Hoàn Hảo (Perfect)

Chương 27:




Cảnh tượng đáng sợ mà cô vừa chứng kiến cứ lởn vởn trong đầu khi cô chạy ngược gió ra khỏi gara và suýt vấp cửa ra. Tay cô lần mò vội vã, cô đã thay bộ quần áo trượt tuyết, đeo găng tay và đội mũ bảo hiểm, rồi cô đẩy chiếc xe ra khỏi gara, lòng nơm nớp lo sợ anh nghe thấy tiếng động cơ. Chân cô quàng qua ghế ngồi, cẩn thận khóa chốt mũ bảo hiểm, cô tra chìa khóa xe vào ổ. Vài phút sau cô phóng như bay về phía cánh rừng phía xa khoảng sân, cố giữ thăng bằng và thầm cầu nguyện tiếng ồn của chiếc xe không bị người trong nhà nghe thấy.
Cả người cô rung lên vì vui mừng và sợ hãi, cô loạng choạng xuyên qua những tán cây, chiến đấu giành quyền kiểm soát cái máy bên dưới và những hòn đá nằm lởm chởm trong tuyết. Khi cô đã khuất hẳn khỏi tầm nhìn ngôi nhà và đoan chắc anh không đuổi theo, cô đã định hướng chiếc xe đi về khúc quanh nhắm đường cao tốc, nhưng vào lúc này, cô thầm mừng vì mình đang đi trong rừng. Xa xa nơi ẩn náu của họ, gió đang gào thét từng cơn và những đợt tuyết lạnh băng báo hiệu sắp có một trận bão tuyết thật sự.
Năm rồi đến mười phút, sự vui sướng vì tự do và thành công đã tiếp thêm cho cô động lực, nhưng nó đang suy giảm nhanh chóng bởi kí ức ngắn ngủi mà cô vừa nhìn thấy. Những ý nghĩ lóe ra trong đầu cô nghe thật phi lý, không thể có chuyện tên giết người máu lạnh đau đớn trước cái chết của bạn chung buồng giam như thế được. Cô liếc qua sau vai để chắc chắn mình không bị đuổi theo, rồi gần như thét lên khi sắp tông phải cái cây, cô đảo tay lái loạn xạ để tránh nó và gần như lật nhào cả xe.
Nhỏm người đứng dậy, Zack phờ phạc nhìn mớ đồ đạc xiêu vẹo và chén dĩa vỡ nát trên sàn.
"Như cứt" anh nói đều đều và với tay lấy vại rượu. Anh rót cho mình vài ly chứa chất lỏng cay nồng và đặt nó xuống, cố gắng làm tê liệt nỗi đau đang cào xé ngực anh. Anh vẫn còn nghe thấy giọng nói hớn hở của Sandini khi anh đọc bức thư của mẹ anh ta "Này Zack, Gina sắp lấy chồng rồi. Tôi rất ghét phải lỡ buổi tiệc" Zack cũng nhớ những thứ khác, những lời khuyên và kiến thức dị đời của Sandini chẳng hạn "Anh muốn có một cái hộ chiếu giả phải không Zack. Anh không muốn một gã có tên Rubin Schwart mà chẳng ai từng nghe tới. Hãy để tôi liên lạc với con chồn Walley giúp anh. Ông ta có bộ sưu tập hình đàn ông khắp cả nước. Hãy để tôi giúp anh Zack..."
Zack đã để anh ta giúp và Dom đã chết vì điều đó.
"Này Zack có muốn thêm vài miếng bánh của mẹ tôi không? Tôi có rất nhiều thuốc trị đau bao tử".
Đứng ngay cửa sổ, tay cầm ly brandy và nhìn trừng trừng vào người tuyết Julie đang đắp, Zack tưởng như nghe thấy giọng Dom sát bên. Dom cũng tìm được niềm vui từ những thứ nhỏ bé ngu ngốc như thế. Lẽ ra anh ta nên ở ngoài kia đắp người tuyết cùng Julie.
Zack đông cứng, ly brandy nghẹn ngay cổ anh, mắt anh lướt khắp sân. Julie!.
"Julie" anh nhào ra cửa sau và giật mạnh, một đợt tuyết đập vào mặt anh và anh phải kê vai hòng mở được cửa. "Julie, vào trong ngay trước khi em bị lạnh cứng - ".
Cơn gió hất ngược lời anh trở lại nhưng Zack không còn chú ý. Tia nhìn của anh đang tập trung vào vết lõm sâu hoắm trên nền tuyết, anh chạy bổ về gara sau nhà.
Anh sững người, không thể tin vào câu trả lời trước mắt khi thấy chiếc xe tuyết dưới lớp vải dầu. Ngay đó có một vết xe khác đâm thẳng vào rừng.
Chỉ vài phút trước thôi anh đã cho rằng không còn cái gì có thể khiến anh đau đớn và cô độc bằng tin tức về cái chết của Dom , nhưng cơn giận bừng bừng cùng linh tính có chuyện chẳng lành đã che mờ tất cả.
***.
Lạnh. Vài phút sau khi cô ra khỏi tầm che chắn của khu rừng và điều khiển xe về hướng hàng cây thẳng đứng san sát nhau mà họ đã từng đi qua trong chiếc Blazer, Julie cảm thấy cơn lạnh thấu xương đã gần như không thể chịu đựng thêm. Những giọt hơi đá đã bắt đầu rơi trên khóe mắt cô, tuyết phủ kín mặt cô, mắt, môi và chân cô đã lạnh cứng cả lại. Chiếc xe đâm phải một vết lún và trượt sang bên, khi cô cố giảm ga thì tứ chi đã quá lạnh để phải mất vài giây quý giá cho cơ thể phản ứng kịp với não bộ.
Điều duy nhất không bị tê liệt vì lạnh là nỗi sợ hãi, nỗi sợ bị Zack đuổi kịp và ngăn cô bỏ trốn và một nỗi sợ mới nữa, đó là nếu anh không tìm ra cô và cô sẽ chết ở đây, bị vùi trong cơn bão và mất xác trong tuyết. Trong đầu cô bỗng hiện lên cảnh một cuộc tìm kiếm thi thể của cô dưới những khối băng tan sẽ được tổ chức, đầu và mình cô vẫn còn trong bộ đồ tuyết màu xanh biển hợp thời cùng mũ bảo hiểm vừa vặn và thật tình cờ là phù hợp với chiếc xe cô lái luôn. Một cái kết "hoàn hảo", cô đau khổ nghĩ, cho một cô bé khu ổ chuột thành phố Chicago. Xa bên dưới, cô thoáng thấy con đường ẩn hiện sau những tán cây hai bên. Nhưng nó gần như là một đường thẳng đứng kể từ chỗ này, và sẽ càng nguy hiểm với những cái cây đan xen và đá cuội trong tuyết. Nếu cô chọn đường này, cô sẽ tốn ít thời gian hơn để xuống núi, nhưng sẽ không có một cơ may nào để cô tới đường cao tốc. Bên cạnh đó trước khi cô nghiêm túc cân nhắc việc lao đầu xuống núi, cô phải quay trở lại cây cầu bắc ngang nhánh sông ngập nước. Cô cố nhớ lại vị trí chính xác của cây cầu. Có vẻ là đâu đó ở khúc quanh kế tiếp, nhưng thật sự khó mà nói đó là đường đi khi tuyết đã khiến tất cả chỉ còn là khoảng đất nhỏ giữa những đụn tuyết khổng lồ luôn dịch chuyển.
Mọi chuyện diễn ra khiến cô nên tính đến chuyện xuống xe và làm ấm cơ thể bằng cách chạy bộ hay gì đó. Tuy nhiên cô lại lo lắng việc đó sẽ tốn khối thì giờ. Nếu tuyết đã che lấp hết dấu vết của cô từ gara đến khu rừng trước khi anh nhận ra cô đã biến mất thì ngay lập tức anh sẽ suy đoán là cô đã đi theo hướng đường lộ và mất ít thời gian hơn để đuổi theo cô thay vì đi loanh quanh trong rừng. Julie thậm chí không dám quay đầu lại nhìn vì sợ mất lái khỏi phương tiện đi lại không mấy quen thuộc này, nhưng cô nhận ra là mọi thứ đang di chuyển quá nhanh trên tuyết và cô gần như không thể điều khiển được. Cô liếc nhanh ra sau và bật ra tiếng thét. Phía trên và ngay đằng sau cô, chiếc xe đang lao thẳng ra khỏi rừng, hướng xuống đường cái, tay lái chúi thẳng phía trước - như một bóng ma bạc mệnh, bay khỏi nhánh cây mà chẳng cần kĩ thuật cao siêu gì cả.
Kinh hãi và giận dữ đã cuốn phăng mọi thứ, ngay cả cơn lạnh run người và đẩy chất kích thích lên đầy mạch máu cô. Cầu nguyện là anh không thấy cô xuyên qua đám cây rậm rạp hai bên đường, cô cố tim cách đổi hướng và ẩn núp để anh không thể bắn trúng cô. Bên trên, ngay khúc ngoặt kế tiếp, cô thoáng thấy một khoảng đất bằng phẳng, nhưng con đường đã bị bao bọc bởi những tảng đá giúp xe không bị chệch tay lái. Một cách nào đó cô phải bẻ lái giữa mấy tảng đá và giảm tốc độ chiếc xe tuyết lại trước khi nó chạy tới chỗ đất bằng. rồi cô sẽ nấp dưới những tán cây mọc cao vút bên trái con đường. Không cón thời gian nghĩ thêm kế hoạch khác, cô đạp mạnh thắng xe và hướng về rìa núi.
Khoảng đất hẹp hơn cô tưởng, nhưng cô chỉ có vài giây để hoảng sợ, cô đã bay lên, đáp thẳng xuống một nhánh cây thông to tướng, đầu chiếc xe lao vút xuống đất như tên lửa mất kiểm soát, rơi tõm vào bụi cây, ngay sau lưng họ vài mét là một nhánh sông nhỏ. Julie thảng thốt nhận ra trọng lực đang xé nát chiếc xe khi những cành thông trung bình đan xen trước mũi cô như những bàn tay trợ giúp. Chiếc xe trượt khỏi con bờ kè, tự xoay vòng vòng, rồi chúi nhủi trong lớp băng sát bờ, sau cùng cũng dừng lại, tay lái văng vào dòng nước chảy siết, thanh trượt bị thủng từng mảnh và bám vào tán cây rung rinh.
Mụ người đi vì nhẹ nhõm và mất phương hướng, Julie nằm bên nhánh thông đã gãy và quan sát chiếc xe tuyết mắc míu ngay bờ kè. Đuổi theo cô... Thúc ép cơ thể hoạt động, cô lăn người sang bên, đầu gối lảo đảo, cô bò dưới những bụi cây. Thanh trượt trên xe anh vút qua khỏi chỗ cô ẩn nấp, Julie khum người thấp hơn nữa, cô thậm chí không cần bận tâm vì anh không thèm liếc về phía cô. Anh thấy chiếc xe của cô đã lật nhào trong băng và bắt đầu xuôi theo dòng chảy, tất cả giác quan của anh tập trung cực độ.
Không thể tiêu hóa hoàn toàn những gì đã xảy ra hay chấp nhận số kiếp của cô, cô thấy anh nhảy khỏi xe trước khi nó dừng hẳn và chạy tới dòng nước .
"JULIE" Anh gào thét giữa cơn gió rít.
Cô hoàn toàn không thể tin nổi khi anh bắt đầu băng qua những tảng băng mỏng. Hiển nhiên là anh nghĩ cô đã rơi xuống đó, và tất nhiên anh hẳn phải vui mừng vì chẳng còn điều gì phức tạp trong kế hoạch của anh.
Julie đã nghĩ rằng anh muốn thu hồi lại chiếc xe và tia nhìn của cô hướng thẳng đến chiếc xe anh vừa bỏ xó. Bây giờ nó gần cô hơn là anh, cô có thể lấy nó nhanh hơn anh, và nếu anh không kịp lấy chiếc xe kia an toàn, cô cũng sẽ dễ bề chạy trốn. Giữ tia nhìn dán chặt vào lưng anh, cô trườn ra khỏi bụi cây, từng bước từng bước lén lút ra khỏi nơi ẩn nấp, và từng chút một đi từ cây này qua cây kia.
"JULIE, VÌ CHÚA, HÃY TRẲ LỜI TÔI ĐI" Anh thét lớn, cởi bỏ áo khoác. Những tảng băng xung quanh anh bắt đầu nứt rạn, phần còn lại của chiếc xe của cô đâm bổ xuống sông và mất hút. Thay vì tìm chỗ an toàn, anh vẫn giữ nhánh cây đang chìm và hạ thấp người xuống dòng chảy băng giá trong sự ngạc nhiên cùng cực của cô .
Vai anh biến mất rồi đến đầu anh và Julie lao thẳng ra khỏi chỗ nấp. Anh ngoi lên để thở, vừa kêu thét tên cô, rồi lại lặn xuống, Julie phi thẳng đến cái cây cuối cùng. Chỉ còn cách chiếc xe tuyết của anh cũng như tự do tuyệt đối vài bước, cô dừng lại, mắt chăm chăm nhìn về khoảng sông anh mất hút. Trí óc cô kêu gào Zachary Benedict là tên tội phạm giết người đã tích lũy thêm tội lỗi bao gồm bắt cóc, và cô phải bỏ trốn ngay khi có cơ hội. Tiếng nói từ lương tâm cô lại cho rằng nếu cô bỏ mặc anh bây giờ và lấy đi chiếc xe, anh sẽ chết cóng vì cố cứu cô.
Bất thình lình đầu và vai anh nổi lên bên cạnh nhánh cây bị chìm. Cô cảm thấy cổ họng nhẹ nhõm khi anh bám vào một tảng băng. Ngạc nhiên vì sức mạnh thể chất và tinh thần của anh, Julie quan sát anh nắm chặt tảng băng, giữ người thẳng đứng, lảo đảo với tay tới áo khoác. Nhưng thay vì mặc nó vào, anh ngồi thẫn thờ bên cạnh hòn đá phủ tuyết kế bên nhánh sông.
Cuộc chiến nội tâm giữa lý trí và con tim Julie leo thang dữ dội vì nhiều lý do: anh không bị cuốn đi, bây giờ anh an toàn, nếu cô phải rời khỏi anh thì đây là lúc thích hợp, trước khi anh ngẩng lên và thấy cô.
Lưỡng lự không quyết, Julie quan sát anh đặt áo khoác lên tay. Một khoảnh khắc nhẹ nhõm ngu xuẩn cô đã nghĩ rằng anh sẽ mặc nó trở lại đã chuyển thành sợ hãi khi anh làm điều ngược lại : anh ném áo khoác sang bên, nhỏm người dậy và bắt đầu cởi nút áo sơ mi. Rồi anh gục đầu vào bờ kè, nhắm tịt mắt lại. Gió rít từng hồi xung quanh anh, thổi bay mái tóc ẩm ướt, cơ thể và gương mặt anh, tâm trí cô dần nhận ra anh không có ý định về nhà! Anh thật sự nghĩ rằng cô đã chết trôi khi cố thoát khỏi anh, anh đã tự quyết cho mình bản án tử hình .
"Nói với tôi là em tin tôi vô tội" Anh đã yêu cầu cô tối qua, vào lúc này, cô không còn nghi ngờ gì người đàn ông muốn chết đi vì gây ra "cái chết" cho cô thật sự là vô tội.
Không nhận thức được là cô đang khóc và bắt đầu vùng chạy, Julie chạy tới sườn dốc nơi anh ngồi. Khi cô tới đủ gần để nhìn thấy mặt anh, sự hối hận và xúc động khiến cô khuỵu gối. Đầu anh lật úp, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt anh mang vẻ hối tiếc sâu sắc.
Quên đi cái lạnh, Julie nhặt áo khoác lên và choảng nó qua người anh. Nén cảm giác ăn năn trong cổ họng, cô thì thầm đau đớn.
"Anh thắng rồi, chúng ta về nhà thôi".
Khi anh không đáp lại, cô quỳ xuống và giúp anh cho tay vào áo.
"Zack, tỉnh lại đi!" Cô rưng rưng. Vai cô run rẩy bởi tiếng nức nở, cô kéo anh vào vòng tay mình, lay đầu anh vào ngực cô, cố truyền chút hơi ấm sang anh khiến anh mở mắt "Làm ơn" cô lảm nhảm, gần như rơi vào trạng thái hỗn loạn "Làm ơn tỉnh lại đi. Em không nhấc anh lên nổi. Anh phải giúp em chứ. Zack, làm ơn. Có nhớ khi anh nói anh muốn có ai đó tin anh trong sạch không? Lúc đó em không hoàn toàn tin anh, nhưng bây giờ em tin. Em thề đấy. Em biết anh không giết ai hết. Em tin mọi điều anh nói. Tỉnh lại đi. Làm ơn, tỉnh lại đi".
Anh dường như trở nên nặng hơn hoặc giả anh đã hoàn toàn mất ý thức, Julie kinh hoàng .
"Zack, đừng ngủ" cô nói mà gần như là thét. Nắm chặt cổ tay anh, cô ráng nhét chúng vào áo khoác, miệng cô không ngừng mua chuộc anh mong anh tỉnh lại "Về nhà thôi. Chúng ta sẽ lên giường với nhau. Em rất muốn làm thế tối qua, nhưng em đã sợ. Giúp em cùng về nhà nào Zack" cô van nài khi xỏ thêm tay kia vào áo và vật với khóa kéo "Chúng ta sẽ làm tình ngay trước ánh lửa. Anh sẽ thích phải không?"
Khi cô mặc xong áo khoác cho anh, cô đứng dậy, nắm tay anh và dùng hết sức cô có, nhưng cô bị mất thăng bằng và té nhào bên cạnh anh. Nhỏm dậy lần nữa, cô chạy tới chiếc xe và mang nó tới chỗ anh nằm. Ngồi bên cạnh anh, khi cô không thể đánh thức anh dậy, cô nhắm mắt lại lấy can đảm, rồi mở rộng cánh tay tát thẳng vào mặt anh. Mắt anh mở lớn, rồi nhắm lại. Bỏ mặc cơn đau dọc cánh tay đến những ngón tay tê cứng, cô bóp cổ tay anh, thử nói điều gì khác có thể khiến anh gượng dậy .
"Em không thể về nhà mà không có anh" cô nói dối, giật giật cổ tay anh "Nếu anh không giúp em về nhà, em sẽ chết ở đây với anh. Anh muốn thế sao Zack? Zack làm ơn giúp em" cô khóc "Đừng để em phải chết".
Mất khoảng một giây để cô nhận ra anh không hoàn toàn bất tỉnh và không nghe được cô nói, bằng chút sức lực cuối cùng, anh từ từ đứng dậy.
"Đúng đó" Julie hổn hển "Đứng lên đi. Giúp em trở về nhà để em giữ ấm".
Chuyển động của anh vô cùng uể oải khi anh mở mắt ra, tia nhìn của anh vô thần, nhưng bản năng của anh đang giúp cô. Phải cố gắng nhiều lần Julie mới xoay xở đỡ người anh được, đặt anh lên xe tuyết, nhưng anh lại đổ người xuống cần điều khiển.
"Giúp em giữ thăng bằng nhé" cô nói, một tay giữ anh cố định và nhanh chóng ngồi phía sau anh. Cô nhìn lại con đường đã qua, nhận ra việc leo lên con dốc thẳng đứng lần nữa là bất khả thi, cô đành chọn cách vòng lại cây cầu và men theo lối cũ. Nỗi sợ trước đây với động cơ xe đã bị quên lãng, Julie hạ thấp người anh để tránh gió và tuyết, cô bắt đầu cho chiếc xe chuyển động.
"Zack" cô thì thầm bên tai anh, chăm chú vào đường đi, cố giữ anh tỉnh táo cũng như đè nén nỗi lo của cô xuống "Anh vẫn còn run rẩy một ít nè. Run được là tốt, nó có nghĩa là thân nhiệt của anh chưa xuống đến mức báo động. Em đã đọc ở đâu đó như thế" .
Họ vòng qua chỗ uốn lượn, và Julie điều khiển chiếc xe đi theo con đường duy nhất mà cô nghĩ họ có thể trèo lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.