Hai người đều không xa lạ gì với việc hoan ái, nhưng thứ họ quen thuộc đều không theo lẽ thường.
Bởi vậy, khi cần thực hiện chuyện thân mật của phu thê thì trên trán Mộ Dung Triển thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, tay chân luống cuống, tim đập nhanh vì căng thẳng. Hắn sợ hãi bản thân mình không làm được.
Dữ Khuynh cũng có chút không xác định lắm nhưng rốt cụo nàng cũng lớn tuổi và từng trải hơn vì thế nàng nhanh chóng vứt bỏ băn khoăn trong lòng, nắm lấy quyền chủ động.
Nàng ôn nhu dẫn đường cho Mộ Dung Triển, cởi quần áo cho hai người, sau đó dạy hắn cách âu yếm.
Cơ thể hắn căng chặt, động tác cẩn thận lại vụng về khiến người ta thương tiếc.
Đến lấy lòng người ta đều không biết, vậy hắn sống trong tiểu quan các như thế nào chứ?
Hắn khống chế lực đạo không tốt khiến Dữ Khuynh đau đến nỗi cả người cũng co lại. Nàng bất đắc dĩ mà thở dài trong lòng.
Mộ Dung Triển ngẩng đầu nhìn nàng trong con ngươi đen bóng có xấu hổ và áy náy nói không nên lời.
Dữ Khuynh lại âm thầm thở dài một lần nữa. Sau đó nàng bỗng nhiên giơ tay che đôi mắt hắn, xoay người đè hắn dưới thân, sau đó cúi đầu hôn lên môi hắn.
“Không sao, làm thêm vài lần là được rồi.” Thật lâu sau nàng mới hơi lùi lại, nói nhỏ bên môi hắn.
Da thịt hai người kề cận, hơi thở giao triền, bầu không khí ái muội, thân mật nói không nên lời.
Mộ Dung Triển dồn dập thở dốc, nhìn mắt nàng mơ màng thì một trong lòng bỗng dâng lên một hơi ấm nhanh chóng lan đến toàn thân, cuối cùng dồn xuống bụng. Hắn ôm lấy nàng, không tự chủ được mà siết chặt.
Cảm nhận được phản ứng của hắn, lúc này Dữ Khuynh mới âm thầm thở nhẹ một hơi, thân thể cũng nóng lên.
Trong trướng rốt cuộc cũng có không khí ái muội nên có.
Nến đỏ cháy chậm, màn trướng in bóng người dây dưa lẫn nhau, lúc này đêm xuân mới thực sự bắt đầu.
Sau đêm tân hôn, Mộ Dung Triển lúc này mới chân chính cảm nhận được mình là một nam nhân bình thường. Dữ Khuynh không chỉ là ân nhân của hắn mà còn là nữ nhân của hắn. Hắn cần phải học cách dùng đôi tay này để nuôi sống bản thân và nàng, chứ không thể tiếp tục ỷ lại.
Bởi vậy, sáng sớm hôm sau, sau khi chuẩn bị nước ấm và bữa sáng cho Dữ Khuynh xong hắn vẫn lên phố bán hoành thánh như cũ, chẳng qua muộn hơn ngày thường một chút.
Nhưng hắn không nghĩ tới cỗ kiệu kia đã chờ ở đó.
Mộ Dung Triển vội nổi lửa, nấu nước, sau đó rửa tay chuẩn bị làm bánh.
“A Triển, sao hôm nay mở hàng muộn thế? Ngươi không khỏe sao?” Nhìn thấy hắn, thiếu nữ kia mới bước ra từ trong kiệu, vẻ mặt rất quan tâm. Hôm nay nàng kia mặc một bộ váy áo màu trăng non, áo khoác mỏng màu hoa hồng, thoạt nhìn càng thêm động lòng người.
Mộ Dung Triển lắc lắc đầu, trong đầu bỗng nhiên hiện lên bộ dạng vô lực biếng nhác đang nằm trên giường của Dữ Khuynh, trên mặt vô thức nổi lên một nụ cười thẹn thùng. Nghĩ đến bản thân mình thế mà cũng đã có thê tử, trong lòng hắn dâng lên một cỗ thỏa mãn nhàn nhạt.
Ngơ ngẩn nhìn nụ cười hiếm có trên mặt hắn, đáy lòng thiếu nữ mềm mại, cũng xúc động, khiến cả mặt đỏ ửng. Nàng tất nhiên biết mình thường đến đây không phải vì thực sự muốn ăn hoành thánh mà chỉ vì trên mặt thiếu niên này vô tình lộ ra nét mị hoặc và một tia yếu ớt khiến mẫu tĩnh trong lòng nàng nổi lên. Nhưng ngày hôm qua có một nữ nhân xuất hiện khiến nàng ta có cảm giác uy hiếp. Nếu nàng không sớm đưa ra quyết định thì sợ là thiếu niên khiến người ta động tâm này sẽ vuột khỏi tay nàng.
Giống như vô tình mà đi đến bên người Mộ Dung Triển, nàng ta liếc mắt nhìn hai kiệu phu đang mải tán gẫu, sau đó mới thấp giọng nói: “Buổi tối đến Ỷ Hồng Lâu tìm ta, ta có lời muốn nói với ngươi.” Lúc nói chuyện xong nàng ta đã nương theo đống bát đũa mà nhét một thứ vào tay hắn. “Ta tên là Linh Ca……” Dặn dò xong, nàng nhìn qua hai kiệu phu kia, sau đó bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn mà nói to: “Sao ngươi chậm chạp thế, ta không ăn nữa!” Dứt lời xong nàng ta tức giận xoay người đi về, lên kiệu, không thèm quay đầu lại một lần nào nữa.
Chiếc kiệu nhỏ kẽo kẹt kẽo kẹt đi mất. Lúc này Mộ Dung Triển mới mở tay ra thì quả nhiên thấy trong tay mình là một thỏi vàng tươi, ước chừng có đến mười lượng.
Mi mắt hắn hơi nhíu lại, hơi khó hiểu.
“Lão bản, cho một chén hoành thánh!” Không đời hắn nghĩ nhiều thì đã có khách khác đến.
Mộ Dung Triển nhanh chóng cất thỏi vàng, bắt đầu tiếp đón khách đến.
Ỷ Hồng Lâu là kỹ viện lớn nhất Tịch Dương, mà Linh Ca lại là người đứng đầu trong tứ đại hồng bài của Ỷ Hồng Lâu.
Một đêm này có hai nam nhân một già một trẻ chỉ tên muốn gặp Linh Ca. Một người là thiếu niên thanh tú tâm 17, 18 tuổi, mà kẻ còn lại là một hán tử trung niên tầm 30 tuổi. Hai người ăn mặc không tầm thường, hiển nhiên không phú thì cũng quý.
Nam tử trung niên kia vóc dáng nhỏ gầy, vẻ ngoài trông đáng khinh cực kỳ, nhưng ra tay lại hào phóng, đến nha hoàn pha trà nước cũng được thưởng ngân phiếu trăm lượng. Tú bà tự nhiên không dám làm lơ hai người khách này, bà ta vội tự mình đến đưa bọn họ vào Thiên Hương Các trong nội viện, sau đó đi gọi Linh Ca.
“Vì chàng nên ta đã phải vào kỹ viện hai lần rồi đó. Trong sạch của ta mất hết rồi, chàng phải phụ trách đó.” Cho nha hoàn hầu hạ lui xuống, hán tử trung niên nói với thiếu niên bên cạnh, mặt mày vẫn mang theo một cỗ tà khí.
Thiếu niên kia mặt mũi ửng đỏ, tuy hắn không nói chuyện nhưng lại vươn tay cầm lấy tay hán tử trung niên, vẻ mặt đều là ôn nhu.
Lúc này lại đến lượt hán tử kia xấu hổ, không thể tiếp tục trêu chọc, chỉ đành cầm chén trà lên uống. Nhưng trong mắt hắn vẫn không giấu được vẻ ngọt ngào nồng đậm.
Thiếu niên duỗi tay ngăn hắn lại, lắc lắc đầu ý bảo hắn đừng uống.
Hán tử cười bỡn cợt nói, “Chàng muốn nói trong nước trà này có thôi tình dược sao? Vậy cũng không vấn đề gì, hắc hắc, chúng ta cũng có đủ thời gian chạy về nhà mà!” Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của hắn cực kỳ ái muội.
Phàm là kỹ viện thì đều có một cái lệ bất thành văn, đó là đều có cho thôi tình dược cường độ thấp vào trà và rượu. Cái này không những giúp khách tận hứng, mà còn dễ đào bạc từ trong túi họ hơn. Mà thiếu niên kia chính là Mộ Dung Triển, còn hán tử trung niên chính là Dữ Khuynh giả dạng. Chính vì thế bọn họ chẳng xa lạ gì với tiểu xảo này.
Dữ Khuynh nói đến đây khiến Mộ Dung Triển từ giật mình chuyển sang nghi hoặc, sau đó lại mặt đỏ tai hồng khiến Dữ Khuynh không nhịn được lắc đầu.
“Ai ai, ta nói này Tiểu Triển, chàng có biết dáng vẻ hiện tại của mình thật khiến người ta muốn một ngụm nuốt vào bụng hay không?”
Lời vừa nói ra thì Mộ Dung Triển càng quẫn bách hơn.
Dữ Khuynh mềm lòng, không trêu đùa hắn nữa nhưng lại vẫn bắt hắn uống hai ngụm trà. Tuy nàng không nói rõ nhưng Mộ Dung Triển cũng biết nàng nàng muốn hắn thả lỏng hơn, đồng thời nàng cũng mang một ít ý đồ bất lương.
Ngoài phòng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, từ xa đến gần. Tuy tiếng đàn sáo ầm ĩ nhưng hai người đều thính tai vì thế vẫn có thể nghe rõ ràng. Mộ Dung Triển vội buông bàn tay Dữ Khuynh ra, khôi phục lại bộ dạng bình thường.
Lúc này cửa mở, Linh Ca cố tình trang điểm, ăn mặc lộng lẫy nhưng vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện. Đằng sau nàng ta là tú bà nịnh hót cười tươi. Nàng kia quét con ngươi khắp phòng, lúc nhìn thấy Mộ Dung Triển thì đột nhiên dừng lại, thần sắc trên mặt hơi ôn hòa chút.
“Mẹ, ngài ra ngoài bảo người chuẩn bị rượu và thức ăn đi, nơi này có nữ nhi là đủ rồi.” Nàng ta không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói với tú bà.
Không nghĩ tới nàng ta đột nhiên dễ nói chuyện như thế, trong lòng tú bà kinh ngạc nhưng lúc nhìn qua Mộ Dung Triển thì lại lập tức hiểu rõ, cười tủm tỉm rời đi. Con gái lớn thích lang quân tuấn tú, cái này cũng bình thường.
Linh Ca đi theo tú bà, đợi bà ta đi ra liền đóng cửa lại, sau đó ánh mắt hướng về phía Dữ Khuynh, trong đó là tia sáng lập lòe bất định. Nàng ta không nghĩ rằng Mộ Dung Triển sẽ đi cùng người khác.
“Tiểu Triển không thể nói nên để tại hạ đến nói thay hắn, mong Linh Ca cô nương đừng trách móc.” Dữ Khuynh mở miệng đánh vỡ không khí quỷ dị trong phòng. Nàng không nói sự thật là vì Mộ Dung Triển có bài xích quá lớn với kỹ viện thế nên hắn căn bản không muốn tới.
Linh Ca nghe thế thì mới thoải mái, nở nụ cười xinh đẹp.
“Không biết nên xưng hô với vị công tử này thế nào?” Tuy nàng không ưa tên hán tử trung niên có bộ dáng đáng khinh này, nhưng nếu đó là người thân cận của Mộ Dung Triển thì nàng tất nhiên muốn lưu lại ấn tượng tốt với người đó. Nếu không kế hoạch của nàng chỉ sợ sẽ tan thành mây khói.
Dữ Khuynh cười ha ha, vỗ một phát lên vai Mộ Dung Triển nói: “Tại hạ họ Mộ Dung, là đại ca của Tiểu Triển! Cô nương không cần để ý tới ta. Đêm nay ánh trăng không tồi, tại hạ muốn đến hoa viên hít thở không khí.” Nói xong lời này nàng định đứng dậy để lại không gian cho hai người. Đây không phải là nàng rộng lượng mà bởi vì có những lời Linh ca sẽ không nói khi có mặt nàng ở đây, vì thế nàng ta sẽ nghĩ cách để đuổi nàng đi.
Không ngờ Mộ Dung Triển lại túm lấy tay nàng, trong mắt lộ bất an. Linh Ca kinh ngạc nhìn động tác ỷ lại theo bản năng của hắn, trong đầu hiện lên một cảm giác quen thuộc nhưng lại không biết đã thấy ở đâu.
Trong lòng Dữ Khuynh than nhẹ, nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười bao dung, vỗ vỗ hắn tay, ôn nhu nói: “Yên tâm, ta sẽ không bỏ ngươi lại một mình.”
Tuy Mộ Dung Triển không muốn nhưng vì nhanh chóng giải quyết sự việc và rời khỏi đây nên hắn đành buông tay Dữ Khuynh, rồi trơ mắt nhìn nàng đi ra khỏi cửa.
Động tác của bọn họ ở trong mắt Linh Ca có một loại quái dị nói không nên lời.Nhưng đồng thời nàng ta càng thêm xác định tên hán tử này có lực ảnh hưởng rất lớn đến Mộ Dung Triển.
Quay ra ngoài cửa, nàng đi dọc đại sảnh trải thảm đến cầu thang, đúng lúc nhìn thấy tú bà đang vung vẩy chiếc khăn tay màu hồng đi lên, phía sau là mấy nha hoàn bưng rượu và thức ăn.
“Ai, vị đại gia này, ngài muốn đi đâu thế? Có phải Linh Ca nhà chúng ta hầu hạ không được tốt không?” Vừa thấy khách quý bà ta vội chạy lộc cộc lên lầu, không thèm để ý đến thân thể quá mức béo tốt của mình có chịu được cường độ vận động quá lớn thế không. Mấy nha đầu đi theo phía sau nhìn thấy thế thì há hốc mồm kinh ngạc.
Vừa đến trên lầu, bà ta đã cong lưng thở hồng hộc. Dữ Khuynh mỉm cười đi qua chỗ bà ta, nàng sợ bà ta không thở được thực sự ngất ra đó. Nàng tốt bụng duỗi tay vỗ vỗ lưng cho bà ta, nói “Ta bảo này, ta có chạy được đâu mà ma ma phải vội. Ngài kiềm chế một chút, cầu thang này không ngắn, lỡ có vấn đề gì thì có phải tội của ta rất to không?”
“Khụ khụ khụ…… Ta, ta……” Tú bà vỗ về ngực mà thở, nửa ngày vẫn không nói ra lời, nhưng trong mắt đều là cảm kích, hiển nhiên cực kỳ hưởng thụ sự quan tâm của nàng.
“Ta chỉ muốn đến hoa viên đi dạo một chút, tiểu đệ nhà ta vẫn còn ở trong phòng đó. Hắn và Linh Ca cô nương nói chuyện rất hợp, chẳng lẽ ta còn không thức thời mà ngồi đó quấy rầy họ chắc.” Dữ Khuynh cười ha hả, trong lòng âm thầm cân nhắc: rốt cuộc Linh Ca tìm Tiểu Triển là có chuyện gì. Hắc, nếu là chuộc thân và bồi dưỡng cảm tình thì không biết Tiểu Triển sẽ có phản ứng gì.
Lúc này tú bà rốt cuộc cũng thở thông thuận, vừa nghe thấy thế thì mắt sáng lên, muốn túm ngay lấy thần tài, “Gia, vậy ta an bài cô nương khác cho ngài nhé? Ỷ Hồng Lâu chúng ta có nhiều cô nương tốt, không phải chỉ có mình Linh Ca đâu.”
Dữ Khuynh lắc lắc đầu, “Không cần, ta muốn đi thăm thú mọi nơi, nếu phát hiện ra có cô nương nào ta thích thì sẽ tìm ma ma.” Nói xong hắn vỗ vỗ vai tú bà, bước thong thả xuống lầu. Lúc đi qua người mấy nha hoàn kia, hắn còn khong quên làm mặt quỷ với các nàng khiến dạ dày bọn họ lộn ngược lên.
Ra khỏi sảnh đường là một hoa viên rất lịch sự tao nhã, hành lang có mái uốn lượn, duỗi ra các hướng. Bây giờ chính là tiết xuân tháng ba, hoa đào đã tàn, mẫu đơn và thược dược lại đang đúng độ khai hoa. Bên ngoài Thiên Hương Các chính là đủ loại mẫu đơn. Mẫu đơn cành lá tốt tươi, có nụ có hoa, dưới ngọn đèn chiếu rọi đẹp không sao tả được.
Trong tai nàng truyền đến tiếng sênh ca đàn sáo, Dữ Khuynh ngừng mắt, trong lúc hoảng hốt nàng như trở về cái đêm mặt trăng treo cao kia.
Mái tóc đen tung bay theo mảnh áo đỏ, mặt trăng lạnh lẽo, cánh chim nhạn cô đơn…… Nàng hốt hoảng, cảnh hư hư thật thật này làm người ta không sao quên được, cũng không sao xác định. Đến tột cùng thì đây là mộng hay là thật?
Trên đường tản bộ, gió đêm thổi bớt nhiệt khí trên người nàng. Lúc này Dữ Khuynh mới nghĩ tới thôi tình dược trong trà mình uống, nàng nhịn không được bật cười. Nàng lại đưa phu quân của mình cho một nữ nhân khác, thật đúng là hồ đồ.
Nghĩ tới đây nàng vội xoay người, lúc này hẳn là hai người kia cũng đã nói chuyện xong rồi.