Hoán Đổi Thân Xác, Hoán Đổi Cuộc Đời

Chương 3:




11.
Đến khuya, vết thương bị nhiễm trùng khiến ta sốt cao. Trong cơn mơ, ta thấy khi phụ mẫu ta còn sống, ta vẫn là một đứa trẻ vô tư, chưa phải sống nương nhờ vào người khác, không phải làm những việc theo ý ​​của người khác, cũng không phải sống mệt mỏi như vậy.
Cửa sổ cung điện bị gió thổi tung, ta đang ngủ nhưng vì gió lạnh mà rùng mình. Ngay sau đó, cửa sổ đóng lại, một khối ngọc mát lạnh áp vào cái trán nóng bừng của ta. Ta thoải mái thở ra, nhưng khối ngọc lạnh không nằm yên trên trán ta, lúc nó bị lấy ra, ta vô thức dùng hai tay ôm nó áp vào mặt mình.
"Cố Âm Âm?"
Một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai, lúc này ta tưởng rằng là phụ thân đang gọi mình. Ta càng ôm chặt hơn, nũng nịu với phụ thân như hồi ta còn nhỏ.
"Cha à, cha có thể mua cho con một con thỏ trắng mập mạp không?"
Người bên cạnh lặng im không nói gì, ta không khỏi nhíu mày, tâm tình có hơi khó chịu, càng quấn chặt người bên cạnh.
"Con không biết đâu! Con phải có con thỏ trắng đó! Cha không mua cho con, con sẽ, con sẽ, con sẽ khóc cho cha xem!"
Phụ thân ta thương ta nhất, lần nào cũng vậy, chỉ cần ta giả bộ muốn khóc thì ông ấy sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ta, biện pháp này hiệu quả tuyệt đối với ông.
"..."
Thấy phụ thân ta vẫn không có phản ứng, ta lăn lộn trên giường, một lúc sau, trên lưng ta có cảm giác như vật gì đó chạm vào. Ta dựa vào cảm giác mà sờ một chút, quả nhiên chạm vào đôi tai thỏ đầy lông. Nhưng nó là con thỏ nhỏ, ta không chịu, nếu không phải là con thỏ trắng mập mạp thì ta không chịu.
Lại qua một lúc, ta cảm giác giường lún xuống một chút, sờ lại thì phát hiện là một cái đuôi rất lớn. Ta mò theo cái đuôi lên trên, mò tới nhúm lông nhung mềm mềm chỗ cái bụng, ta hài lòng vùi đầu vào đó quẹt qua quẹt lại, không khóc, không nháo nữa. Đầu ta càng lúc càng choáng váng, ta ngủ quên trong vòng tay đầy mùi rượu và mơ một giấc mộng hồ ly.
12.
Ngày hôm sau, khi cơn sốt của ta đã giảm bớt, ta thấy Phó Minh ngồi bên giường, nhìn ta với vẻ mặt mà một lời khó tả hết. Ta theo bản năng sờ mép rồi thở phào nhẹ nhõm, ta không có chảy nước miếng.
"Cố Âm Âm, ngươi còn nhớ tối qua ngươi đã làm gì không?"
Tối hôm qua? Ta chớp chớp đôi mắt còn đang rất buồn ngủ, nói.
"Ta nằm mơ, trong mơ ta gặp được phụ thân của ta."
"Còn gì nữa?"
Đôi mắt hồ ly của Phó Minh chăm chú nhìn ta, dường như đang mong chờ điều gì đó. Ta nghiêng đầu vỗ ót một cái, nhớ ra rồi, tối hôm qua ta còn nằm mơ thấy phụ thân ta mua cho ta một con thỏ trắng béo tròn, sờ đuôi nó rất mềm.
"Còn có một con thỏ."
Ta vừa dứt lời, Phó Minh đã nghiến răng rũ ống tay áo đứng lên nói.
"Thôi quên đi" rồi bỏ đi, để lại ta bối rối chưa hiểu chuyện gì.
Ta còn chưa kịp suy nghĩ hắn có ý gì mà kêu ta quên thì cung nữ bên ngoài đã chạy vào báo là Từ Tử An và Từ lão phu nhân đến mời ta về. Vừa nghe bọn họ tới, ta phân phó cung nữ nói không thấy ta trong cung, sau đó lăn ra ngủ tiếp. Đùa à? Ta điên mới rời cung theo họ về phủ.
13.
Ngoài cung, Từ Tử An và lão phu nhân đứng cạnh nhau cầu xin được gặp ta. Lão phu nhân mấy năm nay đã quen nhàn hạ nên rất khó chịu và mỏi chân khi đứng lâu như vậy, trong lòng không khỏi thở dài.
Cuối cùng cũng nhìn thấy cung nữ đi ra, nhưng lại được biết là không tìm thấy ta, ba ta suýt chút nữa thì chửi bới khắp cung điện. Bà ta một mình nuôi dạy Từ Tử An từ khi hắn ta còn nhỏ, tính tình rất hung dữ, bây giờ bà ta đã là lão phu nhân phủ Thừa tướng, càng không có ai dám đắc tội bà ta.
Hôm qua bà tổ chức tiệc ngắm hoa cúc, vì ta đã rời phủ theo ý bà ta nên bà càng vội vàng sai người gửi thiệp mời đến các tiểu thư trong kinh thành, mời các nàng qua thưởng thức hoa cúc mùa thu.
Mục đích của buổi tiệc thưởng hoa cúc này thực ra là để cho thiên hạ thấy Tử An nhà bà đang tìm kiếm một cô nương quý tộc có gia thế danh giá, giúp hắn ta đảm bảo vị trí Thừa tướng. Nhưng bà không ngờ rằng tiệc thưởng hoa cúc đang được tổ chức, các ma ma bên cạnh Thái hậu lại đến ban thưởng cho ta.
Ma ma mở miệng yêu cầu mời đích thân ta ra lãnh thưởng, nhưng lúc đó ta đang bồi Thái hậu trong cung, bà ta tìm đâu ra ta? Không tìm được ta, bà ta cũng chỉ có thể nhận lỗi với các ma ma, mọi người nhìn bà bị Thái hậu dạy dỗ, ai cũng nén cười. Lúc rời đi, các ma ma còn cố ý nói, Thái hậu đang chờ uống rượu mừng của ta và Từ Tử An.
Lời này vừa nói ra, các nữ nhân có mặt ở đó đều dẹp sạch tâm tư với Từ Tử An. Dẫu sao thì có lời này của Thái hậu ý là dù ta đã rời khỏi Từ gia thì Từ Tử An cũng chỉ có thể thành thân với ta mà thôi, nữ nhân khác không có cửa. Chuyện này đã khiến cho Từ lão phu nhân một phen mất mặt, càng khiến bà ta ghét ta hơn.
14.
"Tử An, con xem! Con xem nàng ta!"
Lão phu nhân đang định phàn nàn với Từ Tử An thì hắn ta nắm tay bà ta lại, nghiêm túc lắc đầu.
"Mẫu thân, nơi này là hoàng cung. Chúng ta là tới đây là để thành tâm mời Âm Âm trở về."
Trong cung có rất nhiều người, lão phu nhân mà không cẩn thận lời nói hay làm gì quá đáng, e là Từ Tử An hắn cũng không gánh nổi. Sau khi thành công khiến bà ta im lặng, hắn ta vén vạt áo lên và quỳ xuống trước cửa cung điện.
"Tử An!"
Lão phu nhân nhìn thấy con trai mình quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt, bà ta không nỡ để con trai quỳ xuống trước mặt mình, vậy mà bây giờ lại phải quỳ xuống vì một nữ nhân khác.
"Mẫu thân, xin hãy để yên cho con quỳ. Con muốn Âm Âm nhìn thấy quyết tâm của con. Nếu nàng không tha thứ cho con, con sẽ quỳ mãi ở đây."
Từ Tử An gạt tay bà ta ra, kiên quyết quỳ xuống, bà ta không thể làm lại con trai mình, chỉ có thể đứng nghiến răng nghiến lợi nhìn vào cửa điện. Các cung nữ và thái giám trong cung đi qua đi lại, nhìn thấy Từ Tử An quỳ trước cung điện của ta, không khỏi bàn tán xôn xao, có cung nữ mềm lòng còn than thở Thừa tướng đẹp trai, si tình như vậy. Nếu đổi lại là họ thì họ đã bỏ cuộc từ lâu rồi xuất hiện đỡ hắn đứng dậy làm hòa.
Nghe đến đây, ta không khỏi cười lạnh, si tình? Là ​si tình hay vì chính bản thân hắn, chỉ có trong lòng hắn rõ. Nếu hắn thật sự si tình với ta, lẽ ra hắn nên đến tìm ta sau ngày ta rời khỏi Từ gia chứ không phải để đến bây giờ quỳ xuống trước mặt mọi người bên ngoài cung điện của ta, buộc ta phải tha thứ cho hắn sau khi Hoàng đế trách phạt hắn một năm lương bổng.
Sau hai cái chết của đối thủ trong triều đình của Tử An đã khiến Hoàng đế nghi ngờ hắn ta, thêm vào đó Thái hậu lại phàn nàn về sự nhẫn tâm của Tử An trước mặt ông, sau tất cả những chuyện này, ấn tượng của Hoàng đế đối với vị Thừa tướng trẻ tuổi đã giảm mạnh. Người tài trong triều không chỉ có mình Từ Tử An, nên so với tài thì hoàng đế đánh giá cao người có nhân phẩm tốt và chính trực hơn.
Trước đây Từ Tử An đưa ta về phủ chăm sóc, hoàng đế cảm thấy hắn ta là người chu đáo, sau này ta lại vào cung chăm sóc sức khỏe cho Thái hậu, Hoàng đế bằng lòng vì Thái hậu cho ta một ít thể diện. Nên bây giờ Hoàng đế hiển nhiên không hài lòng với hắn ta, hắn ta đang lo lắng.
15.
Mặt trời đã lên cao, nắng mùa thu gay gắt, Từ Tử An và lão phu nhân đã hơi hoa mắt, nha hoàn tới lui cũng cảm thấy không chịu nổi, thì thầm trách ta nhẫn tâm.
Ta vừa ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng, ngồi trước tấm gương đồng, trang điểm mặt mày tái nhợt, sau đó mới hài lòng đẩy cửa bước ra.
Không phải chỉ là diễn thôi sao? Ta cũng biết.
Ta được cung nữ đỡ xuống trước mặt hai người họ
"Tướng gia, lão phu nhân, các vị trở về đi. Ta và Từ gia đã không còn quan hệ gì, mong các vị đừng tìm ta nữa."
Từ Tử An nhìn khuôn mặt ta tái nhợt, hắn còn chưa kịp nói lời nào, ta đã đi trước một bước, ở ngay trước mặt của mọi người ngất xỉu, ngã vào lòng cung nữ.
"A! Cố cô nương!"
Cung nữ cũng rất phối hợp hét lên một tiếng, cố ý bày lòng bàn tay bị thương của ta tới trước mặt Từ Từ An nói.
"Cố cô nương vốn là bị thương nặng, đêm qua còn sốt một trận, nàng vì các người mà bị thương, sao các người cứ mãi bám theo làm khổ nàng ấy vậy?"
Dứt lời, cung nữ trực tiếp bế ta trở vào trong điện, nhanh chóng đóng cửa lại.
Loại chuyện như diễn xuất này phải tìm người đáng tin đồng hành, ta cũng không nghĩ tới, ta và Phó Minh phối hợp diễn xuất lại ăn ý vậy. Ta cười đắc thắng trong vòng tay cung nữ mà Phó Minh hóa thân, tên hồ ly già có vẻ không hài lòng với sự kiêu ngạo của ta lắm, trên đầu vang lên tiếng gõ.
“Nói thật, ngươi nhẹ hơn ta tưởng rất nhiều.”
"Ý ngươi là nhìn ta mập hửm?"
Ta nhảy ra khỏi vòng tay hắn, ôm eo trước gương đồng, không thấy mình mập ở đâu. Phó Minh nghe vậy dựa cây cột quan sát ta một phen rồi lắc đầu.
"Đương nhiên là không mập."
Ôm rất vừa tay, tối hôm qua hắn đã thử rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.