Dạ Thiên Khuynh vừa dứt lời, bốn phía
tuôn ra hơn chục thị vệ đại nội, đồng loạt chĩa kiếm về phía Lý Vân,
cũng đồng thời bao vây Dạ Khinh Nhiễm và Tứ hoàng tử. Hiển nhiên, những
người này đều là thân tín của thái tử, nghe mệnh lệnh của hắn.
Đáy lòng Lý Vân phát lạnh, vừa rồi mấy
lần hoàng hậu hô thị vệ bắt nàng, những tên thị vệ kia chậm chạp tiến
đến. Giờ thái tử ra lệnh một tiếng liền nhanh chóng tiến ra, có thể thấy rõ thái tử này xưa nay làm việc dứt khoát, khiến người ta không dám ngỗ nghịch. Nàng không rõ chủ nhân thân thể này làm sao lại khiến cho thái
tử không buông tha như thế. Nàng nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh, tay trong tay áo nhanh chóng nắm thành nắm đấm. Người này tốt nhất hãy khẩn cầu
đừng rơi vào tay nàng, nếu không nàng tất báo oán hận hôm nay.
Hiển nhiên hoàng hậu cũng ý thức được
điểm này, vẫn luôn đứng ngoài yên lặng theo dõi, lúc này sắc mặt đã
không dễ nhìn, nhưng cũng không lên tiếng ngăn lại.
Tứ hoàng tử thì nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm, tựa hồ muốn nói xem ngươi có biện pháp nào.
Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm hơi trầm xuống,
nhưng chỉ trong chớp mắt, môi mỏng hơi câu, tùy ý thò tay vuốt ve vạt áo vốn không có nếp uốn, chỉ là một động tác này mà khiến thị vệ vây chung quanh hắn đồng loạt biến sắc lui về phía sau một bước, hắn chậm rì nói: “bảy năm ta không ở trong triều, còn không phát hiện hôm nay dường như
có gì thay đổi! Năm đó toàn bộ ngoài hoàng cung thêm trên dưới Thiên
Thánh ai thấy ta không tránh đi, thế nào? Ai cho các ngươi lá gan dám
dùng kiếm chĩa vào ta?”
Câu nói sau cùng tuy rất nhẹ, nhưng bầu không khí toàn bộ Quan Cảnh viên nháy mắt trở nên u ám.
Những thị vệ kia lập tức hoảng sợ mà lại
lui một bước, thân thể khẽ run, tay cầm kiếm cũng cơ hồ bất ổn, nhưng
bởi vì Dạ Khinh Nhiễm cách Lý Vân thật sự gần quá rồi, bọn hắn không
dám tới gần, cho nên chỉ có thể bao vây cả Dạ Khinh Nhiễm và Tứ hoàng
tử. Lúc này nghe vậy đều nhìn về phía Dạ Thiên Khuynh.
Một số người nhớ lại hồi ức đã lâu, bảy
năm trước có ai không biết ở Thiên Thánh có Hỗn Thế Ma Vương Nhiễm Tiểu
vương gia Dạ Khinh Nhiễm chứ? Lúc hắn không giết người, đối với ai cũng
cười như gió xuân, nhưng khi chỉnh thật là làm cho người nọ sống không
bằng chết. Có vô số người bị hắn chỉnh qua, cơ hồ toàn bộ trong triều
không có người nào chưa từng bị hắn chỉnh, mỗi khi hắn xuất hiện tại một chỗ, cái chỗ kia ắt sẽ có người nghe ngóng rồi chuồn đi, nhượng bộ hắn. Hoàng Thượng cũng bất đắc dĩ. Về sau vẫn là lão vương gia Đức thân
vương không đành lòng thấy toàn bộ kinh thành bị hắn làm cho chướng khí
mù mịt, lúc này mới đuổi hắn ra ngoài trải nghiệm, từ đó kinh thành mới
yên tĩnh trở lại. Bảy năm hắn không xuất hiện ở kinh thành, mọi người cơ hồ đều đã quên lãng hắn. Hôm nay nhớ tới những sự tích sửa chữa người
kia của hắn, nhìn vẻ mặt cười như không cười của hắn mà đáy lòng phát
lạnh.
Mà không ít nữ tử cũng nhớ lại sự tình
năm đó, hồi đó có nữ hài nào lớn mật chỉ cần tỏ ra thích tiểu vương gia, sẽ bị hắn ném vào ao hoa sen, nghe nói thế còn là nhẹ, đã hạ thủ lưu
tình rồi, đối với nam tử đắc tội với hắn, chiêu trừng trị còn hơn nữa.
Nghĩ đến chỗ này, xuân sắc trong ánh mắt những nữ tử kia nhìn Dạ Khinh
Nhiễm đồng loạt phai nhạt vài phần. Nhưng vẫn không nhịn được bị vẻ tuấn mỹ của hắn khuynh đảo.
Lý Vân thầm khen, không nghĩ tới có người khí độ lớn như vậy! Không hề làm gì cả đã khiến người ta sợ thành như
vậy. Lại nghĩ hắn nhất định đã từng làm cái gì rồi, mới khiến cho người
khác sợ thành như vậy.
“Đúng vậy a, Khinh Nhiễm, mấy năm nay
ngươi không ở kinh thành, Thiên Thánh giờ đã khác rồi! Những nô tài này
càng ngày càng không có quy củ a.” Tứ hoàng tử cũng liếc mắt nhìn thanh
kiếm đang chỉ vào hắn, giọng nói hơi trầm xuống, “lúc này ngươi trở về,
hãy nên thay phụ hoàng hảo hảo trừng trị những nô tài này. Nếu không thì bọn chúng có chỗ dựa, đều không biết mình bao nhiêu cân lượng rồi.”
Tứ hoàng tử dứt lời, lườm Dạ Thiên Khuynh một cái.
Dạ Thiên Khuynh mặt không biểu tình, chỉ
là đôi mắt càng thêm âm trầm, hắn lập tức tức giận nhìn về phía thị vệ,
“Bản thái tử lệnh cho các ngươi áp giải Vân Thiển Nguyệt, các ngươi dùng kiếm chỉ vào Tứ đệ và Tiểu vương gia làm cái gì?”
“Thái tử thứ tội!” Những thị vệ vốn là sợ hãi Dạ Khinh Nhiễm, lúc này nghe vậy đồng loạt bỏ kiếm, quỳ trên mặt đất.
“Một đám phế vật, cút xuống, áp giải nàng vào Hình bộ đại lao!” Dạ Thiên Khuynh rõ ràng nổi giận. Không nghĩ tới
người hắn vất vả dạy dỗ lại không chịu nổi Dạ Khinh Nhiễm ở trước mặt
như thế.
“…Vâng!” Những người kia lập tức đứng lên, mạo hiểm lá gan run rẩy vượt qua Dạ Khinh Nhiễm đi bắt Lý Vân.
“Khoan đã, các ngươi cho rằng vừa mới đắc tội bản Tiểu vương như thế, bản Tiểu vương sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy
sao?” Dạ Khinh Nhiễm không đếm xỉa tới cười cười, đột nhiên nhẹ nhàng
vung tay lên, trong tay hắn ánh sáng màu đỏ lóe lên, chỉ thấy một con
rắn nhỏ đầu màu hồng thẫm bay ra khỏi ống tay áo hắn, trong khoảnh
khắc chỉ nghe một loạt tiếng kêu thảm thiết, hơn mười người ném kiếm đi, ôm cánh tay nằm ngã trên mặt đất.
Xích luyện xà (*)? Lý Vân giật mình, không nghĩ tới còn có thể thấy được thứ tốt này ở đây
(*) Rắn nước khoang đỏ.
Dạ Thiên Khuynh biến sắc, giọng điệu bỗng nhiên trầm xuống, “Dạ Khinh Nhiễm, ngươi ngang nhiên đả thương người
trong hoàng cung, cãi mệnh lệnh bản thái tử, đến cùng là muốn như thế
nào?”
Hoàng hậu cũng biến sắc, nhưng giả bộ như trấn định mà ngồi, chỉ là sắc mặt trắng bệch. Nàng chưa thấy loại rắn
nào lợi hại như vậy.
Nữ tử bốn phía đều không thấy rõ Dạ Khinh Nhiễm ra tay, chỉ thấy những người kia nằm trên mặt đất, cho nên, cũng
không có vang lên tiếng kêu sợ hãi. Hơn nữa có ít người còn nhìn Dạ
Khinh Nhiễm với ánh mắt sùng bái. Cảm thấy nếu người nào có thể được
lòng Nhiễm Tiểu vương gia, đây chính là phúc khí đã tu luyện mấy đời.
Giờ thấy hai mắt Lý Vân tỏa sáng mà nhìn Dạ Khinh Nhiễm, không khỏi càng thêm ghen ghét.
Dựa vào cái gì nữ nhân quần áo lụa là
không cải tiến được này có thể được Nhiễm Tiểu vương gia che chở như
thế? Thật sự là đáng hận!
“Xem ra ngươi lại có thứ tốt rồi nha!” Tứ hoàng tử nhìn xem con rắn nhỏ nhu thuận mà lại trở về trong tay áo Dạ
Khinh Nhiễm, không đếm xỉa gì đến gương mặt âm trầm của thái tử, cười
nói.
“Từ trước đến giờ bản Tiểu Vương còn
nhiều thứ tốt, huynh có muốn mở mang kiến thức chút hay không?” Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy nhìn về phía Tứ hoàng tử nhướng mày.
Vẻ tươi cười của Tứ hoàng tử lập tức cứng đờ, lắc đầu, “Thứ tốt vẫn là để cho ngươi dùng đi.”
Dạ Khinh Nhiễm khẽ quát một tiếng, khinh
thường nói: “Nhìn lá gan của huynh vẫn nhỏ giống như trước đây. Thật sự
là không có khí phách.”
Tứ hoàng tử lập tức giận dữ, trừng Dạ
Khinh Nhiễm: “Ngươi có khí phách? Ngươi cũng chỉ có những đồ vật này mà
lên mặt thôi. Nếu ngươi có thể lên mặt, sao có thể bị Đức vương thúc
đuổi ra kinh thành?”
“Đó là bản Tiểu Vương cảm thấy ở cái kinh thành này không có ý nghĩa rồi, muốn đi ra ngoài thay đổi thôi.” Dạ Khinh Nhiễm nói.
“Nếu kinh thành này đã không có ý nghĩa, sao hôm nay ngươi lại trở về rồi hả?” Tứ hoàng tử bám riết không bỏ.
“Tự nhiên là bởi vì bên ngoài không có ý
nghĩa rồi, hôm nay kinh thành lại thú vị rồi, cho nên ta mới trở lại a!” Dạ Khinh Nhiễm đương nhiên nói.
Tứ hoàng tử lập tức nghẹn lời, hất tay áo lên, buồn bực nói: “Nói như thế nào là ngươi đều có lý.” Dứt lời, hắn
tựa hồ không cam lòng cứ bị phản bức lại như thế, nhỏ giọng nói: “hôm
nay ngươi có bản lĩnh cứu Vân Thiển Nguyệt từ trong tay hắn mới là có
bản lĩnh.”
“Ta còn không biết sao huynh muốn cứu
nàng ra? Là vì hữu tình, hay là vì nàng hữu dụng?” Dạ Khinh Nhiễm khẽ
nhúc nhích cánh môi, tiếng nói thoát ra truyền tới vào tai Tứ hoàng tử.
“Bất kể như thế nào cũng không cần ngươi
quan tâm, ngươi muốn cứu nàng chẳng lẽ không có mục đích?” Tứ hoàng tử
mở trừng hai mắt, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói.
“Ta nha…” Dạ Khinh Nhiễm nhìn về phía Lý
Vân, thấy nàng nhìn chằm chằm ống tay áo của hắn, khóe miệng hơi co rúm, chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tứ hoàng tử, hắn cười haha,
sắc mặt lập tức nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, không lưu tình chút nào mà nói: “Không nói huynh biết!”
“Ngươi…” Tứ hoàng tử tức giận, bị nghẹn
một câu cũng nói không nên lời rồi. Âm thầm mắng một câu. Đừng nói ra
ngoài trải nghiệm bảy năm, dù là mười năm hai mươi năm, cái tiểu ma
vương này cũng không đổi được tính tình, vẫn là một dạng đức hạnh.
Hai người ngươi tới ta đi, như là đã hoàn toàn quên sự hiện diện của thái tử cùng thị vệ kêu đau bốn phía.
“Dạ Khinh Nhiễm, ngươi ngang nhiên đả
thương người trong hoàng cung, cãi mệnh lệnh hoàng hậu cùng bản thái tử, đến cùng là muốn như thế nào? Không nghe thấy bản thái tử nói sao? Vốn
nghĩ ngươi ra ngoài bảy năm có điểm tiến bộ, nay lại càng ngang ngược
rồi!” Thái tử chỉ thấy hai người kia động đậy miệng, không nghe được
tiếng gì, thấy hắn nói dứt lời mà không ai để ý tới, sắc mặt càng trầm
xuống. Bao nhiêu năm không người dám chống đối ngỗ nghịch hắn. Dạ Khinh
Nhiễm vừa về đến đã đối nghịch hắn. Thật sự là đáng ghét.
“Đã nghe được, giọng nói thái tử hoàng
huynh lớn như vậy, bốn phía hoa cỏ đều run cả lên. Thật là làm cho ta sợ hãi a! Nhưng mà thái tử hoàng huynh cũng quá không thương hương tiếc
ngọc rồi. Nói như thế nào Nguyệt muội muội cũng là mỹ nhân sắc nước
hương trời. Huynh không thích thì cũng thôi đi, sao có thể nhẫn tâm giam nàng vào đại lao như vậy? Huynh nhẫn tâm, ta có thể không đành lòng.
Từ trước đến giờ bản Tiểu vương đều rất thương tiếc hoa. Không nỡ để một đóa hoa khuynh thành như vậy héo rũ. Thế thì rất đáng tiếc?” Dạ Khinh
Nhiễm rõ ràng không để thái tử vào trong mắt nói, vài câu nói nhẹ nhàng
đã quét sạch bầu không khí giết chóc của thái tử.
Tứ hoàng tử thầm mắng trong lòng, Dạ
Khinh Nhiễm nói những lời này cũng không biết xấu hổ, hắn thương hương tiếc ngọc? Có quỷ mới tin!
Thái tử tức giận, trán nổi gân xanh, nhìn chằm chằm Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Khinh Nhiễm vẫn là một bộ dạng bất cần
đời, hắn chậm rãi thu liễm tức giận, không hề để ý tới Dạ Khinh Nhiễm,
chậm rãi nói: “Chuyện hôm nay bản thái tử niệm tình ngươi vừa trở về,
tạm thời không truy cứu.” Dứt lời, dừng một chút, nhìn về phía Lý Vân,
giọng trầm xuống, “Từ xưa đều nói hồng nhan họa thủy, hôm nay bởi vì
ngươi suýt nữa khiến cho huynh đệ ta bất hòa, cho dù bản thái tử còn
định phạt nhẹ ngươi, xem ra cũng không được rồi.”
Lý Vân đã hoàn toàn không còn biểu cảm gì với người này, lạnh lùng nhìn hắn.
“Người đâu, thỉnh ẩn vệ của bản thái tử,
giải Vân Thiển Nguyệt của Vân Vương phủ vào thiên lao. Nếu dám phản
kháng, bất kể giết chết. Nếu có người tương trợ, coi là tòng phạm, bất
kể hậu quả, đều bắt lại.” Lần này giọng nói Dạ Thiên Khuynh không lớn,
nhưng mà đủ uy lực. Ánh mắt tàn ác rõ rệt. Lúc này mới triệt để thể hiện ưu thế và uy nghi của thái tử một nước.
Hắn vừa dứt lời, bốn phía hơn trăm người
mặc áo đen sát người, đồng loạt xuất hiện, vượt qua Dạ Khinh Nhiễm và Tứ hoàng tử, lập tức vây Lý Vân lại.
Lý Vân vẫn không nhúc nhích, nàng biết rõ nếu là động một cái, sợ là không chết cũng bị thương. Dạ Khinh Nhiễm
nhìn thấy ẩn vệ mới xuất hiện của thái tử, môi mỏng chặt chẽ mân lên,
con mắt lóe ánh sáng u ám. Hắn không nghĩ tới Dạ Thiên Khuynh lại ra tay với Vân Thiển Nguyệt Vân Vương phủ đến mức nể mặt thế này, hắn đã tận
lực bảo vệ, thế mà còn không thể khiến hắn nhượng bộ. Tay trong tay áo
nắm chặt, đang nghĩ có nên ra tay hay không. Hắn ra tay tuy là dễ dàng
có thể cứu được Vân Thiển Nguyệt, nhưng sợ là hậu quả không thể vui vẻ gì. Nhất định Dạ Thiên Khuynh sẽ mượn việc này khiến cho Vân Thiển
Nguyệt mang tội hồng nhan họa thủy, lại khiến cho hắn chịu tội bất hòa
huynh đệ, đó còn lớn hơn là hỏa thiêu một cái Vọng Xuân lâu nho nhỏ.
Hoàng Thượng nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ. Hôm nay không thể so
với khi còn bé, hắn không thể liều lĩnh quá mức. Nếu mà ngang nhiên đối
nghịch với thái tử trong hoàng cung, thậm chí huyết nhuộm hoàng cung, sợ là khó qua được cửa Hoàng Thượng.
Nghĩ đến chỗ này, Dạ Khinh Nhiễm oán hận mà cúi đầu xuống suy nghĩ cách đối phó.
Tứ hoàng tử nhìn ẩn Vệ, khóe miệng hơi
nhếch lên. Hôm nay mặc dù không cứu được Vân Thiển Nguyệt, có thể lôi
ẩn vệ của Dạ Thiên Khuynh ra coi như là thành công một nửa. Về phần Vân
Thiển Nguyệt… Hắn ngược lại muốn xem tiểu tử Ma Vương này còn có thể
cứu người ra hay không?