Bà đánh rất mạnh.
Sau lưng Lục Khiêm bị đánh vài cái, đau rát.
Từ trước đến nay ông ấy rất hiếu thảo, nên không dám lại khiến cho bà tức giận, lập tức quỳ xuống: “Là lỗi của con, là do con không biết kiềm chế, nhưng… con với cô ấy không hợp nhau.”
Bà cụ Lục khẽ giật mình.
Bà thật không ngờ con trai lại thẳng thắn thừa nhận.
Bà im lặng một lúc lâu mới khẽ nói: “Một lần là do không kiềm chế được, còn việc con qua lại với con bé suốt nửa năm thì sao, phải nói thế nào đây? Lục Khiêm, bản lĩnh và sức hút của con thì tự con biết, cô gái nhỏ rất dễ dàng thích con, con nói không cần người ta thì không cần, con nói xem sau này người ta… phải làm sao đây?”
Bà cực kỳ thất vọng, đứng dậy muốn trở về.
Hoắc Minh vội vàng đỡ bà dậy.
Bà cụ nhìn anh chăm chú, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai, bà sẽ tự mình đến thành phố B tạ tội với bố mẹ cháu, tạ tội với cô bé kia! Chuyện này là do Lục Khiêm sai, bà nhất định sẽ cho nhà cháu một lời giải thích đàng hoàng.”
Hoắc Minh mang theo lòng đầy căm tức đến.
Nhưng lúc này, trong lòng anh dịu lại, chủ động nói: “Cháu cũng hơi xúc động.”
Bà cụ Lục lắc đầu: “Cháu ra mặt vì em gái thì có lỗi gì đâu!”
Hoắc Minh nhỏ giọng nói: “Cháu cũng không muốn cưỡng ép cái gì, chỉ muốn cậu bày tỏ thái độ, nếu cậu không có ý với Minh Châu, thì sau này… Cháu sẽ sắp xếp cho Minh Châu đi xem mắt.”
Trong lòng Lục Khiêm nhói lên.
Xem mắt…
Hai chữ này như một tảng đá ném xuống mặt hồ bình tĩnh không gợn sóng trong lòng ông ấy.
Xao động bất an!
Hoắc Minh tỉnh táo lại, anh đứng trước mặt Lục Khiêm, dùng giọng điệu trần thuật nói: “Con bé không nói gì, nhưng cháu có thể cảm giác được con bé rất thích cậu, hơn nữa còn bị tổn thương rất nhiều! Nếu bây giờ cậu nhìn thấy con bé, cậu chắc chắn sẽ không nhận ra… Cậu, Minh Châu được nhà họ Hoắc cưng chiều từ nhỏ đến lớn, con bé chưa từng rửa cái bát nào, chưa từng làm việc nhà, nhưng con bé… nhưng con bé lại…”
Giọng Hoắc Minh nghẹn ngào.
Anh cố gắng bình tĩnh một chút, mới nhỏ giọng nói: “Nếu cậu không cần con bé thì đừng quấy rầy con bé nữa!”
Lòng Lục Khiêm lặng như nước.
Ông ấy đã từng… rất yêu thích cô gái ngây thơ kia.
Bọn họ chia tay, vì ông ấy cảm thấy không hợp.
Hiện giờ chuyện cũ bị đào bới, trong lòng ông không phải không muốn gặp cô ấy một lần, nhưng gặp mặt thì làm gì? Từ hơn hai năm trước, bọn họ đã đi vào ngõ cụt.
Lục Khiêm khẽ lên tiếng: “Là tôi đã phụ lòng cô ấy! Nói với cô ấy, cô ấy muốn bồi thường thế nào cũng được.”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.