Đồng chí Phùng Nhất Phàm từ bé đến lớn đều thích ngủ nướng. Trước kia ở nhà, chuông báo thức kêu ba lần cậu cũng không dậy nổi, nhưng Phùng Nhất
Nhất kinh ngạc phát hiện ra rằng, bây giờ cậu đã thay tính đổi nết. Cô
còn chưa đi gọi mà cậu đã tự bò dậy.
Phùng Nhất Nhất đang làm bữa sáng, ngồi xổm trước tủ lạnh lấy sữa và trứng gà, ngạc nhiên hỏi, “Sao
em lại dậy sớm thế hả? Đêm qua ngủ không ngon à?”
Không thể nào! Cô nghe thấy cậu thở đều đặn, ngủ rất ngon mà!
Phùng Nhất Phàm vươn vai một cái, vừa hoạt động gân cốt vừa cất giọng ngân
nga, “Chết đi rồi an giấc ngàn thu, lúc còn sống hà tất phải ngủ
nhiều!”.
Phùng Nhất Nhất phì cười, cố ý trêu chọc, “Đây cũng là điều anh Gia Thụ của em dạy hả?”
Phùng Nhất Phàm đang tràn đầy sinh lực thực hiện động tác chống đẩy, nghe
thấy thế bèn ngẩng đầu, nghiêm túc nói với chị mình rằng, “Đúng vậy. Anh Gia Thụ dạy em rất nhiều điều. Anh ấy chính là một người đàn ông đặc
biệt, đáng để sùng bái”.
Người cậu nói là Tạ Gia Thụ sao? Phùng Nhất Nhất có chút hoài nghi.
Chí ít thì đó không phải là Tạ Gia Thụ mà cô từng quen biết.
“Em vận động xong rồi thì đi đánh răng rửa mặt đi. Bữa sáng sắp xong rồi.”
Phùng Nhất Phàm “vâng” một tiếng, trước khi vào nhà tắm, quay đầu nói, “Cho
dù chị không thích Tạ Gia Thụ, anh ấy giúp em trai chị nhiều như vậy,
chị có lương tâm thì đối xử tốt với anh ấy một chút”.
Phùng Nhất
Nhất đang định vào bếp, nghe thấy thế liền khựng lại, bất đắc dĩ nói với em trai, “Giờ mà chị đối xử tốt với anh ấy sẽ làm anh ấy lỡ dở, em hiểu không?”.
“Em không hiểu! Em chỉ bảo chị khách sáo với anh ấy một chút, thỉnh thoảng mời anh ấy ăn bữa cơm rau cơm dưa gì ấy. Chị cho
rằng phải đối xử tốt với anh ấy đến mức nào? Như quan hệ bạn bè bình
thường không được sao? Chị, chị sợ đúng không? Sợ thường xuyên qua lại
với anh ấy, chị lại một lần nữa yêu anh ấy”, đồng chí Phùng Nhất Phàm
mồm miệng lanh lợi.
Giờ phút này, Phùng Nhất Nhất mới cảm nhận
được dụng tâm hiểm ác của Tạ Gia Thụ, để người thế này bên cạnh cô cả
ngày lải nhải, còn khiến cô đau đầu nhức óc hơn là chính anh đích thân
xuất trận.
Cô bụm trán bước vào nhà bếp, Phùng Nhất Phàm lò dò
phía sau, hừng hực sứng sống hô khẩu hiệu, “Thừa nhận đi! Thừa nhập đi!
Chị thừa nhận đi! Chị vẫn thích anh ấy!”.
Tình hình đảo lộn trong mấy ngày nay khiến Phùng Nhất Nhất có phần không chống đỡ nổi. Cô thấy
mình bắt buộc phải nói những chuyện này với Đàm Tường, nếu không, để anh ta biết được từ người khác, khó tránh khỏi việc khiến lòng tự trọng của anh ta bị tổn thương.
Huống hồ, Phùng Nhất Phàm chắc chắn sẽ đến công ty Đàm Tường thị sát. Bằng những hiểu biết của cô về cậu em trai
nhà mình, cô tin rằng Phùng Nhất Phàm sẽ không vứt bỏ cơ hội sỉ nhục Đàm Tường. Vì anh Gia Thụ của cậu, có thể cậu còn “chỉnh” Đàm Tường nữa…
Gần đây, Đàm Tường vô cùng bận rộn, cuối tuần cũng ở công ty tăng ca, chỉ
có buổi trưa mới dành ra được hai tiếng đồng hồ. Cha mẹ Đàm nói không ra ngoài ăn nữa, buổi sáng họ sẽ đi chợ mua thức ăn, buổi trưa nấu nướng ở nơi Đàm Tường ở, còn gọi cả Phùng Nhất Nhất qua ăn.
Gần đây, Đàm Tường bận rộn có chút thái quá, cha mẹ Đàm đều cảm thấy không ổn. Lúc
ăn cơm cùng Phùng Nhất Nhất, cha Đàm cất giọng ngờ vực, “Tường Tường nhà chúng ta sau khi thăng chức một tháng tổng cộng được bao nhiêu tiền
lương? Sao lại để nó bận rộn đến mức này?”.
Chuyện này Phùng Nhất Nhất quả thực không biết, chỉ có thể trả lời, “Cháu cũng chưa hỏi anh
ấy, mấy ngày nay anh ấy bận quá, chúng cháu không gặp được nhau”.
Cha Đàm “ồ” một tiếng, mẹ Đàm lại vui mừng, nói với Phùng Nhất Nhất, “Tiểu
Phùng, cháu rất hiểu chuyện, đàn ông ở bên ngoài làm việc không dễ dàng
gì, phụ nữ nên thông cảm. Hai ngày nay, Tường Tường cũng không có thời
gian gặp hai bác, vừa về nhà ăn chút đồ là đi ngủ, mặt cũng gầy tọp cả
rồi!”.
Đang nói chuyện thì Đàm Tường hùng hùng hổ hổ quay về. Anh ta vừa vào đến nhà, Phùng Nhất Nhất liền tỉ mỉ quan sát, có vẻ như hai
má đã tọp lại thật, nhưng tinh thần lại khá tốt, hai mắt lấp lánh, vẻ
mặt hào hứng.
Anh ta ngồi xuống nói vài câu rồi ăn cơm, chắc là
đói quá rồi. Mẹ Đàm thấy vậy vội múc canh, anh ta chê canh nóng, đẩy cho Phùng Nhất Nhất.
Cha mẹ Đàm tâm trạng vui vẻ nhìn con trai.
Phùng Nhất Nhất và cha mẹ Đàm đã ăn gần xong bữa, Đàm Tường ngấu nghiến vài
miếng, vội vàng đứng dậy nói no quá, muốn ra ngoài tản bộ, nhân tiện
tiễn Phùng Nhất Nhất về.
Lúc xuống lầu, Phùng Nhất Nhất hỏi anh ta, “Đàm Tường, gần đây công ty các anh bận gì thế?”.
“Vẫn là chuyện thu mua hợp nhất ấy mà! Nghe nói, hôm nay thị sát viên bên
thu mua tới”, Đàm Tường nắm lấy tay cô, quay đầu nhìn, cười nói, “Đã đến công ty bọn em rồi chứ?”.
Phùng Nhất Nhất gật đầu, đang định nói chuyện Phùng Nhất Phàm thì Đàm Tường hắng giọng, bộ dạng nghiêm túc,
“Mấy cô gái trong công ty anh đều điên cuồng vì cậu ta rồi, nói cái gì
mà siêu cấp cao ráo, đẹp trai, giàu có, rồi thì nam chính trong tiểu
thuyết ngôn tình tái thế. Em thấy thế nào? Em cũng cảm thấy cậu ta vô
cùng, vô cùng điển trai, mê người phải không?”
Trong đầu Phùng Nhất Nhất bỗng hiện ra dáng vẻ Phùng Nhất Phàm mặc quần cộc ở nhà, nằm ườn trên sô pha… “Không!”, cô phủ nhận.
Đàm Tưởng thở phào nhẹ nhõm, cười vừa tươi tắn vừa thoải mái, nói, “Đúng là bạn gái anh tinh mắt! Anh nhìn từ xa một cái, cũng chỉ là cao một chút, một thân hàng hiệu mà thôi… Trẻ tuổi như thế, chắc chắn là con trai của nhà lắm tiền, từ nhỏ được hưởng nền giáo dục tốt, xuất phát điểm cao,
đương nhiên là khác rồi”.
Giọng điệu của anh ta có chút khinh
thường, người được nói đến lại là em trai cô, trong lòng Phùng Nhất Nhất hiển nhiên không thoải mái, bỗng chốc chẳng còn tâm tư nói chuyện với
anh ta, chỉ lẳng lặng không lên tiếng.
Lúc đi ra khỏi tiểu khu,
Đàm Tường nói, “Hai ngày nữa là cha mẹ anh về quê rồi. Lần này họ đến,
anh bận quá, vất vả cho em rồi! Nhưng bây giờ họ quay về, đến Tết anh
không cần về nhà nữa… em sẽ cùng em về nhà em”, từ lúc Phùng Nhất Nhất
nhắc tới chuyện này, Đàm Tường đã nghiêm túc lên kế hoạch từ lâu, “Gần
Tết anh sẽ bận hơn hiện tại. Đợi anh sắp xếp chuyện công việc đâu ra
đấy, lúc chúng ta về nhà em, anh nhất định sẽ chuyên chú biểu hiện thật
tốt, để cha mẹ em muốn gả em cho anh ngay lập tức”.
Phùng Nhất Nhất nghe thấy từ “gả”, trong đầu “ù ù” một tiếng.
Đàm Tường đắm chìm trong kế hoạch tốt đẹp của mình, vô cùng hưng phấn, không chú ý tới sự bất thường của Phùng Nhất Nhất.
Hai người nắm tay nhau đi đến cổng tiểu khu. Lúc Đàm Tường dắt Phùng Nhất
Nhất đến chỗ để xe của anh ta, Phùng Nhất Nhất đã kịp phản ứng lại, nói, “Anh mệt thế rồi, đừng lái xe nữa, không an toàn, để em tự bắt xe về”.
Đàm Tường không nói lời nào, cười thần bí rồi mở ngăn để hành lý trong xe, ôm một bó hoa hồng ra.
Anh ta ôm bó hoa hồng rực rỡ trước ngực, nét mặt có hơi ngượng ngùng, hai
tay lấy hết dũng khí đưa hoa cho cô. Anh ta xấu hổ nói, “Xin lỗi, gần
đây anh bận quá, không quan tâm được đến em, em đừng giận anh nhé! Anh
yêu em!”.
Phùng Nhất Nhất điệu bộ cứng ngắc, đưa tay ra nhận lấy
bó hoa, nhất thời không biết nên nói gì. Cô cúi đầu khẽ áp mặt vào, hoa
hồng tươi, trên cánh hoa còn đọng nước. Ôm một bó hoa to nặng trịch vào
lòng, cô khẽ nhắm mắt.
Đàm Tường trông thấy vẻ cảm động của Phùng Nhất Nhất, trong lòng quả thật là vô cùng vui sướng. Đáng tiếc là giữa
ban ngày ban mặt, lại ở bên đường, anh ta chỉ có thể kìm nén, thơm một
cái lên má cô.
“Anh vẫn còn một chuyện nữa… nhưng anh muốn đợi
đến khi nào chắc chắn mới nói cho em biết. Là một chuyện vô cùng tốt!”,
chàng trai thuần khiết, mắt sáng lấp lánh, lòng tràn đầy khát khao về
một tương lai tươi đẹp.