Lý Vân không nghĩ tới thế mà lại có người cứu nàng, nên vừa thoát khỏi sự kiềm chế của thị vệ, liền xoay người
nhìn về phía người đang nói chuyện giúp nàng.
Lúc này mới chú ý cách đó không xa phía
sau đám người xinh đẹp như hoa có một bàn bạch ngọc, bên cạnh bàn có hai người ngồi đối diện nhau, bàn cờ trên bàn bị lật lên, quân cờ tán loạn, xem ra hai người kia vừa nãy đang đánh cờ, bởi vì bị đám đông chắn nên
nàng mới không phát hiện là có hai người này ở hiện trường.
Hai người kia đều rất trẻ tuổi, cũng
chừng mười tám mười chín tuổi. Khuôn mặt tuấn mỹ, dáng người tú dật.
Một người trong đó đứng lên đi về phía nàng, một trường sam gấm màu xanh nhạt, eo thắt đai lưng ngọc, bên hông đeo một ngọc bội màu ngọc bích,
ngọc bội nhẹ nhàng đong đưa theo bước chân hắn. Hắn mặt mày phấn khởi,
thanh âm giương nhẹ, chậm rãi đi ra, mọi người phía trước đều lùi ra
nhường đường cho hắn tiến tới.
Không ít nữ tử thay đổi ánh mắt, trước
kia chỉ nhìn nhìn thái tử, nay toàn bộ ánh mắt đều chuyển sang hắn, sắc
mặt người nào người nấy ửng đỏ, ánh mắt trốn tránh, mặt lộ vẻ xuân sắc,
như là không dám nhìn lại không nỡ không nhìn. Trong chốc lát không khí
bên trong Quan Cảnh viên trở nên thoải mái chút ít.
Lý Vân phỏng đoán người này vừa mới nói
Hoàng bá bá, có lẽ là con cháu hoàng gia rồi. Nàng nhìn nam tử này
nghĩ, từ khi đến thế giới này giờ mới thấy được người coi thuận mắt đây. Không dễ dàng ah! Rất nhanh có thể biết thân phận của hắn rồi.
Dời ánh mắt nhìn về phía bên bàn bạch
ngọc thấy ngồi ngay ngắn ở đó có một nam tử khác, tên nam tử kia cũng
không có đứng dậy, mà là cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn cờ tán loạn trên bàn tựa hồ đang trầm tư. Dùng tầm mắt của nàng chỉ thấy một bên hắn,
nhưng chỉ là một bên cũng có thể nhìn trộm hắn thấy tuấn mỹ bất phàm.
Thu hồi ánh mắt, ánh mắt một lần nữa rơi vào trên người nam tử đang
hướng đến nàng, thầm suy nghĩ quả nhiên cổ đại thừa thải mỹ nam tử, “Ném quả doanh xe” điển cố thật sự là tồn tại đấy. Hai người này đi trên
đường, sợ thật sự là có thể khiến cho con đường không thể thông được.
“Khinh Nhiễm! Vốn nghĩ đến ngươi ra ngoài trải nghiệm bảy năm, cũng nên trầm ổn chút ít, xem ra vẫn là như cũ.”
Thái tử nhìn nam tử đi ra, sắc mặt hàm chứa một tí bất đắc dĩ cùng oán
trách, nói: “Lúc đó ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện hỏa thiêu Hồng Tụ
lâu làm sao có thể đánh đồng với chuyện Nguyệt muội muội hỏa thiêu Vọng
Xuân lâu ngày hôm qua chứ? Khi đó ngươi không làm tổn thương người nào,
thêm là còn bé, phụ hoàng sủng ngươi, tự nhiên không đành lòng trách cứ, nhưng ở đây là mấy trăm mạng người.”
“Như thế nào không thể đánh đồng? Ta thấy không có gì bất đồng, chẳng qua đều là chốn xấu xa dơ bẩn mà thôi. Năm
đó những người kia nếu không có ngươi bảo vệ, ta đã sớm cho đốt sạch
không lưu lại một phiến ngói. Đâu chỉ mấy trăm người, mấy ngàn người
cũng đốt hết .” Khi đang nói chuyện thì nam tử kia đã đi vào trong
tràng, lườm thái tử một cái, đuôi lông mày nhướng lên, giọng điệu càng
thêm mạnh mẽ.
Lý Vân khẽ giật mình, nghĩ đến hóa ra
người này là Khinh Nhiễm, cũng chính là Nhiễm tiểu vương gia mà thiếp
thân tỳ nữ của nàng nói đến rồi.
Thái tử cứng lại, sắc mặt lập tức trầm xuống, “Đó là mạng người, sao có thể đùa như thế?”
“Thái tử hoàng huynh tốt của ta, bảy năm
không gặp, ngươi như thế nào càng ngây thơ rồi? Mạng người tuy là đáng
quý, nhưng mạng của hạng người vô sỉ bỉ ổi, xấu xa dơ bẩn như vậy không
có cũng thế! Huống chi bao năm này mạng người chết đi trong tay người
đâu chỉ là trăm người? Hôm nay như thế nào trách trời thương dân? Thật
sự là chuyện lạ! Chẳng lẽ ngươi chỉ thương xót những mạng người mà
Nguyệt muội muội ra tay?” Nam tử dừng lại cách Lý Vân khoảng ba bước,
nghiêm túc nhìn thái tử, trong miệng tấm tắc lấy làm lạ.
Sắc mặt thái tử cứng đờ, ánh mắt phát ra một tia tức giận.
Nam tử làm như không thấy, thanh âm nhẹ
thay đổi, bỗng nhiên thở dài một tiếng, cảm thán nói: “Ta nghe nói,
ngươi không thích Nguyệt muội muội, không muốn lấy nàng, vậy cũng đừng
bức chết người đi đúng không? Vân vương phủ tuy chỉ có một vị đích nữ,
nhưng là thứ xuất chi nữ cũng có nhiều, trước đây Thuỷ tổ hoàng đế cũng
không yêu cầu nhất định phải đích nữ mới có thể làm hậu, nói như thế
thứ nữ cũng có thể a! Nguyệt muội muội cần gì phải vất vả học cung khiêm lễ nghi, tính tình kính thủ? Làm gì nhất định phải vào cung? Theo ta
thấy Nguyệt muội muội như giờ rất tốt. trên dưới Thiên Thánh này có ai
có thể theo kịp tính tình muội ấy chứ!”
(Cung khiêm: cung kính, khiêm tốn, nhún nhường.
Kính thủ: kính: cẩn thận, tôn kính, thủ: giữ lễ nghĩa)
Lý Vân khóe miệng hơi cong lên một độ cung, rồi lập tức biến mất. Cái người này còn vui hơn so với Tứ hoàng tử nhiều.
“Dạ Khinh Nhiễm!” sắc mặt thái tử cứng
ngắc lộ vẻ tức giận, nhìn nam tử kia, giọng điệu nặng nề, cả giận nói:
“tuy rằng thuỷ tổ hoàng đế không nói rõ là con vợ cả hay là thứ xuất,
nhưng từ xưa tới nay đâu có nữ tử có thân phận thứ xuất ti tiện vào cung làm hậu? Ngươi quả thực là nói lời vô căn cứ.”
“Có vô căn cứ hay không trong lòng thái
tử hoàng huynh cũng rõ. Những người đang ngồi đây, có ai không có thuộc
hạ chết mất mấy người, mấy mươi người thậm chí mấy trăm người, theo ta
được biết những năm gần đây trong triều rất nhiều con dòng cháu giống
đều ưa thích chơi một loại trò chơi, là thả tiện nhân hạ đẳng vào trường ngựa, để cho những người kia chạy, mà những người còn lại bắt đầu bắn
tên bắn những người đó, ai bắn trúng tên nhiều nhất, đó là người thắng.
Có thể tưởng tượng, trận kia máu chảy thành sông sợ là không quá đáng.
Tuy bảy năm ta không ở kinh thành đều có nghe nói, cũng không tin thái
tử hoàng huynh ngày ngày thượng triều lại không biết việc này? Nếu mà
huynh không biết, vậy cũng quá cô lậu quả văn (thiển cận, dốt nát)
rồi.” Dạ Khinh Nhiễm thở dài, thanh âm lại mạnh mẽ.
Thái tử lập tức nghẹn lời, dường như không có lời phản bác.
Lý Vân nghe được tin này thì ánh mắt trầm xuống, đến lúc này nàng mới thật sự cảm nhận được đây rõ ràng là cổ
đại. Hoàng quyền tối cao, xem mạng người như cỏ rác. Vốn nàng cho rằng
chủ thân thể này hỏa thiêu vài trăm người thật sự là tội không thể tha
thứ, hôm nay so với trò chơi của đám quý tộc công tử kia, đây quả thực
là không đáng kể gì. Nàng mới hơi tưởng tượng hoàn cảnh đó thôi, trong
lòng đã phát lạnh.
“So về những người này xem mạng người như cỏ rác này, việc Nguyệt muội muội hỏa thiêu Vọng Xuân lâu quả là đại
thiện. Ta cũng không tin Hoàng bá bá và Hoàng hậu nương nương không biết có sự tình như thế tồn tại. Những năm này Hoàng bá bá, hoàng hậu và
thái tử hoàng huynh cũng chưa từng ngăn loại trò chơi tàn nhẫn này lại,
thế thì sao hôm nay lại muốn định tội Nguyệt muội muội đây? Đây quả thực là nói là buồn cười mà!” Giọng điệu vẫn mạnh mẽ, sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm hiện lên một tia đùa cợt, rất nhỏ, không dễ bị người nhìn ra.
Lý Vân nhìn chăm chú nhất cử nhất động
của Dạ Khinh Nhiễm, từng vẻ mặt giễu cợt của hắn lọt vào trong tầm mắt.
Xem ra Nhiễm tiểu vương gia đang cứu nàng, nhưng không phải là không
mượn sự tình này mà nói ra làm cho người nhìn ra được sự tàn nhẫn của
trò chơi này? Nếu hôm nay muốn trừng trị nàng, như vậy những con cháu
hoàng thân quốc thích kia đều có tội. Như vậy từ đó kéo theo, sẽ lớn
chuyện.
Nghĩ như vậy, thiện cảm của nàng dành có
người này càng sâu thêm chút ít. Nghĩ không hổ là người ra ngoài du học
trải nghiệm bảy năm. Hành vi cử chỉ hào sảng không bị trói buộc, nhưng
xem ra còn mạnh mẽ hơn so với những người đang ngồi ở đây.
Sắc mặt thái tử càng thêm trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm cũng càng tăm tối, dường như không ngờ
tới hắn nói ra chuyện này.
“Đúng vậy nha, nếu là Nguyệt muội muội
đốt Vọng Xuân lâu mà có tội, như vậy trên dưới Thiên Thánh, đại thần
trong triều, con cháu hoàng thân quốc thích ngày ngày chơi cái loại trò
chơi này đều có tội rồi. Xử trí Nguyệt muội muội mà không xử trí những
người đó thì không được.” Tứ hoàng tử nãy giờ vẫn im lặng giờ lên tiếng
có thâm ý khác nhìn thoáng qua Dạ Khinh Nhiễm, lại nhìn lướt qua Lý Vân, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Thái tử im lặng không nói, ánh mắt u tối chuyển hướng sang Lý Vân, sâu thẳm khó dò.
“Hơn nữa Khinh Nhiễm nói đúng, Thánh Tổ
hoàng đế cũng không nói nhất định phải nữ tử con vợ cả Vân vương phủ mới được làm hậu, nữ tử thứ xuất Vân vương phủ rất nhiều, một người không
tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo như Nguyệt muội muội thì có sao đâu? Chẳng
qua là chết trăm người ở Vọng Xuân lâu mà thôi, hằng năm ở Thiên Thánh
bởi vì loại trò chơi này mà chết vô số người, thì nên tính thế nào đây?
Không phải thái tử hoàng huynh vẫn không hề bẩm báo phụ hoàng xử lý sao? Sao hôm nay cứ khăng khăng nhìn chằm chằm vào Nguyệt muội muội rồi hả?
Chẳng lẽ thực là vì muội ấy thích huynh?” Lời nói của Tứ hoàng tử không
chừa lối thoát, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để đả kích thái tử, dứt
lời, quay đầu cười nói với Lý Vân: “Nếu là bởi vì như thế, Nguyệt muội
muội sẽ phải nhìn lại một chút, đây là người trong lòng muội nhiều năm
nay! Muội gửi gắm vô ích cả tấm lòng thành không nói, nếu bởi vậy mà
muội phải vào nhà lao, thật khiến ta – thật tình muốn tốt cho muội đau
lòng bao nhiêu?”
Câu nói sau cùng nói ý vị thâm trường, ấm áp vô cùng.
Khóe miệng Lý Vân run rẩy, nghĩ đến Tứ hoàng tử thực cũng là đủ vô sỉ. Hắn
là thật tâm vì tốt cho nàng sao? Không chắc đâu!
“Đúng nha, lại để cho người vì tốt cho
muội mà đau lòng nha! Ha ha…” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Lý Vân cười rộ lên,
thanh âm biến đổi, nhu hòa không nói nên lời, bởi vì giọng điệu hắn cải
biến, trong nháy mắt Quan Cảnh viên ấm áp như gió xuân, nhuận như mưa
phùn. Ngay cả sắc mặt u ám của thái tử cũng trở nên mông lung.
Lý Vân đang hứng thú nhìn hắn, lại nghe
thanh âm cùng giọng nói kia, lập tức rét lạnh. Đối với việc thân thể này sao lại không thảo hỉ (làm vui lòng người khác) đã sớm mơ mơ hồ hồ bảy
tám phần, giờ nghe bọn họ nói, ngược lại nàng lại trở thành bánh trái
thơm ngon rồi. Nàng cúi đầu xuống, khó có được mà trợn trắng mắt.
Dạ Khinh Nhiễm đang nhìn Lý Vân, thấy động tác trợn mắt của nàng lập tức sững sờ, phút chốc tiếng cười càng vang thêm.
Tứ hoàng tử nhìn qua nhìn lại giữa Lý Vân và Dạ Khinh Nhiễm, lông mày hơi cau lại, dường như nghĩ mãi mà không rõ hành động của Dạ Khinh Nhiễm. Chẳng những là Tứ hoàng tử nghĩ mãi mà
không rõ, chính là hoàng hậu và thái tử cũng nghĩ không ra, Dạ Khinh
Nhiễm ra ngoài du lịch bảy năm vừa trở về như thế nào lại quan tâm đến
Vân Thiển Nguyệt, thế mà lại vì giúp nàng mà đắc tội bọn họ không nói,
nhưng lại lôi vụ gièm pha nội bộ con giòng cháu giống trong Thiên Thánh
hoàng triều ra, việc này dính dáng rất rộng. Mà hắn vừa trở về, còn chưa đứng vững chân trong triều mà không kiêng nể gì gây thù chuốc oán như
thế, so bảy năm trước chỉ có hơn chứ không kém, thật sự khiến người ta
không hiểu.
Im lặng hồi lâu, ánh mắt u ám của thái tử tan đi, nhìn xem Lý Vân và Dạ Khinh Nhiễm, mắt phượng thăm thẳm như hồ
sâu, lần nữa lên tiếng, “Khinh Nhiễm và Tứ hoàng đệ nói quả thực đều
chính xác, nhưng mấy năm nay những kẻ mà con dòng cháu giống chơi đùa
kia đều là tôi tớ, phụ hoàng và bản thái tử mặc dù có nghe thấy cũng
không tiện hỏi chuyện trong nhà bề tôi. Nhưng nay Nguyệt muội muội hỏa
thiêu Vọng Xuân lâu chết mấy trăm người đều không phải gia nô của Vân
vương phủ, chuyện này huyên náo rất lớn ở kinh thành, dân chúng trong
kinh đều bất mãn, lần này văn võ bá quan đều lên án, nếu không trừng
phạt Nguyệt muội muội, chỉ sợ con dân Thiên Thánh bạo loạn bất mãn. Đến
lúc đó thì không xong rồi. Cho nên, chuyện này phải cho các quan lại
cùng con dân thiên hạ một khai báo thỏa đáng.”
Lý Vân nghe vậy sắc mặt phát lạnh, không nghĩ đến thái tử một lòng muốn đưa nàng vào chỗ chết, thật sự là đáng hận!
Dạ Khinh Nhiễm không nghĩ tới có nhiều lí do vậy mà còn bị thái tử phủ định, thái tử còn muốn trị tội Vân Thiển
Nguyệt, hơn nữa nhẹ nhàng nói một câu chuyện trong nhà thần tử không can thiệp được đã coi trò chơi tàn sát hàng loạt tàn nhẫn kia như thường,
hơn nữa còn đùn đẩy trách nhiệm không còn một mảnh, sắc mặt hắn hơi trầm xuống, xem ra thật sự xem thường Dạ Thiên Khuynh rồi, hắn ngược lại đã khác bảy năm trước.
Dạ Thiên Khuynh dứt lời, cũng không chờ Dạ Khinh Nhiễm mở miệng, ánh
mắt sâu thẳm lạnh lùng cười một tiếng, giọng nói không cho phép nghi
ngờ, quát lên: “Người tới, đem Vân Thiển Nguyệt giải vào Hình bộ đại
lao, trông giữ nghiêm ngặt, mặc kệ kẻ nào cũng không được thăm hỏi,
chờ đợi phụ hoàng xử lý.”