Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 627:




Hoắc Minh châu nhẹ giọng gọi: “Chị dâu!”
Ôn Noãn chỉnh sửa lại tóc cho cô ấy: “Chị đi làm đồ ăn, em đi tắm trước đi! Trong phòng không thiếu thứ gì!”
Hoắc Minh châu khẽ ừ.
Ôn Noãn đi làm đồ ăn khuya, sau khi chuấn bị xong, Hoắc Minh Châu đã xuống lầu.
Cô ấy đang mặc bộ đồ ngủ mang theo khi nãy, được làm bằng vải cotton, đã được giặt đến nỗi gần như phai màu.
òn Noãn nhìn thấy thế.
Cô không nói gì, chỉ run giọng nói: “Mau đến ăn nào! Đều là món em thích cả!”
Hoắc Minh châu ngồi xuống ăn.
Cô ấy im lặng, không giống như trước đây luôn nói chuyện không ngừng, giống như một cái máy in vậy.
Ôn Noãn lẳng lặng ngồi với cô ấy.
Sau khi ăn xong, Hoắc Minh Châu rưng rưng nước mắt: “Chị dâu, em sợ! Lúc đó chú ấy không thế cưới em, bây giờ… Em cũng gần như đã quên chú ấy rồi.”
Sao có thế vẫn còn nhung nhớ cơ chứ?
Hai năm qua, cô ấy đã sinh con rồi một mình nuôi con, cuộc sống rất khó khăn, hàng ngày đều lo lắng về tiền sữa bột và tiền thuê nhà.
Những ký ức đẹp đẽ và hào nhoáng mà cô ấy từng trải qua với ông giống như những đám mây trôi, bị gió thổi bay đi…
Thỉnh thoảng, cô ấy nhìn thấy ông trên báo.
Ông vẫn là ông Lục lịch sự và cao quý.
Còn Hoắc Minh châu, cô ấy không còn xanh tươi non nớt như xưa nữa, thời gian đã bào mòn mọi góc cạnh sắc sảo của cô…
Ôn Noãn không dám hứa với cô ấy.
Cô nhẹ nhàng nói: “Dù thế nào thì anh trai em vẫn phải xả cơn giận này! Nhưng anh ấy nhất định sẽ không làm tốn thương đến Thước Thước!”
Hoắc Minh châu gật đầu trong nước mắt.
Ôn Noãn giúp cô ấy dọn dẹp lại căn phòng rồi đi vào phòng sách tìm Hoắc Minh.
Đấy cánh cửa phòng sách nặng nề ra, bên trong tối om chỉ có một ngọn đèn nhỏ treo trên tường được bật sáng.
Hoắc Minh ngồi hút thuốc sau bàn làm việc, chiếc gạt tàn trước mặt chứa đầy tàn thuốc, chứng tỏ trong lòng anh đang buồn bực, phiền muộn biết bao.
Ôn Noãn đóng cửa lại, đi tới bên cửa số mở cửa sổ ra.
Cô thì thầm: “Sao lại hút nhiều thuốc thế! Cũng không sợ bị nghẹn sao!”
Hoắc Minh lẳng lặng nhìn cô.
Đêm nay khác với mọi khi, ôn Noãn chủ động đi đến bên anh, ngồi lên đùi anh, nhẹ nhàng ôm anh…
Hoắc Minh dập tắt điếu thuốc, tựa vào vai cô.
Hai người cứ thế lẳng lặng ôm nhau rất lâu, cuối cùng anh lên tiếng với giọng khàn khàn: “ôn Noãn, có phải anh thất bại lắm không! Nếu không phải lúc trước anh nhất quyết muốn sang Anh Quốc, cậu của em và Minh châu có lẽ đã không có cơ hội đến với nhau, chắc những ngày mà Lục Khiêm ở trong bệnh viện chính là chiếc giường ấm hâm nóng tình cảm của bọn họ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.