Hoài Niệm

Chương 55:




Phùng Nhất Nhất thấy vừa mệt mỏi vừa tràn đầy hy vọng về một cuộc sống hoàn toàn mới trong năm hai mươi chín tuổi.
Hiện tại, Tạ Gia Thụ vô cùng tốt, nhưng ai biết được cảm giác mới mẻ này sẽ duy trì được bao lâu? Chỉ sợ là ngay cả bản thân anh cũng không có cách nào đảm bảo.
Công việc bên thành phố H, rốt cuộc có nên vứt bỏ hay không đây?
Nếu quay lại, năm rộng tháng dài, chuyện của cô và Tạ Gia Thụ chắc chắn sẽ không giấu được. Trước đó, mọi người đều biết cô và Đàm Tường là một đôi, giờ lại đổi thành Tạ Gia Thụ, không biết sẽ có bao nhiêu lời đồn đại đau đầu nhức óc nữa.
Nếu không quay trở lại… Phùng Nhất Nhất thở dài.
Có vẻ như là đáp lại tiếng thở dài của cô, bên trong phòng khách bỗng truyền đến giọng nói kinh hoàng của cha Phùng, “Ối… ối ối ối! Bà làm sao vậy? Này?!”.
Phùng Nhất Nhất nghe thấy giọng cha không ổn, vội vàng chạy ra ngoài, thì nhìn thấy cha Phùng đang khom lưng ôm mẹ Phùng trên sô pha trong phòng khách. Mẹ Phùng nhắm chặt mắt, một tay thõng xuống nền.
Phùng Nhất Nhất sợ chết khiếp, vội vàng gọi cấp cứu, lại sợ không kịp, liền gọi điện kêu Phùng Nhất Phàm mau về nhà.
Quả nhiên là tốc độ của Nhất Phàm còn nhanh hơn xe cấp cứu, chạy về nhà cùng cha Phùng đưa mẹ Phùng lên xe, nhanh như chớp đưa đến bệnh viện.
Dọc đường, Phùng Nhất Nhất sốt sắng, hoang mang lo sợ. Sau khi đưa đến bệnh viện, cô mới phát hiện là bệnh viện tư nhân cô khám trước kia, bác sĩ chữa trị chính phụ trách cấp cứu mẹ Phùng là đàn em của Thẩm Hiên, thân quen với Phùng Nhất Nhất.
Bác sĩ chính vừa từ phòng Cấp cứu đi ra đã nhận ra Phùng Nhất Nhất, gật đầu với cô, sau đó nghiêm túc nói với họ, “Tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng”.
Phùng Nhất Nhất nghe những lời này cảm thấy không ổn! Nhưng nhìn kỹ bác sĩ kia và Phùng Nhất Phàm bốn mắt nhìn nhau, có vẻ như đang trao đổi ánh mắt mà chỉ có hai người họ mới hiểu, cô bỗng sốt ruột vô cùng!
Lúc này, mẹ Phùng được đẩy ra khỏi phòng Cấp cứu, cha Phùng đuổi theo tới phòng bệnh. Phùng Nhất Nhất kéo em trai sang một bên, thấp giọng nghiêm túc hỏi, “Nhất Phàm, em nói thật cho chị biết đi, rốt cuộc là mẹ làm sao vậy?”.
“Không sao cả!”, Phùng Nhất Phàm cúi đầu không nhìn vào mắt cô, buồn bực nói.
Phùng Nhất Nhất cảm thấy toàn thân rét run, túm chặt lấy em trai không buông, ép hỏi, “Phùng Nhất Phàm! Rốt cuộc là mẹ bị bệnh gì hả?”.
Phùng Nhất Phàm không chịu đựng nổi, ngẩng đầu lên, chau mày nói, “Thật ra mẹ… chị, quả thật là em không nói nên lời, chị muốn biết thì tự đi hỏi mẹ đi!”.
Lời này của cậu khiến Phùng Nhất Nhất như rơi xuống hầm băng, Phùng Nhất Phàm thừa dịp bỏ tay cô ra, lẳng lặng rảo bước rời khỏi.
Phùng Nhất Nhất đợi ở bên ngoài một lúc, sau khi bình tĩnh mới đến phòng bệnh. Lúc này, mẹ Phùng đã tỉnh lại, đang ngồi tựa vào đầu giường cười nói gì đó với cha Phùng.
Phùng Nhất Nhất mặt mày u buồn bước vào, bà trừng mắt với cô, mượn cớ đuổi cha Phùng đi.
“Con đừng có bày ra vẻ mặt mẹ đã chết rồi như thế có được không hả?”, cha Phùng vừa đi, mẹ Phùng đã trưng ra vẻ mặt chán ghét, “Cũng chỉ có cha con ngốc, đổi lại là người khác chỉ nhìn một cái là biết mẹ không sống được bao lâu nữa từ lâu rồi”.
Nước mắt của Phùng Nhất Nhất bỗng tuôn ào ào, đưa tay bụm chặt lấy miệng.
Mẹ Phùng thấy bộ dạng kia của con gái, rốt cuộc cũng trở nên đau lòng, thở dài, vỗ vỗ thành giường, “Nào, đến chỗ mẹ!”.
Phùng Nhất Nhất gần như là ngã quỵ, quỳ xuống bên cạnh giường. Cô soài người lên người mẹ, suy sụp khóc lớn. Không dám phát ra âm thanh, sợ cha Phùng chú ý, cô vùi đầu vào trong chiếc chăn có mùi thuốc khử trùng, ôm lấy đùi của mẹ, khóc đến mức toàn thân run rẩy.
Mẹ Phùng chẳng mấy khi dịu dàng vỗ về con gái thế này, trong giọng nói khó tránh khỏi tiếc nuối, “Năm ngoái, mẹ đã từng nói với con, trước năm ba mươi tuổi con nhất định phải kết hôn… Mẹ có những một con trai một con gái cơ, không ngờ lại không được bế ẵm đứa cháu nào”.
“Mẹ… mẹ… mẹ”, Phùng Nhất Nhất khóc đến mức đầu óc sắp nổ tung, nỗi sợ hãi và hối hận khiến giờ phút này cô sống không bằng chết.
Có thể bắt đầu lại một lần nữa hay không?
Xin anh đấy, để em được bắt đầu lại một lần nữa!
Sự dịu dàng hiếm có của mẹ Phùng cũng chỉ chống đỡ được bấy nhiêu đó thôi, một lát sau bà lại bắt đầu chê phiền, đẩy cô con gái đang khóc đến sắp ngất xỉu ra, không chút dịu dàng nói, “Được rồi, được rồi, con đừng khóc nữa, có phiền hay không hả? Cho dù con khóc đến chết đi mẹ cũng không khỏe lên được đâu!”.
“Mẹ! Mẹ!”, Phùng Nhất Nhất đã khóc đến ngờ nghệch, chỉ biết gọi mẹ trong bi thương đến cùng cực.
Mẹ Phùng vừa bực mình lại vừa buồn cười, chỉ đành xốc cổ con gái ngốc nghếch của mình lên, lau nước mắt cho cô, trước khi cha Phùng trở về sửa sang lại cho cô rồi dứt khoát đuổi cô ra ngoài.
Trước Tết, Tạ Gia Thụ luôn vùi đầu chuẩn bị cho Phùng Nhất Nhất một bất ngờ trong bữa tất niên. Cho nên, sau mùng Hai, anh luôn bận rộn mở tiệc chiêu đãi đối tác làm ăn. Chuyện mẹ Phùng ngất xỉu được đưa đến bệnh viện, mãi đến tối anh mới biết, sau đó liền lập tức chạy đến.
Lúc anh đến, vừa hay cha Phùng mang đồ nấu ở nhà qua, thấy Tạ Gia Thụ cũng ở đó, cha Phùng cười ha hả nói, “Món chú nấu đều là đồ dinh dưỡng, cháu không thích ăn, cháu cùng Nhất Nhất ra ngoài ăn đi. Trong này đã có chú rồi, không có chuyện gì đâu!”.
Vừa rồi, Tạ Gia Thụ thấy mẹ Phùng hết thảy đều bình thường, hiện giờ lại thấy cha Phùng cũng bình tĩnh thế này, anh đoán hẳn là mẹ Phùng không có chuyện gì nghiêm trọng, liền dẫn Phùng Nhất Nhất ra ngoài ăn.
Trạng thái của cô có vẻ còn tệ hơn mẹ Phùng.
Ở bệnh viện, Tạ Gia Thụ nhẫn nhịn không hỏi, lên xe anh lập tức hỏi cô, “Này, em làm sao thế?”.
Phùng Nhất Nhất ngồi trên xe, thẫn thờ không lên tiếng, Tạ Gia Thụ cảm thấy không ổn, lại hỏi, “Em muốn ăn gì nào? Anh đưa em đi”.
“Tạ Gia Thụ”, Phùng Nhất Nhất ngẩn ngơ nhìn ra màn đêm với ánh sáng lấp lánh của ngọn đèn neon bên ngoài, giọng điệu bình tĩnh, “Anh có thể kết hôn với em không?”.
Tạ Gia Thụ còn tưởng là ảo giác của mình, bỗng chốc cũng sững người ra đó.
Phùng Nhất Nhất vừa nói dứt lời đã hận không thể cắn đứt lưỡi mình! Ý nghĩ bỉ ổi trong lòng, sao có thể buột miệng thốt ra với anh như vậy chứ?
Đó là Tạ Gia Thụ đấy! Tạ Gia Thụ trước nay chưa từng thề thốt chuyện hôn nhân với cô.
Nhưng lúc này, muốn thu lại những lời vừa nói đã không còn kịp nữa rồi.
Phùng Nhất Nhất vừa hối hận vừa thấp thỏm nhìn nét mặt của Tạ Gia Thụ, nhưng lại phát hiện nét mặt của anh có vẻ ngỡ ngàng.
Lòng cô lập tức lắng xuống, vội vàng nói, “Vừa rồi anh nói ăn gì thế? Em đói bụng rồi, chúng ta đi ăn nhé!”.
Cô muốn lật qua trang khác, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng Tạ Gia Thụ đã dần lấy lại tinh thần. Còn ăn gì chứ hả! Ai còn đói bụng nữa hả?
Trong lòng anh bùng nổ bông pháo hoa to tướng.
“Kết hôn?”, Tạ Gia Thụ vắt kiệt năng lực khống chế mới tỏ ra trấn tĩnh như thường, “Tại sao bỗng nhiên lại muốn kết hôn?”.
Cô đây là thần giao cách cảm với anh sao?
Nhưng anh chưa kịp mua nhẫn đâu đấy.
Cậu bé trong lòng Tạ Gia Thụ đang tay cầm tay nhảy điệu cuồng hoan, nhưng Phùng Nhất Nhất bên này lại cúi đầu, chần chừ không lên tiếng, khuôn mặt chẳng có chút hưng phấn nào.
Dù sao thì Tạ Gia Thụ không còn là người như trước kia nữa, anh dần bình tĩnh, nhìn bộ dạng của cô, anh vừa nghĩ đã đoán ra, “Có phải bởi vì bệnh của mẹ em không?”.
Phùng Nhất Nhất không gạt anh, khó khăn gật đầu.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn nét mặt của Tạ Gia Thụ lúc này. Giờ phút này, lòng cô như thiếu đi một tảng đá lớn, gió rầm rầm ào ào ùa vào, lạnh buốt, “Xin lỗi anh!”, cô nói trong áy náy, “Em không nên như vậy… em sốt sắng đến choáng váng đầu óc rồi, xin lỗi, Gia Thụ!”.
Tạ Gia Thụ quả thật có chút thất vọng, giống như bị người ta dội cho một gáo nước lạnh, nhưng anh đã cắt ngang lời xin lỗi của Phùng Nhất Nhất, giọng nói rõ ràng, mạnh mẽ, “Hôm nay muộn quá rồi, sáng mai chúng ta đi đăng ký”.
Phùng Nhất Nhất ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, môi mấp máy, không biết muốn nói gì.
Tạ Gia Thụ thở dài, nói với cô, “Em muốn nói gì thì nói đi, còn có chuyện gì mà không thể nói với anh? Anh đâu có trách em mang anh ra làm phao cứu sinh”.
“… Anh trách em đi!”, đầu óc Phùng Nhất Nhất kêu vù vù, tâm tình lúc này quả thật là không thể diễn tả bằng lời. Quá kỳ lạ! Những áy náy cảm kích đối với Tạ Gia Thụ cùng những cảm xúc khác trộn lẫn vào nhau, khiến cô hoàn toàn không phân biệt được rõ ràng, chỉ có thể ngơ ngác nói, “Anh nổi cáu với em đi… lòng em buồn quá, em xin lỗi…”.
Cô nói rồi không nhịn được mà òa khóc, cúi đầu, từng giọt nước mắt lăn xuống, yếu đuối đến đáng thương.
Hiếm khi không phải là Tạ Gia Thụ chọc cho cô khóc. Anh nhìn cô rơi nước mắt mà đau lòng, nhưng lại thầm vui mừng, giống như tự nhiên nhặt được một cơ hội lớn vậy.
“Nào!”, anh cởi dây an toàn, mở rộng vòng tay với cô gái nhỏ đáng thương, “Đến đây, anh ôm em!”.
Phùng Nhất Nhất khóc đến đầu óc mê muội, yếu ớt ngả người vào lòng anh. Cô nghẹn ngào, khóc càng đau lòng, càng thỏa thê.
Tạ Gia Thụ ôm cô, nhẹ nhàng vỗ về, càng dỗ dành giọng nói của anh càng dịu dàng.
“Bây giờ, y học phát triển, bệnh gì cũng có đường sống… Mẹ em là người kiên cường thế nào hả? Mạnh mẽ hơn người thường nhiều! Em đừng mới thoáng chốc đã bị dọa ngốc như thế!”, Tạ Gia Thụ dịu dàng an ủi, “Rốt cuộc là bệnh gì thế? Trước đó sao không nhìn ra được chút nào?”.
Tháng trước, anh đến biếu nhân sâm, mẹ Phùng còn cười nói bà không cần bồi bổ gì cả, khí thế ngất trời cơ mà?
Ở trong lòng Tạ Gia Thụ, Phùng Nhất Nhất đã khóc đến mức toàn thân mềm nhũn, đầu óc choáng váng. Vừa rồi, ở bệnh viện, mẹ Phùng không để cô khóc thành tiếng, nhưng chuyện này đối với cô mà nói quả thật là như trời đã đổ ập xuống, không để cô khóc, đúng là muốn lấy mạng cô. Như lúc này, ngả vào lòng Tạ Gia Thụ khóc thỏa thê như vậy, lòng cô dễ chịu hơn nhiều.
“Mẹ em… thật ra năm ngoái đã tra ra bệnh rồi, nhưng hôm nay em mới biết… Năm ngoái, lúc em đến thành phố H, mẹ còn ủng hộ nói, nói chỉ cần trước năm ba mươi tuổi kết hôn… Lúc đó, em đâu có biết mẹ có ý này chứ?!”, cô nức nở nói với Tạ Gia Thụ, “Em không biết mà… Sao mẹ lại như vậy chứ? Dù thế nào em cũng không thể ngờ mẹ lại như vậy!”.
Tạ Gia Thụ nghe cô nói cũng cảm thấy xót xa trong lòng. Người thường ngày cáo già như mẹ Phùng, gặp phải chuyện này, rốt cuộc vẫn là đáng thương cho tấm lòng những bậc làm cha mẹ trong thiên hạ.
“Gia Thụ, em sợ! Nếu mẹ em có chuyện gì thì em phải làm sao đây…”, Phùng Nhất Nhất nói năng lộn xộn, suy sụp khóc lớn.
“Em kết hôn với anh, anh sẽ chăm sóc em cả đời”, Tạ Gia Thụ giọng khàn khàn, chậm rãi nói, “Từ khi anh có thể nhớ chuyện, cha anh đã mắc bệnh nặng rồi. Từ rất sớm, anh đã hiểu cha anh không thể đi cùng anh đến khi anh trưởng thành, thậm chí là không sông được lâu nữa. Nhưng có thể lúc đó anh còn quá nhỏ, thời gian có hạn của ông chỉ có thể dùng để dạy dỗ chị gái anh. Còn anh, thấy ông không ngó ngàng gì đến mình, anh cũng không dám đến quấy rầy. Nhưng thật ra lúc đó anh cứ nghĩ, nếu anh trưởng thành nhanh hơn, cưới vợ, cha mẹ anh không ngó ngàng đến anh, chị gái anh không ở bên anh, vợ anh, cô ấy nhất định sẽ ở bên anh”.
Phùng Nhất Nhất nghe anh nói, nhớ đến tâm nguyện từ nhỏ đến lớn của mình, cô lặng lẽ gục trên vai anh, nghe anh tiếp tục nói bằng giọng điệu chậm rãi, “Cho nên em đừng sợ, cho dù mẹ em có thế nào, chúng ta kết hôn, anh chắc chắn sẽ ở bên em”.
“Gia Thụ…”, mặt Phùng Nhất Nhất vừa nóng ran vừa ẩm ướt. Cô nhắm mắt, vừa đau khổ vừa được an ủi khẽ cọ vào anh, “Cảm ơn anh… thật đấy! Anh cho em nhiều hơn rất nhiều những thứ em có thể cho anh. Giữa chúng ta… luôn là thế, em không có dũng khí bằng anh”.
Tạ Gia Thụ nói bằng giọng điệu vô cùng thản nhiên, “Anh là đàn ông mà! Đương nhiên là phải có dũng khí hơn em rồi!”.
“Anh sẽ mãi tràn trề dũng khí như thế này sao?”
“Anh không biết… Anh không thể hứa hẹn những chuyện không biết về sau này”, giọng nói của Tạ Gia Thụ nhẹ hơn, ngữ điệu có chút tự giễu, “Em sợ không? Trước kia em nói em do dự, muốn cân nhắc kỹ lưỡng, hiện giờ em không có thời gian, cũng chẳng có lựa chọn nào khác nữa rồi. Sau này em có hối hận không?”.
“Em cũng không biết!”, Phùng Nhất Nhất đã ngưng khóc, sau khi khóc, đầu óc, trái tim đều thông suốt, ngược lại còn bình tĩnh hơn, “Em không gạt anh, Gia Thụ, điều em sợ nhất chính là sau này không biết chúng ta sẽ thế nào!”.
Tạ Gia Thụ cười, cười lớn, “Sợ gì chứ, nghiêm trọng nhất chẳng qua chỉ là ly hôn thôi mà! Vốn dĩ, nếu anh không đi tìm em, em đã gả cho cái tên Lý Tường kia rồi, sẽ chẳng có chuyện gì tồi tệ hơn chuyện đó đâu”.
Phùng Nhất Nhất khẽ “hừ” một tiếng, anh lập tức hỏi, “Có vấn đề gì sao?”.
“Không… không có!”, Phùng Nhất Nhất cọ khuôn mặt ướt nhoẹt vào áo sơ mi của anh.
Tạ Gia Thụ thỏa mãn vuốt ve mái tóc của cô.
Không biết là khóc một trận giải tỏa hết những nỗi lòng, hay là biểu hiện của anh quá mức lạ thường, Phùng Nhất Nhất an tâm dựa vào lòng anh, cảm nhận cảm xúc chân thật rằng mình đã có chỗ dựa, cảm giác trước giờ cô chưa từng có.
Anh nói đúng, tồi tệ nhất có chăng cũng chỉ là ly hôn.
Có thể gả cho mối tình đầu dùng dằng gần mười năm, đã tốt đẹp hơn rất nhiều thứ trên đời này rồi.
“Em tin anh!”, cuối cùng, cô thấp giọng nói với Tạ Gia Thụ.
Có lẽ em sẽ như xưa, không tin vào bản thân mình, nhưng lần này, em lựa chọn tin anh.
Sau đó, Tạ Gia Thụ dẫn Phùng Nhất Nhất đi ăn tối. Trong thời gian ấy, anh đã gọi điện thoại nhờ bạn bè liên hệ với cơ sở điều trị chữa bệnh bên nước ngoài, sẵn sàng đưa mẹ Phùng ra nước ngoài phẫu thuật bất cứ lúc nào.
Rồi sau đó, anh đưa Phùng Nhất Nhất, người đã mệt rã rời về nhà nghỉ ngơi. Trước khi xuống xe tạm biệt, anh còn dặn dò cô tối nay yên tâm ngủ nghỉ. Đợi đến khi thấy cô lên lầu, lại thấy cửa sổ Phùng gia bật đèn, anh mới bình tĩnh lái xe rời đi.
Nhưng nét mặt nghiêm túc điềm tĩnh như cột trụ trời kia, vào khoảnh khắc xe lái ra khỏi cửa lớn tiểu khu nơi Phùng gia ở, đã sụp đổ…
Lúc này, Từ Thừa Kiêu cùng thành phố G đang ở nhà dỗ dành cô con gái nhỏ nhà mình ngủ. Trước khi cô bé ngủ, câu chuyện đang kể đến đoạn “Ba con heo con xây nhà”, ngài Kiêu vắt óc giảng giải tầm quan trọng của việc hợp tác đoàn đội cho con gái, bỗng nhận được một cuộc điện thoại, mà chủ nhân của nó có giọng nói phấn khích đến cực độ, “Từ Thừa Kiêu!”.
Từ Thừa Kiêu “ừm” một tiếng, “Tôi đây!”.
“Ngày mai anh đi làm sớm một chút giúp tôi đăng ký kết hôn đấy!”
Từ Thừa Kiêu liếc số điện thoại gọi đến, xác định không gọi nhầm, “Cậu nói gì?”.
“Ha ha ha ha ha! Tôi phải kết hôn rồi! Ngày mai tôi kết hôn!”
Có bất ngờ không? Có kinh ngạc, mừng vui không? Thân!
“Cậu kết hôn thì tôi hiểu. Chuyện tôi không hiểu là, tôi thuộc đội điều tra hình sự, không giúp cậu đăng ký kết hôn được, thưa Tạ đại thiếu gia!”
Logic của ngài Kiêu khiến người ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên buồn thỉu buồn thiu, “Ồ! À ồ… vậy không có chuyện gì nữa, tạm biệt!”.
“Cha!”, bạn nhỏ Từ Kính Viên ôm mặt cất giọng nũng nịu hỏi, “Cha kết hôn ạ? Cha kết hôn với mẹ sao?”.
Ngài Kiêu và bà xã thương yêu của anh đã kết hôn hai lần, con trai lớn của họ còn được sinh trong giai đoạn ly hôn cơ, nhưng chuyện này cô con gái nhỏ không biết, cho nên ngài Kiêu mặt không đổi sắc chuyển chủ đề, “Vừa rồi, câu chuyện của chúng ta tới đâu rồi nhỉ?”.
“Kể đến đoạn một con heo con xây nhà ạ”, Kính Viên chớp chớp đôi mắt to tròn xinh xắn như búp bê, “Xây nhà, kết hôn!”.
“Không phải là heo con kết hôn, là một người bạn của cha sắp kết hôn”, Từ Thừa Kiêu nhẫn nại giải thích cho con gái, nhưng giải thích xong lại cảm thấy có lỗi với những người bạn khác, bởi vì trong chốc lát, anh đã kéo tụt chỉ số thông minh của họ xuống, “Haizzz, chúng ta tiếp tục kể chuyện nhé. Heo con xây nhà kết hôn… Viên Viên nhắm mắt lại…”.
Trong lúc Từ Thừa Kiêu kể cho con gái nghe câu chuyện vui của một con heo xây nhà cưới vợ thì Thịnh Thừa Quang đang chuẩn bị bữa sáng vào ngày mai cho một nhà bốn người. Anh vừa rửa xong mấy thứ lương thực, ngâm trong nồi thì Tử Thời cầm điện thoại đi vào nhà ăn, bịt lấy ống nghe nói nhỏ với anh, “Tạ Gia Thụ!”.
Thịnh Thừa Quang nghiêng đầu kẹp điện thoại, tay vẫn làm việc, “Tổng giám đốc Tạ có chỉ thị gì vậy?”.
“Anh Thừa Quang!”
“Ừm, có chuyện gì?”, Thịnh Thừa Quang cười, chắc chắn là chuyện lớn, bởi rất lâu rồi Tạ Gia Thụ không tung tăng hớn hở gọi anh một tiếng “anh Thừa Quang” như thế này.
“Anh giúp em gọi một cuộc điện thoại đi, ngày mai em kết hôn rồi!”
“Cậu kết hôn thì tôi gọi điện thoại gì hả? Giúp cậu thông báo với chị gái cậu à?”, Thịnh Thừa Quang không ngừng tay, cười híp mắt hỏi.
“Không cần, bên chị gái em, em đã thông báo rồi. Là ngài Kiêu không chịu giúp em đăng ký kết hôn! Anh giúp em tìm người làm đăng ký kết hôn đi!”
Thịnh Thừa Quang đã cười ngất đến sắp nổ bụng rồi, nhưng giọng điệu vẫn bình thản, “Ngày mai, cậu đưa Phùng Nhất Nhất và mang theo sổ hộ khẩu của hai người, kèm thêm chín tệ đến Cục Dân chính là có thể kết hôn rồi. Chuyện này thì cần tìm ai hả? Cứ theo trình tự mà làm, làm một công dân tuân thủ luật pháp khó đến thế sao?”.
Thịnh Thừa Quang giọng điệu khoan thai nói xong, nháy mắt với Tử Thời. Tử Thời đã nghe thấy cả, ở bên cạnh che miệng cười trộm.
Tạ Gia Thụ không chống đỡ nổi nữa, thất vọng uể oải nhưng vẫn rất vui mừng hỏi, “Sao anh biết em sẽ cưới Phùng Nhất Nhất?”.
“Tạ Gia Thụ cậu thì còn có thể cưới ai nữa?”, Thịnh Thừa Quang cười nhạo chàng ngốc nào đó, thật lòng nói, “Làm ầm ĩ nhiều năm như vậy rồi, thế là đã sắp kết hôn, chúc mừng chúc mừng!”.
Sau khi ngắt điện thoại với Thịnh Thừa Quang, Tạ Gia Thụ nhoài người trên vô lăng suy nghĩ trằn trọc, còn phải gọi điện cho ai để khoe khoang nữa nhỉ? Thật là đáng ghét quá đi! Sao mọi người xung quanh anh, hình như ai cũng đều kết hôn hết rồi thế này?
Hay là… gọi cho Thẩm Hiên?
Khụ khụ khụ…
Tạ Gia Thụ đã dằn được suy nghĩ quả thực là có chút thất đức này xuống, nhớ đến câu Thịnh Thừa Quang vừa nói, mặt anh lăn qua lăn lại trên vô lăng, mừng rỡ nghĩ: Làm ầm ĩ nhiều năm như vậy rồi thì sao? Làm ầm ĩ nhiều năm như vậy rồi mà vẫn bị em cưới về nhà đấy thôi. Điều này rất đáng để kiêu ngạo tự hào đấy, hiểu không?
Cuối cùng thì tôi đã đợi được cô ấy rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.