Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 33:




Vân Vương gia nghe Dạ Khinh Nhiễm nói lại nhìn Dạ Thiên Khuynh.
Dạ Thiên Khuynh nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng vẫn không nhìn hắn, trong lòng không khỏi bị phiền não đè nén, gật đầu, “Cũng tốt!”
“Tốt! Thái tử mời, Tiểu vương gia mời” Vân vương gia thi lễ với hai người, lấy thân phận của chủ nhân bước trước ra khỏi cửa phòng.
Dạ Thiên Khuynh và Dạ Khinh Nhiễm đi theo sau Vân Vương gia cùng đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại có Lão vương gia, Vân Thiển Nguyệt, Phượng trắc phi, còn có nữ nhi của Phượng trắc phi Đại tiểu thư Vân Hương Hà. Hai người kia đắc ý nhìn Vân Thiển Nguyệt, nghĩ thầm một lát nữa đợi Vương gia nổi giận đùng đùng đi vào, nhìn nàng còn như thế nào khoan thai thong thả ngồi ở chỗ đó.
Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại, tựa đầu dựa vào trên người Lão vương gia, ngáp một cái nói: “Gia gia, con buồn ngủ chết mất, trước chợp mắt một lát, đợi có kết quả gia gia người lay con dậy.”
“Xú nha đầu, còn biết ngủ.” Lão vương gia mặc dù miệng mắng, nhưng vẫn không đẩy nàng ra.
Vân Hương Hà ghen tỵ nhìn Vân Thiển Nguyệt dựa vào Lão vương gia nhắm mắt lại muốn ngủ. Trong lòng giận mình vì sao không phải là con vợ cả. Nếu nàng là con vợ cả, hôm nay tựa vào trên người Lão Vương Gia sẽ không phải là nàng ta.
Trong lòng Phượng trắc phi cười lạnh, nghĩ tới trước hết để cho cái nha đầu chết tiệt kia đắc ý chốc lát. Một lát nàng sẽ có quả ngon để ăn!
Trong phòng nhất thời lẳng lặng, không người nào nói chuyện.
“Nguyên nhân hôm qua Đại tiểu thư bị thương ở Thiển Nguyệt Các và sáng nay Phượng trắc phi bị ném vào trong hồ rốt cuộc là như thế nào? Hôm nay bổn vương muốn nghe lời nói thật, nếu có người hồ ngôn loạn ngữ không nói sự thật, đợi bổn vương tra rõ ràng sau đó loạn côn đánh đuổi ra khỏi phủ.” Lúc này phía ngoài truyền đến thanh âm nghiêm nghị của Vân Vương gia. Dứt lời, không đợi mọi người mở miệng, hắn nói với Thải Liên: “Thải Liên, ngươi nói trước đi!”
Phượng trắc phi nghe được trong lòng thật giận, nàng tỉ mỉ hầu hạ vương gia nhiều năm. Hôm nay hắn lại hướng về nha đầu chết tiệt kia. Nhưng mà nói trước thì thế nào? Đợi đến lúc tất cả mọi người phản bác nàng, nước bọt có thể chìm chết nàng a.
“Dạ, Vương gia!” Thân thể Thải Liên vốn phát run, giờ lại thấy vương gia điểm danh đến nàng. Nghĩ tới vẻ mặt trấn định của tiểu thư lúc trấn an nàng, nhất thời cũng không sợ, đứng thẳng lên, nói rõ từng chữ từng câu: “Hồi Vương gia, hôm qua sau khi Cảnh thế tử đưa tiểu thư về Thiển Nguyệt Các, Đại tiểu thư dẫn một số tiểu thư ngăn ở cửa Thiển Nguyệt Các. . . . . .”
Thải Liên kể rõ tình hình hôm qua không một chút dấu diếm, hơn nữa trịnh trọng nói Đại tiểu thư muốn đánh tiểu thư như thế nào, nàng bị đánh như thế nào, lại cho Vương gia nhìn vết thương trên mặt của nàng, năm dấu tay rõ ràng vẫn còn trên đó. Hôm qua qua không nghe tiểu thư dặn dò, cố ý không bôi thuốc, chính là vì hôm nay. Còn nói hôm nay Phượng trắc phi gọi đến mấy chục ẩn vệ muốn lúc đó đánh chết tiểu thư, may là ẩn vệ của tiểu thư xuất hiện kịp thời. Lúc bắt đầu đối mặt với vương gia, Tiểu vương gia, thái tử điện hạ nàng trần thuật có chút khẩn trương, về sau càng nói càng tức giận, đem tình hình lúc ấy khuếch đại lên làm cho mọi người như được tự trải nghiệm.
Vân Thiển Nguyệt cũng không ngủ thật, nghĩ tới tiểu nha đầu Thải Liên này nếu là nam nhi tuyệt đối có thiên phú thi thư.
Vân vương gia nghe được sắc mặt càng ngày càng lãnh. Mặc dù có lúc hắn hồ đồ, nhưng cũng không phải thật sự hồ đồ. Như thế nào thì hắn cũng sống hơn nửa đời, quen biết đủ loại người. Biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm Vân vương phủ của hắn như hổ rình mồi! Nếu vương gia hèn nhát thì đã sớm bị người kéo xuống ngựa. Chẳng qua là chuyện tình trong phủ hắn vẫn cảm thấy không phải là địa phương nam tử nhúng tay vào. Mặc dù biết những năm này Phượng trắc phi có chút thủ đoạn, hắn cũng chỉ mở một con nhắm một con mắt mà thôi. Không nghĩ tới các nàng cư nhiên lại càn rỡ thành tính.
Hơn nữa hắn vẫn cho rằng Vân Hương Hà mặc dù thân là thứ xuất, nhưng lại có biểu hiện xuất chúng. Vân Thiển Nguyệt làm cho hắn thất vọng, Hương Hà là kiêu ngạo của hắn. Không nghĩ tới Hương Hà lại làm ra hành động như thế. Phượng trắc phi lại ỷ vào một nửa ẩn vệ hắn cho muốn giết nữ nhi con chính thất. Nữ nhi kia dù không tài không đức thế nào cũng là nữ nhi của hắn, nữ nhi của hắn và nữ nhân hắn yêu thương nhất, cũng là nữ nhi duy nhất. Đây là lý do mà nhiều năm qua rồi hắn chưa từng tái giá hoặc đưa ai lên làm chính phi. Hôm nay suýt nữa mất đi nữ nhi này, tức khắc hắn giận đến tay đều run run.
Thải Liên dứt lời, cúi đầu an tĩnh đứng, không nói thêm lời nào.
“Sách sách, thật là đáng sợ a! Không nghĩ tới bảy năm ta không hồi kinh, trong Vân vương phủ này lại náo nhiệt đến thế làm cho người ta mở rộng tầm mắt.” Dạ Khinh Nhiễm tấm tắc đánh giá, như là không thấy sắc mặt Vân vương gia xanh mét. Khuyên nhủ hắn: “Vương thúc, trong phủ ngài không có một Vương Phi đoan trang đúng là không thích hợp, ai, nếu là Tình di còn sống, trong phủ ngài sao trở nên ô yên chướng khí (chướng khí mù mịt) như thế. Hơn nữa Nguyệt muội muội là nữ nhi duy nhất của Tình di, nếu bị những ẩn vệ mà ngài đích thân cho nữ nhân khác đánh chết rồi, dưới cửu tuyền Tình di biết rồi. . . . . . Ai ai. . . . .”
Dạ Khinh Nhiễm lắp bắp hai tiếng, câu nói kế tiếp chưa nói, hàm ý không cần nói cũng biết.
Tức giận của Vương gia hoàn toàn bị dẫn đốt, hắn vừa muốn gầm lên, chỉ nghe thái tử Dạ Thiên Khuynh chậm rãi mở miệng, “Đây chẳng qua là lời nói một bên của tiểu nha đầu này. Nàng dù sao cũng là thiếp thân tỳ nữ của Nguyệt muội muội. Vương thúc cũng không ngại nghe người khác nói như thế nào. Nếu là người khác cũng nói như thế, thì thật chứng minh sự thật như thế, Vương thúc cũng có thể quang minh chính đại xử trí mọi việc theo lẽ công bằng. Nếu không phải như thế. Chuyện này còn cần đợi điều tra cho sáng tỏ.”
Nghe vậy, Vân vương gia đè lại hỏa khí trong lòng, gật đầu, “Thái tử nói cũng đúng! Mọi người các ngươi tiến lên nói một chút!”
Bên trong phòng Phượng trắc phi đắc ý, cháu gái nàng không có phí công gả cho thái tử điện hạ, thời điểm mấu chốt thái tử điện hạ lại ra tay giúp nàng. Hương Hà một đôi mắt đẹp cũng xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ngắm thân ảnh Dạ Thiên Khuynh ở trong viện, làm sao cũng không hề dời đi.
Lão vương gia hừ lạnh một tiếng. Vân Thiển Nguyệt dường như ngủ say, hô hấp đều đều.
Vân vương gia dứt lời, hồi lâu trong viện không một người mở miệng, tĩnh lặng không tiếng động.
“Sao thế? Câm cả rồi sao? Trả lời bản vương đi chứ!” Vân vương gia bộc phát ra tư thế uy nghiêm. Hôm nay hắn mới ý thức được đã thật lâu không hỏi qua chuyện ở hậu viện, xem ra cũng không có người nào để trong mắt xem trong tâm coi hắn là vương gia cả.
“Hồi Vương gia, lời Thải Liên tỷ tỷ nói toàn bộ đều là sự thật.” Một tiểu nha đầu được Vân Thiển Nguyệt chọn ra tiến lên một bước nói. Nàng vẫn còn có chút khẩn trương, thanh âm run lên, nhưng vẫn nói hết câu.
“Hồi Vương gia, sự thật đúng là như thế, nô tỳ có thể làm chứng.” Lại có một tiểu nha đầu bên cạnh được Vân Thiển Nguyệt chọn ra cũng lập tức nói. Có người thứ nhất đi đầu, mặc dù nàng sợ, nói chuyện không quá căng thẳng.
“Hồi Vương gia, lão nô cũng có thể làm chứng.” Ba người Vân Thiển Nguyệt lưu lại trong đó có một Triệu mụ mụ, cũng tiến lên phía trước nói.
“Ừ, các ngươi là người Thiển Nguyệt Các, không thể làm chứng. Người khác tới đây nói một chút.” Vân Vương gia không nghĩ tới cái nữ nhi này của hắn lại có mấy nô tài trung thành tận tâm, sắc mặt hòa hoãn lại, hỏi những người khác.
“Hồi Vương gia, bọn họ nói là chân thật. Nô tỳ (nô tài) có thể làm chứng. Thiển Nguyệt tiểu thư là bất đắc dĩ mới động thủ.” Vương gia dứt lời, thoắt cái cả đám người ào ào quỳ xuống.
Vương gia ngẩn ra, hơi lộ vẻ kinh ngạc: “Các ngươi là nô tỳ hầu hạ viện nào?”
“Nô tỳ là người hầu hạ trong viện Nhị tiểu thư, hôm qua cũng theo Nhị tiểu thư đi Thiển Nguyệt Các.” Một người nói.
“Nô tỳ là theo hầu hạ Tứ tiểu thư. Hôm qua cũng theo chân Tứ tiểu thư đi Thiển Nguyệt Các.” Lại một người nói.
“Nô tỳ là theo hầu hạ ở trong viện của Ngũ tiểu thư, hôm qua theo Ngũ tiểu thư đi Thiển Nguyệt Các.” Tiếp một người cũng nói.
. . . . . .
Ngay sau đó tất cả mọi người liên tiếp mở miệng, có nha hoàn, có bà tử, có gã sai vặt, các phòng các viện đều có. Đều chứng nhận lời Thải Liên nói là thật. Có ít người còn thêm dầu thêm mỡ bổ xung sự việc Thải Liên chưa nói đến. Nói Đại tiểu thư gây sự giáo huấn Thiển Nguyệt tiểu thư như thế nào, bất đắc dĩ Thiển Nguyệt tiểu thư mới ra tay muốn ngăn cản Đại tiểu thư.
Khóe miệng Dạ Khinh Nhiễm lộ ra ý cười. Không nghĩ tới a! Nhìn tình hình này căn bản là không cần hắn hỗ trợ cái gì!
Trên mặt Dạ Thiên Khuynh nhìn không ra bất kỳ tâm tình nào, mắt phượng phát ra sâu thẳm khó dò.
“Không thể nào! Làm sao có thể? Điều này sao có thể? Những lang tâm cẩu phế này . . . . . .” Phượng trắc phi nghe được phía ngoài từng tiếng chỉ chứng, mắt trợn trừng, sao cũng không thể tin tưởng những điều mình chính tai nghe được. Làm sao còn có thể đợi trong phòng? Bước nhanh bỏ chạy ra ngoài.
Hương Hà cũng không dám tin, những năm này mẫu thân nàng là đương gia chủ mẫu cầm giữ quyền to ở hậu viện Vân vương phủ. Người phương nào không nịnh bợ lấy lòng, sợ xảy ra một chút sai làm mẫu thân nàng không thích, hôm nay làm sao toàn bộ đều trở mặt? Nàng cũng theo Phượng trắc phi chạy ra ngoài.
Lão vương gia thấy hai người xông ra, vỗ đầu Vân Thiển Nguyệt, hừ một tiếng, “Xú nha đầu, ngươi toan tính trước rồi?”
“Đừng nháo, rất muốn ngủ!” Vân Thiển Nguyệt gạt lão tay Lão vương gia xuống, tiếp tục gặp chu công.
“Nha đầu chết tiệt kia, lại còn ngủ.” Lão vương gia lại muốn gõ đầu Vân Thiển Nguyệt.
Như là có mắt ở phía sau Vân Thiển Nguyệt nhanh chóng xuất thủ ngăn cản tay của hắn, cảnh cáo nói: “Ta đã toan tính trước thì như thế nào? Chuyện này cũng không có công lao gì của người, đừng nghĩ tìm ta lĩnh tình. Người còn ầm ĩ nữa, ta nhéo râu mép ngài.”
Lão vương gia râu mép vễnh lên, “Phản rồi!” Nhưng ngay sau đó thấy Vân Thiển Nguyệt còn ngủ, trợn mắt nói: “Vậy ngươi nói một chút, gia gia ta nếu không có công lao, những người này vì sao lại làm chứng cho ngươi? Ngươi nói rõ ràng, ta liền cho ngươi ngủ.”
“Phượng trắc phi đã xây dựng ảnh hưởng nhiều năm ở trong phủ này, di nương trong phủ cũng không phải một mình nàng, nữ nhi của vương gia cũng không phải chỉ có mình Vân Hương Hà. Mặc dù ngoài mặt đều sợ nàng, nghe lời nàng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nhưng sau lưng sợ là hận không được đích thân giết chết nàng. Hôm nay ta sáng tạo cho các nàng một cơ hội kéo ngã nàng ta xuống ngựa. Những người đó cũng không phải là kẻ ngu, như thế nào có thể không nắm bắt cơ hội này? Cho nên, tự nhiên là đứng ra làm chứng cho ta.” Vân Thiển Nguyệt mơ mơ màng màng giải thích một phen, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng một cái thanh âm mấy không thể nghe nổi, dần dần tiếng hít thở đều đều lần nữa truyền đến, lại đã ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.