thực sự anh trai đã biết rất rõ đứa trẻ này là của ai.
Hoắc Minh đè thấp giọng: “Em và chú ấy đến với nhau từ khi nào? Em có biết mình đang làm gì không? Chú ấy lớn hơn em tới mười mấy tuổi, người có địa vị như chú ấy đã hơn bốn mươi tuổi còn chưa kết hôn, chú ấy đã từng qua lại với biết bao nhiêu người như thế, sao có thể để mắt tới một cô bé như em chứ?”
Hoắc Minh cháu nhục nhã vô cùng.
Cô ấy biết, là do cô ấy không biết tự lượng sức mình!
Hoắc Minh không hỏi thêm nữa, anh cởi áo khoác mặc cho Tiểu Thước Thước, sau đó nhẹ nhàng bế lên.
“Anh Hai!” Hoắc Minh châu nắm lấy cánh tay anh, cầu xin.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, sắc mặt Hoắc Minh tối sầm như nước: “Hoặc là bây giờ em theo anh về nhà ngay, hoặc là bây giờ anh gọi điện cho Lục Khiêm bảo chú ấy đến đón hai mẹ con em, em chọn một đi!”
Hoắc Minh châu không có lựa chọn nào khác.
Cô ấy thu dọn một vài bộ quần áo và rời khỏi cùng với Hoắc Minh.
Khi đi xuống lầu, Thước Thước đã tỉnh dậy.
Cậu bé bối rối nhìn Hoắc Minh, vẻ mặt có chút sợ hãi nhưng lại không khóc.
Hoắc Minh sờ đầu cậu bé, nhẹ nhàng nói: “Cậu là cậu của con! Mẹ của con cũng ở đây!”
Thước Thước nhìn thấy Hoắc Minh Châu ở bên cạnh.
Rồi mới yên tâm nhắm mắt lại.
Hoắc Minh nhìn mà cảm thấy đau lòng, đi đến cạnh xe, anh cấn thận đặt cậu bé vào ghế trẻ em, sau đó nhìn em gái mình.
Hoắc Minh châu im lặng ngồi lên xe, nhỏ giọng nói: “Tạm thời đừng nói cho bố mẹ biết, được không?”
“Em còn biết sợ sao?”
Hoắc Minh hừ lạnh, đóng cửa xe lại, đi vòng ra phía trước đế lên xe. Anh thực sự buồn bực, muốn hút thuốc, nhưng anh đã kìm lại vì lo ngại có trẻ em ở đây.
Im lặng một lúc, anh đạp chân ga.