Ông ấy giương mắt nhìn lên phía trên lầu, thấy Ôn Noãn đứng đó, ông ấy đứng dậy vỗ phẳng nếp nhăn trên ống quần thượng nếp nhăn, cười: “Không được! Sáng mai tôi còn phải mở một cuộc họp nữa!”
Hoắc Minh cũng không miễn cưỡng nhưng vẫn muốn để ông ấy ở lại qua đêm.
Lục Khiêm vỗ vai anh: “Tài xế đang đợi tôi! Minh, nhớ đối xử tốt với Ôn Noãn!”
Nói xong lời cuối cùng, dường như ông ấy nghĩ đến cái gì đó, nhẹ nhàng nhíu mày.
Tóm lại, khó buông bỏ.
Trong lòng Hoắc Minh hiểu rõ nhưng không nói ra, vẫn chưa đề cập đến Hoắc Minh Châu, anh tiễn Lục Khiêm ra xe.
Chiếc Audi màu đen từ từ chạy đi.
Hoắc Minh không lập tức quay về biệt thự, anh đứng một mình đứng ở bãi đậu xe, rút một điếu thuốc ra từ trong túi áo rồi châm lửa…
Khói bay mù mịt, làm nhòe gương mặt anh.
Anh nhớ tới rất nhiều chuyện cũ.
Chuyện tốt… Chuyện không tốt nhưng những chuyện này đó cũng dần trôi qua, đến cuối cùng Kiều An cũng phải đền tội.
Anh chỉ hút một điếu thuốc rồi xoay người trở về.
Ôn Noãn đứng sảnh biệt thự, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên dung nhan cô khiến nó càng thêm phần dịu dàng. Hoắc Minh bước nhanh, ôm chặt lấy vai cô: “Sao lại đi ra đây? Bên ngoài rất lạnh!”
Ôn Noãn giữ chặt tay anh.
Cô từ từ đan mười ngón tay vào mười ngón tay của anh, sau đó nhẹ nhàng rúc vào trong lòng ngực anh…
Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô, giọng nói trở nên dịu dàng khó tưởng: “Làm sao vậy? Còn nũng nịu hơn cả Hoắc Tây nữa!… Muốn anh ôm em hả?”
Ôn Noãn thắt chặt tay, lẩm bẩm: “Hoắc Minh, đừng nói chuyện, để em ôm anh trong chốc lát!”
Cứ như vậy, lẳng lặng ôm anh, không làm gì cả!
Hoắc Minh nhẹ ôm lấy eo nhỏ của cô.
Thật lâu sau, anh cúi đầu hôn cô: “Sau này cứ gọi anh là Minh, biết chưa?”
Cô ừ một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn!
Hoắc Minh có hơi nóng máu.
Ôn Noãn là vậy, lúc bất mãn tức giận với anh sẽ không chịu cho anh nhưng lúc cô đồng ý thuận theo sẽ thật sự dịu dàng mềm mại… Dù cho anh đùa nghịch cô như thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không phản kháng lại!
Nếu là ngày bình thường, có khả năng anh sẽ làm chuyện cầm thú một hồi.
Thế nhưng trong đêm nay, bọn họ cần nhiệt độ cơ thể của đối phương để vuốt phẳng những đau thương đã từng xảy ra trong quá khứ!
…
Bên kia, Lục Khiêm ngồi bên trong xe.
Tài xế nhẹ giọng hỏi: “Ngài Lục, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lục Khiêm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cứ một hồi trong đầu ông hiện lên là nhiệm vụ bí mật quan trọng, cứ một hồi lại là… Người kia!
Một lúc lâu sau ông mới khàn giọng nói nhỏ: “Về khách sạn đi!”