Vân Thiển Nguyệt dứt lời, trong lòng bốn người Thải Liên khiếp sợ không khỏi ngước nhìn nàng.
“Tại sao? Đều nhìn ta như vậy làm cái
gì?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thải Liên, Triệu mama, Thính Vũ, Thính Tuyết. Vẻ mặt bốn người giống nhau, nhìn nàng giống như là nhìn một loại quái
vật vậy, làm cho nàng không khỏi hoảng hốt.
“Tiểu thư, người thật là ngủ đến hồ đồ
sao? Có muốn nô tỳ đi mời đại phu cho người hay không? Hoặc là mời thế
tử tới xem mạch cho người một chút?” Thải Liên nhìn Vân Thiển Nguyệt,
khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, dường như cực kỳ khẩn trương lo lắng.
“Ta không ngủ đến hồ đồ!” Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, “Ta hỏi sao các ngươi đều gì nghĩ vậy?”
“Tiểu thư, người có biết bao nhiêu người muốn tranh đoạt việc chưởng sổ sách trong phủ và chìa khóa đều không
đoạt được a! Nghe nói ngày hôm trước sau khi Phượng trắc phi bị giam vào từ đường, có hai vị di nương đuổi theo vương gia đi thư phòng, vương
gia đuổi người ra ngoài. Sau lại phái đại quản gia Mạnh thúc đưa sổ sách và chìa khóa này tới cho tiểu thư. Nô tỳ nghe tiểu thư căn dặn dù
chuyện lớn bằng trời cũng không được gọi ngài, nên không gọi. Sao hôm
nay người có thể trả những thứ này lại cho vương gia đây!” Thải Liên
không đồng ý nhìn Lý Vân, trong ý nghĩ của nàng xem ra tiểu thư chính là ngủ hồ đồ.
“Đúng vậy a tiểu thư, quyền chưởng gia chính là chuyện tốt. Vương gia vội vàng đưa tới cho ngài, tại sao lại
không cần?” Triệu mama cũng không đồng ý nói.
“Tiểu thư vẫn là nhận lấy đi! Đến lúc đó cả vương Phủ này cũng là do tiểu thư định đoạt!” Thính Vũ cùng Thính
Tuyết vui mừng nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn bốn người im lặng. Đây đối với người khác mà nói có thể là chuyện tốt, nhưng đối với nàng
mà nói chính là phiền toái. Người nào không muốn làm tiểu thư, không
muốn có cuộc sống thanh nhàn mà không cần quản tới những thứ chuyện loạn thất bát tao này? Nàng nếu tiếp nhận chuyện này thì sau này không cần
làm những thứ khác, chỉ ngày ngày dành hết tâm lực về phía sổ sách là đủ mệt chết rồi. Khoát khoát tay, “Các ngươi không cần phải nói nữa, dù
sao ta cũng không nhận những thứ này. Thải Liên, ngươi nhanh đưa đến cho vương gia đi.”
Thải Liên đứng bất động, “Tiểu thư, vì sao người không nhận a?”
“Đây không phải là gì chuyện tốt a, tự
nhiên không cần. Ngày ngày đều có chuyện tình bát nháo. Sau này sao ta
còn có thể sống thanh nhàn?” Vân Thiển Nguyệt lần nữa ngồi xuống, lúc
này khẩu vị ăn cơm cũng không còn rồi, cầm lấy chiếc đũa lại để xuống.
“Nô tỳ không đi!” Thải Liên cong miệng lên.
“Đi! Ngươi không nghe ta nói có phải hay không? Vậy sau này ngươi quản lí những thứ sổ sách này, trông coi chìa
khóa, có được hay không?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thải Liên. Tiểu nha đầu, mới hai ngày mà thôi, lại hiểu được phản kháng. Có phải nàng đối quá
tốt với nàng ta rồi không?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thải Liên tái đi, lập tức lắc đầu, “sao nô tỳ có thể chưởng gia? Tiểu thư chớ nói giỡn.”
“Vậy Triệu mama chưởng gia?” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Thải Liên một cái, lại hỏi Triệu mama.
“Lão nô không biết một chữ, làm sao quản gia? Tiểu thư tha lão nô đi!” Triệu mama lập tức lắc đầu.
“Vậy các ngươi sẽ làm?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Thính Vũ cùng Thính Tuyết.
“Nô tỳ càng sẽ không.” Hai người lập tức hoảng sợ lắc đầu.
“Thế này thì nguy rồi! Ta cũng không
nhiều hiểu nhiều chữ nghĩa cho lắm, ta sẽ không quản gia, các ngươi cũng sẽ không. Đây không phải là củ khoai lang phỏng tay sao? Không trả về
nhỡ đâu xảy ra chuyện, thì làm sao bây giờ?” Vân Thiển Nguyệt nhìn bốn
người. Nàng nhớ hình như Vân Hương Hà mắng nàng chữ to cũng không biết
mấy chữ, cái gì cũng đều không hiểu, hôm nay vừa lúc lợi dụng.
Bốn người vừa nghe đồng loạt xụ mặt
xuống. Cho dù bọn họ vui mừng thế nào, đã sớm quên căn bản là từ trước
đến giờ tiểu thư không hề chưởng gia. Bốn người bọn họ chỉ có Thải Liên
biết mấy chữ nhưng cũng là có hạn. Trong lúc nhất thời mắt to trừng mắt
nhỏ một phen, đồng loạt thở dài. Vừa thất vọng lại không biết làm sao.
“Tiểu thư, vậy cũng không thể cứ trả về
như vậy! Nô tỳ không nỡ, đây chính là quyền chưởng gia a, người không có cách khác sao?” Thải Liên chờ đợi nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt liếc trắng nàng một cái, tiểu nha đầu này tâm chấp nhất với quyền lợi còn rất nặng, tức giận nói: “Không có!”
“Tiểu thư, không phải là nô tỳ thích
quyền lợi này, mà là cảm thấy sau này nếu người chưởng gia, vậy thì
chúng ta sẽ sống qua ngày thật tốt. Sau này ăn mặc, còn có phân phát
quyền lợi trong phủ cũng sẽ không thiếu phần Thiển Nguyệt Các chúng ta
rồi. Người vẫn không quan tâm cái này sao, những năm này Thiển Nguyệt
Các chúng ta thường thường thiếu đông hụt tây so với viện khác. Không
phải bị Phượng trắc phi khấu trừ cái này thì chính là cắt xén cái kia.
Ngay cả tiền tiêu vặt hàng tháng của chúng nô tỳ cũng bị cắt bớt. Cũng
may Thiển Nguyệt Các chúng ta có lão vương gia che chở coi như là tốt.
Những viện khác có người ăn cũng không đủ no đấy.”
“Thật sao?” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.
“Chính là như vậy tiểu thư.” Triệu mama thở dài.
Thính Vũ cùng Thính Tuyết cũng không ngừng gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía một chồng
sổ sách cao cao kia, trong lòng phiền chán nói không ra lời, thầm nghĩ
chẳng lẽ phải tiếp nhận thật? Vậy những ngày lành tháng tốt về sau của
nàng chẳng là biến mất rồi? Nếu mà không tiếp nhận, nàng liếc mắt nhìn
bốn khuôn mặt ỉu xìu kia, đưa tay xoa bóp cái trán, cực kỳ buồn rầu,
nghĩ rốt cuộc nhận hay là không nhận.
Khi nàng đang quấn quýt vấn đề này, phía ngoài chợt nghe thấy một giọng nam nhàn nhạt, “Muội muội tỉnh rồi?”
Vân Thiển Nguyệt nghe được thanh âm quen thuộc, lấy tay khỏi cái trán nhìn ra ngoài. Chỉ thấy một nam tử cực kỳ
trẻ tuổi đang đi vào sân. Dáng người cao ngất, dáng đi thanh tao lịch
sự, một thân trường bào gấm vóc thanh sam, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẻ mặt nhàn nhạt. Một đôi mắt phượng cũng lạnh nhạt. Nàng nghi hoặc nhìn chằm
chằm hắn vài giây, mới chợt hiểu ra đây chính là ca ca của nàng, thế tử
của Vân vương phủ, hình như gọi là Vân Mộ Hàn.
“Tiểu thư, là thế tử tới!” Thải Liên vội vàng đẩy Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu thư phải đi ra ngoài nghênh đón đi?”
Vân Thiển Nguyệt đứng bất động. Dù sao
nàng cũng không phải là Vân Thiển Nguyệt thật, muốn nàng đi thân cận một nam tử xa lạ nàng không làm được. Lắc đầu, “Không cần, ca ca đã tiến
vào.”
Thải Liên gật đầu, Triệu mama liếc mắt
ra hiệu cho Thính Vũ và Thính Tuyết, hai người vội vàng đi đến cửa nâng
rèm. Cung kính nói với Vân Mộ Hàn: “Thế tử điện hạ, tiểu thư mới vừa
tỉnh lại, đang ăn cơm!”
Vân Mộ Hàn nhẹ nhàng gật đầu, bước nhanh vào phòng. Liếc mắt liền thấy trên bàn hỗn độn nào khay nào chén. Mà
Vân Thiển Nguyệt đang đứng ở trước bàn nhìn hắn, mâu quang trong suốt
tinh khiết như tuyết đầu mùa, mặc dù mới tỉnh dậy, nhưng cả người thoạt
nhìn nhẹ nhàng mà thoải mái. Hắn giật mình một lát, lại nhàn nhạt nói:
“Phụ vương lệnh ta sang đây nhìn xem muội muội tỉnh lại chưa? Nếu đã
tỉnh, lại bắt đầu xem xét sổ sách chưởng gia!”
“Chỉ sợ khiến phụ vương thất vọng, muội
sẽ không chưởng gia.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu. Cảm thấy kiếp này nàng
cũng không thể lại vì bất kì người nào mà động một chút là hy sinh nữa.
So với bản thân mình nhàn nhã đi chơi, chưởng gia thật sự là đại phiền
toái. Chỉ có thể thật xin lỗi bốn người bọn Thải Liên này rồi. Nhiều lắm là nàng sẽ tranh thủ cho Thiển Nguyệt Các nhiều phúc lợi, làm cho sau
này các nàng đi theo nàng có những ngày thật tốt.
“Phụ vương chính là lo lắng muội sẽ
không chưởng gia. Lệnh ta tới dạy muội muội học tập xem xét cùng chưởng
quản sổ sách.” Vân Mộ Hàn nói.
Đám người Thải Liên nghe vậy tức khắc vui mừng. Nhưng mà sắc mặt vui mừng vừa mới hiện lên đến chân mày, chỉ nghe Vân Thiển Nguyệt lập tức lắc đầu, “Không học!”
“Muội nói không học?” Vân Mộ Hàn kinh
ngạc nhìn Vân Thiển Nguyệt. Chưởng gia cũng là ước mơ tha thiết của mỗi
cái cô gái a? Những năm này nữ nhân hậu viện, bất kể là phu nhân tiểu
thiếp hay là tiểu thư đều tranh giành sứt đầu mẻ trán để có quyền chưởng gia này a. Đại tiểu thư đi theo Phượng trắc phi học tập đã nhiều năm.
“Ừ, không học.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, rất là kiên định.
“Vì sao không học?” Vân Mộ Hàn thu kinh ngạc, nhàn nhạt hỏi.
“Không học thì học, nơi nào có nhiều tại sao như vậy?” Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, chợt nghĩ tới cái gì, ánh mắt
lập tức sáng bừng lên nhìn Vân Mộ Hàn, “Nếu không huynh dạy muội võ công đi! Nếu huynh dạy muội võ công, nhất định muội sẽ học, hơn nữa học hành cẩn thận.”
Vân Mộ Hàn lần nữa sửng sốt, con ngươi
lãnh đạm nhìn đôi mắt trong suốt của Vân Thiển Nguyệt ở khoảng cách rất
gần, trong suốt thấy cả đáy, ánh mắt nồng đậm hứng thú cùng mong đợi,
gần như muốn cuốn hút người khác vào. Hắn dời tầm mắt, không nhìn nàng,
thản nhiên nói: “Võ công của muội cho tới bây giờ đều do gia gia đích
thân dạy, không cần đến ta. Nhưng chuyện chưởng gia xem sổ sách này phụ
vương giao phó nhất định muội phải học. Cho nên, muội không muốn học
cũng phải học.”
Lúc này Vân Thiển Nguyệt sửng sốt. Ông
trời của ta ơi! Vương gia kia là thành tâm không muốn nàng sống khá giả
có phải hay không?
Vân Mộ Hàn vòng qua nàng đi tới trước
bàn đọc sách ngồi xuống, đưa tay cầm qua một quyển sổ sách nhìn thoáng
qua nói với nàng: “Cơm nước xong chưa? Cơm nước xong thì nhanh chóng tới đây, bây giờ chúng ta bắt đầu học tập.”