Edit: Giọt mực xanh
Beta: Vi Vi Vân Thiển Nguyệt nhìn bảy
người, nghe lời của bảy người vang vang có lực, nói năng có khí phách,
tâm tư trong phút chốc bách chuyển thiên biến.
Gia gia của nàng nói
“Mẫu thân nàng trăng trối rằng sau một giáp thì nàng không cần tới núi
Vân Vụ cúng tế nữa”, hôm nay bọn họ nói “Phụng di mệnh của chủ tử sau
một giáp chờ Thiếu chủ ở đây, đợi Thiếu chủ sai khiến”, nói cách khác
chủ tử trong miệng bọn họ là mẫu thân nàng, mà những người này là mẫu
thân để lại cho nàng?
Bảy người này hơi thở
nhất trí, hiển nhiên tập võ công nhất tề, là trải qua huấn luyện đặc
thù. Theo nàng thấy không hề kém mười tám ẩn vệ áo đen của Dung Cảnh
kia. Rõ ràng, mẫu thân nàng chẳng những có thân phận thần bí, hơn nữa
không đơn giản!
Bây giờ nàng đang đang
cần dùng người, nếu những người này thật có thể dùng, vẫn là một trợ lực lớn giúp nàng đối kháng với Lão hoàng đế!
Không nghĩ tới hôm nay trên núi Vân Vụ có vui mừng như vậy.
Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, nhợt nhạt cười một tiếng “Các ngươi đứng lên rồi nói!”
“Đa tạ Thiếu chủ!” Bảy người đồng loạt đứng dậy.
“Mẫu thân ta bảo bảy người các ngươi sau một giáp chờ ta ở đây?” Vân Thiển Nguyệt lên tiếng hỏi.
“Bẩm Thiếu chủ, chủ tử phân phó như vậy!” Nữ tử trả lời câu hỏi lúc trước liền lập tức trả lời.
“Mẫu thân ta mất đã mười hai năm đi? Khi đó các ngươi mới bao nhiêu? Mà vẫn nhớ phân phó của mẫu thân?” Vân Thiển Nguyệt nhìn bảy người, nữ nhân lớn tuổi nhất thoạt
nhìn không quá hai mươi, nữ nhân nhỏ nhất thoạt nhìn không hơn nàng
nhiêu. Cũng là mười lăm mười sáu tuổi. Mười hai năm trước người nhỏ nhất cũng là mới ba bốn tuổi mà thôi. Mà có thể nhớ việc rồi? Điều này làm
cho nàng cảm thấy khó có thể tin.
“Bẩm Thiếu chủ! Trước
khi mất, chủ tử phân phó bảy vị trưởng lão mười hai năm sau để cho tiểu
thư tiếp nhận Hồng các, bảy vị trưởng lão chọn lựa bảy người chúng thuộc hạ tiếp nhận vị trí của bọn họ bảo vệ Thiếu chủ. Trước khi mất chủ tử
có gặp chúng thuộc hạ một lần. Khi đó tuy nhỏ, cũng là nhớ mang máng chủ tử.” Cô gái trả lời câu hỏi kia lập tức nói.
Thì ra là như vậy! Vân Thiển Nguyệt nhìn nữ nhân “Bảy vị trưởng lão kia ở đâu?”
“Bẩm Thiếu chủ, lúc này
bảy vị trưởng lão ở núi Bích Vân, khi mỗi đời Thiếu chủ tiếp nhận Hồng
các, đời trưởng lão tiền nhiệm liền lánh đời ở núi Bích Vân, cũng không
hỏi tới chuyện của Hồng các.” Nàng kia lập tức nói.
Núi Bích Vân? Vân Thiển
Nguyệt lục soát trí nhớ trong đầu, cũng không có ký ức về núi Bích Vân.
Nàng không có nhận thức về ngọn núi này trong đầu. Có lẽ chỉ là ngọn núi nhỏ cũng không chừng. Nàng không hề tìm tòi nghiên cứu nữa, gật đầu
“Lúc mẫu thân ta mất ta còn nhỏ, các ngươi đã là phụng mệnh mẫu thân ta
nghe ta sai khiến, như vậy liền nói cho ta một chút tình huống của các
ngươi đi! Để cho ta có thể hiểu rõ.”
“Dạ!” Nàng kia lập tức gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt thấy
cách đó không xa có mấy tảng đá, nàng đi tới ngồi xuống, khoát tay với
mấy người “Các ngươi cũng ngồi đi! Chúng ta ngồi xuống từ từ nói.” Dù
sao nàng không vội xuống núi.
“Thiếu chủ ngồi đi! Bọn thuộc hạ đứng là được rồi!” Bảy người lắc đầu.
“Ta không phải là người
câu nệ tiểu tiết lúc nào cũng giữ cấp bậc lễ nghĩa, các ngươi cũng nghe
nói chuyện của ta. Nếu có thể ta nghĩ sau này chúng ta chung đụng rất
lâu, ở trước mặt ta không cần đa lễ, ngồi đi!” Vân Thiển Nguyệt nhìn mấy người nói.
“Đa tạ Thiếu chủ!” Mấy
người liếc mắt nhìn nhau, không từ chối nữa, đi tới ngồi xuống, vẻ mặt
rõ ràng buông lỏng mấy phần.
“Trước tiên từng người
giới thiệu tên, chúng ta làm quen một chút, chuyện khác từ từ nói.” Vân
Thiển Nguyệt đầu tiên nhìn về phía nữ nhân kia. Nàng vẫn đứng ở giữa mấy người, hiển nhiên là chủ sự trong bảy người.
“Thuộc hạ Hoa Sinh!” Nàng kia lập tức nói.
“Thuộc hạ Hoa Lạc!”
“Thuộc hạ Lăng Liên!”
“Thuộc hạ Thương Lan!”
“Thuộc hạ Y Tuyết!”
“Thuộc hạ Phượng Nhan!”
“Thuộc hạ Phong Lộ!”
“Hoa Sinh (*), Hoa Lạc
(**), Lăng Liên, Thương Lan, Y Tuyết, Phượng Nhan, Phong Lộ. . . . ..”
Vân Thiển Nguyệt nhẩm một lần tên mấy người, bỗng nhiên thấy lạ hỏi:
“Các ngươi có quan hệ thế nào với thập đại thế gia lánh đời trăm năm
trước?”
[(*) Hoa: [huá] từ hoa trong phồn hoa, phồn thịnh, (**) hoa: [huā] từ hoa trong cây hoa, hoa văn]
Nàng nhớ đã xem một quyển sách ở chỗ Dung Cảnh, về chuyện thập đại thế gia trăm năm trước. Hình như là có
những họ này, lúc ấy nàng còn cố ý nhìn nhiều hơn một lần, nhớ lấy dòng
họ thập đại thế gia, Hoa thị, Hoa thị, Lăng thị, Thương thị, Y thị,
Phượng thị, Phong thị, Sở thị, Mạc thị, Lam thị. Nghe nói thập đại thế
gia lúc ấy phong vân một thời. Mà thập đại thế gia hiện tại như là Tiền
gia không thể so sánh được. Mạc Ly chính là xuất thân từ Mạc thị.
“Thiếu chủ thật là thông minh, từ họ mấy người bọn ta liền liên tưởng đến thập đại thế gia lánh
đời trăm năm trước.” Hoa Sinh cười một tiếng, gật gật đầu nói “Thật sự
xuất thân của chúng ta là thất đại thế gia. Nhưng mà thất đại thế gia đã sớm lánh đời. Năm đó chủ tử chọn người bảo vệ Thiếu chủ, thất đại
trưởng lão không hài lòng người có tư chất bình thường, cho nên chia ra
tìm được thất đại thế gia chúng ta, từ mỗi một thế gia chọn ra một
người, chính là đám chúng ta hôm nay.”
“Thì ra là như vậy!” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu “Nếu thập đại thế gia lánh đời, năm đó Thất
trưởng lão đi tìm người, thất đại thế gia gia chủ lại cho các ngươi đi?”
“Lúc đầu gia chủ tự
nhiên không đồng ý, thập đại thế gia lánh đời không hề giao thiệp với
hồng trần. Nhưng không cưỡng lại được thất đại trưởng lão vừa cứng rắn
vừa kiên trì lại dùng thủ đoạn, cuối cùng gia chủ đồng ý, nhưng là có
một điều, chính là bảy người chúng ta bị thất đại trưởng lão mang đi, từ đó tách khỏi thất đại thế gia. Cho nên hôm nay chúng ta đã không phải
người trong thất đại thế gia. Chỉ là năm đó lúc thất đại trưởng lão muốn chủ tử ban tên cho, chủ tử bảo giữ lại họ cho mấy người chúng ta, chỉ
một lần nữa ban thưởng tên mà thôi.” Hoa Sinh lắc đầu.
“Thì ra là như vậy! Nói như vậy thất đại trưởng lão rất lợi hại rồi?” Vân Thiển Nguyệt cười hỏi.
Nàng nhớ được câu cuối
cùng trong truyện ký thập đại thế gia kia có viết “Từ khi thập đại thế
gia lánh đời, không còn nghe thấy tung tích.” Cuốn truyện ký kia do một
kỳ nhân trăm năm trước lúc Thiên Thánh thuỷ tổ hoàng đế thành lập biên
soạn, sau mấy thập niên có một vị kỳ nhân khác sữa chữa, về sau vào mười năm trước vị quan tài hoa Văn Bá Hậu sửa chữa, đều không hẹn mà cùng
ghi chú một câu như vậy ở cuối cùng. Có thể thấy thập đại thế gia ẩn
giấu kín đáo, hoàn toàn rút lui khỏi hồng trần. Hậu nhân của thập đại
thế gia như Mạc Ly, cũng giống bảy người trước mắt này, cũng là tách
khỏi thập đại thế gia, chỉ là không đổi họ mà thôi, cũng không phải là
người thập đại thế gia.
“Năm đó Thất đại trưởng
lão cũng xuất thân từ thất đại thế gia, mặc dù sau lại tách khỏi thất
đại thế gia, cũng là có mấy phần tình cảm.” Hoa Sinh cười một tiếng
“Thất đại trưởng lão đúng là rất lợi hại, năm đó là nhân tài kiệt xuất
nổi tiếng trong thất đại thế gia, lúc muốn mang bảy người chúng ta đi,
nghe nói đã đánh bật các cao thủ trong hàng, không một người là đối thủ
của thất đại trưởng lão. Toàn bộ những gì bảy người chúng ta hôm nay học được cũng là do thất vị trưởng lão truyền thụ.”
“Nga? Thất đại trưởng lão cũng xuất thân từ thất đại thế gia?” Vân Thiển Nguyệt sửng sốt.
“Đúng vậy!” Hoa Sinh gật đầu.
“Thất đại trưởng lão có phải vẫn đi theo bên cạnh mẫu thân ta hay không?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
“Dạ!” Hoa Sinh gật đầu.
“Vậy nương ta xuất thân ở đâu?” Vân Thiển Nguyệt hỏi nữa
“Thuộc hạ cũng không
biết chủ tử xuất thân nơi nào, thất đại trưởng lão chưa từng nói chuyện
chủ tử với bọn người thuộc hạ. Trong Hồng các ngoại trừ Thất trưởng lão cũng không có người biết xuất thân của chủ tử.” Hoa Sinh sửng sốt, lắc
lắc đầu nói: “Đám người thuộc hạ vốn cho là Thiếu chủ biết xuất thân chủ tử, thì ra là Thiếu chủ cũng không biết.”
“Đúng vậy a, ta cũng
không biết. Lúc ta hai tuổi nương ta đã qua đời, khi đó ta còn chưa nhớ
được chuyện.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới khi đó cho dù nàng là linh hồn
sớm đi tới thế giới này thì hôm nay nàng cũng quên mất rồi. Nàng nhìn
Hoa Sinh “Vậy các ngươi có biết thất đại trưởng lão đi theo mẫu thân thế nào không?”
“Cái này thuộc hạ biết,
thất đại trưởng lão thường xuyên nói với chúng ta.” Hoa Sinh nhìn mấy
người còn lại một cái, dường như phát hiện Vân Thiển Nguyệt rất dễ gần,
giọng nói thoải mái hơn so với lúc nãy mấy phần, cười nói: “Năm đó nghe
nói chủ tử còn trẻ chưa trải đời, không biết thế nào truy tìm được tung
tích thập đại thế gia, một người đánh bật bảy đại thế gia, sau đó khiến
thất đại trưởng lão đi theo bên người.”
“Như vậy sao?” Vân Thiển Nguyệt chớp mắt, mẫu thân nàng lợi hại như vậy? Nhưng là nàng không rõ, mẫu thân nàng như thế làm sao lại gả cho phụ thân phong lưu khiếp nhược lại vô dụng, bên người một đống tiểu thiếp kia!
“Đúng vậy! Thiếu chủ có
điều không biết, Thất trưởng lão thường xuyên nói bên tai ta rằng nếu
năm đó không phải là chủ tử ồn ào quá mức, hình như bị gia tộc đuổi theo bắt về, sẽ đánh bật thập đại thế gia đấy! Hồng các chúng ta có thể sẽ
không chỉ có thất đại trưởng lão mà là thập đại trưởng lão.” Phong Lộ
nối tiếp, cười nói. Nàng là người nhỏ tuổi nhất.
“Thật là đáng tiếc!” Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua Phong Lộ. Tiểu cô nương thoạt nhìn cực kỳ
hồn nhiên, nhưng nàng tin tưởng những người hôm nay có thể ngồi ở chỗ
này không giống như Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ ba người không hiểu sự đời.
“Tam trưởng lão cũng nói đây là chuyện rất tiếc nuối.” Lăng Liên cũng cười nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Lăng Liên, nàng nhỏ tuổi hơn Hoa Sinh một chút, mặc dù thoạt nhìn
không trầm ổn như Hoa Sinh, nhưng thấy tư thế nàng ngồi thẳng tắp, quần
áo cực kỳ cẩn thận, toàn thân trên dưới tìm không ra một tia không hài
hòa, chắc là người thận trọng, cẩn thận. Nàng cười cười với nàng ấy.
“Thiển Nguyệt tiểu thư cười lên rất giống bức họa chủ tử treo trong Hồng các.” Y Tuyết bỗng nhiên nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Y Tuyết, nàng bằng tuổi Lăng Liên, hiện tại nàng ngồi ở ngoài
cùng, khi nàng và Hoa Sinh đang nói chuyện thấy nàng thỉnh thoảng chú ý
động tĩnh bốn phía, hiển nhiên để ngừa có người lên núi, rõ ràng là
người cực kỳ kín đáo cẩn thận. Nàng cười nhìn nàng ấy nói: “Phải không?
Ta trông rất giống mẫu thân ta?”
“Dạ! Thiếu chủ và chủ tử rất giống nhau!” Bốn cô gái đồng loạt gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía ba nam tử khác Hoa Lạc, Thương Lan, Phượng Nhan, ngoại trừ lúc nãy làm lễ ra mắt nàng, ba người này vẫn chưa mở miệng. Tuổi ba người này
ngang nhau, bề ngoài đều rất tốt, mặc dù không bằng Dung Cảnh, nhưng
cũng là người khó gặp. Nàng nhớ tới tin đồn thập đại thế gia hương diễm. Nghe nói Hòa thị, Thương thị, Phượng thị toàn là mỹ nam tử, xem ra lời
đồn quả nhiên không sai. Nàng cười hỏi ba người “Ba người các ngươi
chẳng lẽ còn xấu hổ với ta?”
Ba người đồng loạt, sau đó sắc mặt không hẹn mà cùng đỏ lên, lắc đầu, cùng lúc nói: “Thuộc hạ không có!”
“Vậy vì sao cũng không mở miệng nói chuyện?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu cười nhìn ba người.
“Thiếu chủ chưa từng hỏi thuộc hạ!” Sắc mặt ba người đỏ hơn mấy phần.
“Hòa thị, Thương thị, Phượng thị có phải toàn là mỹ nam hay không?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Hoa Sinh cười hỏi.
Hoa Sinh nhìn ba người một cái, không nhịn được cười nói: “Bẩm Thiếu chủ, đúng vậy.”
“Thiếu chủ, không phải
là bọn họ xấu hổ, bọn họ là nhìn thấy Thiếu chủ nên vui mừng.” Phong Lộ
cười như hoa “Năm ngoái cũng thời gian này ba người bọn họ đã muốn lên
núi Vân Vụ gặp tiểu thư, bị Hoa Sinh tỷ tỷ ngăn lại. Mười ngày trước
nghe nói tiểu thư gặp nạn ở Linh Đài tự, sau lại nghe tiểu thư bị trăm
tên tử sĩ ám sát thì càng ngồi không yên. Nếu không phải Hoa Sinh tỷ tỷ
và Lăng Liên tỷ tỷ nói chúng ta mạo muội xuất hiện bên cạnh Thiếu chủ
nếu bị bại lộ sẽ gây phiền toái cho Thiếu chủ, mới ngăn cản bọn họ, nếu
không ba người bọn họ đã muốn sớm tìm đến người rồi!”
“Tiểu nha đầu, là ngươi
ồn ào muốn gặp Thiếu chủ. Làm sao lại thành ba người chúng ta?” Hoa Lạc
nghiêm mặt quát Phong Lộ.
“Hoa Lạc ca ca thì ra là bị Thiếu chủ nói trúng, thẹn thùng đi!” Phong Lộ cười “Mặc dù ta muốn
gặp Thiếu chủ, nhưng võ công của ta không ra được Ma Thiên nhai, muốn
cũng không được. Ta chỉ nói đúng sự thật mà thôi. Ba người các ngươi
người lúc ấy đều ra khỏi Ma Thiên nhai muốn tới kinh thành rồi, nếu
không phải Hoa Sinh tỷ tỷ lấy mệnh lệnh của chủ tử ra, các ngươi nào
chịu nghe? Các ngươi đã sớm đợi không được muốn gặp Thiếu chủ!” Dứt lời, nàng hỏi Hoa Sinh “Hoa Sinh tỷ tỷ, có phải vậy không?”
“Ừ, đúng vậy!” Hoa Sinh cười gật đầu.
“Thiếu chủ, nếu ngài
không tin có thể hỏi Lăng Liên tỷ tỷ và Y Tuyết tỷ tỷ. Ta không có nói
sai a.” Phong Lộ lại nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Lăng Liên, Y Tuyết, hai người cười gật đầu.
“Đó cũng là chúng ta
muốn sớm đi theo bên cạnh Thiếu chủ, bảo vệ cho Thiếu chủ!” Hoa Sinh
trợn mắt nhìn Phong Lộ một cái, cảnh cáo nói: “Tiểu nha đầu, sao ngươi
lại nói nhiều như vậy? Xem Thiếu chủ không thích đuổi ngươi ra khỏi Hồng các, ngươi cũng đừng khóc? Hôm nay võ công cũng không luyện tốt, làm
sao bảo vệ Thiếu chủ?”
Phong Lộ cổ lập tức rụt
xuống, vội vàng nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy Vân Thiển Nguyệt
cười nhìn nàng, nàng lập tức nhỏ giọng nói: “Thiếu chủ, ta còn nhỏ! Bọn
họ lớn hơn ta, mặc dù võ công của ta không tốt, nhưng công phu ám khí
rất tốt đó! Ngay cả đám người kia cũng không phải là đối thủ của ta. Ta
cũng có thể bảo vệ ngài.”
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu “Không tệ!”
Phong Lộ lập tức vui mừng, nở nụ cười đắc ý với Hoa Lạc: “Thiếu chủ sẽ không đuổi ta đi !”
Hoa Lạc quay đầu coi như không nhìn thấy.
Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười, mấy người cũng đồng thời nở nụ cười.
Vân Thiển Nguyệt nhìn
bảy người, cảm thấy mẫu thân nàng thật là cho nàng một khoản tài nguyên, bất kể Hồng các theo lời bảy người này có thế lực lớn cỡ nào, bất kể
bảy người này có võ công cao cỡ nào, mạnh ra sao và tài nghệ như thế
nào, bất kể bảy người này biết cái gì có thể cho nàng vui mừng gì, những thứ này nàng đều không biết, chỉ nhìn bảy trẻ tuổi trước mặt cùng bảy
khuôn mặt tươi cười, trái tim tuổi thiếu niên, trong lòng nàng đã thấy
vui mừng.
Từ khi đến thế giới này
cho đến bây giờ, nàng cũng chưa có đồng bạn, có thể nói là một thân một
mình. Mặc dù quan hệ của Dung Cảnh và nàng thân mật, nhưng là không thể
xưng là đồng bạn, mặc dù Dạ Khinh Nhiễm và nàng có quan hệ tốt, nhưng
tóm lại là thiếu cái gì đó, mặc dù Vân Mộ Hàn là ca ca của nàng, nhưng
nàng thường xuyên quên mất có một ca ca như vậy, Nam Lăng Duệ quá thần
bí khó lường, làm cho nàng mờ mịt. Dạ Thiên Dục, Dạ Thiên Khuynh tự
nhiên không cần nói, Diệp Thiến và nàng có tính tình giống nhau nhưng
cũng là khác nhau, mới thấy một hai lần tự nhiên chưa nói tới thổ lộ
tình cảm. Thất hoàng tử Dạ Thiên Dật bất kể có quan hệ gì với nàng cũng
bị phủ đầy bụi trong trí nhớ của nàng, hôm nay chính là người xa lạ mà
thôi.
Những người kia cũng
không giống như bảy người trước mắt này. Đây là lần đầu tiên nàng gặp
bọn họ, cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy nàng. Nhưng cùng nhau ngồi ở
trên đỉnh núi Vân Vụ nói chuyện phiếm, lúc trước có một tia xa lạ, lúc
này đã sớm bị tiếng cười làm tan biến.
Vân Thiển Nguyệt ngưng
cười, nghiêm nghị hỏi bảy người: “Các ngươi đều nói phụng mẫu thân chờ
ta ở đây, từ nay về sau nghe ta sai khiến có phải không?”
“Dạ!” Bảy người cũng thu hồi nụ cười, đồng loạt cung kính gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt nhìn
bảy người, im lặng trong chốc lát, nói rõ ràng nghiêm túc: “Ta tin tưởng ánh mắt của mẫu thân ta, cũng tin tưởng thất trưởng lão ở trong miệng
các ngươi, chọn trúng bảy người các ngươi, đích thị là ngàn chọn vạn
chọn, hao tổn một phen tâm lực.” Dừng lại một chút, nàng chậm rãi nói:
“Nhưng dù sao cũng là di ngôn của mẫu thân ta, lúc Thất trưởng lão chọn
trúng các ngươi không biết có hỏi ý nguyện của các ngươi hay không.
Nhưng lúc này ta muốn hỏi các ngươi có nguyện ý không?”
Bảy người đồng loạt căng thẳng nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nghiêm
túc nhìn bảy người “Các ngươi bởi vì phụng mệnh mẫu thân ta mà đi theo
ta? Hay là trong lòng nguyện ý đi theo ta sai khiến? Nếu là đơn giản
phụng mệnh mẫu thân ta, trong người không cam tâm tình nguyện có thể
đứng ra. Ta tôn trọng nguyên tắc tự nguyện. Sẽ không miễn cưỡng các
ngươi. Bất kể là di mệnh của mẫu thân ta, hay là lệnh của Thất trưởng
lão, hôm nay ở chỗ này, theo ta định đoạt. Không muốn đi theo làm người
của ta có thể rời đi.”
Bảy người giật mình,
cùng lúc quỳ rạp xuống đất “Bảy người thuộc hạ cam tâm tình nguyện đi
theo Thiếu chủ! Xin Thiếu chủ thu nhận!”
“Các ngươi mới gặp mặt
ta một lần mà thôi! Thật lòng cam tâm tình nguyện đi theo ta?” Vân Thiển Nguyệt nhìn bảy người. Nghĩ tới mẫu thân nàng là hạng người gì? Đã mất
mười hai năm rồi còn làm cho người ta thần phục như thế? Thất trưởng lão là hạng người gì, dùng mười hai năm bồi dưỡng bảy người này tới cho
nàng, Hồng các là dạng tổ chức gì? Nhưng mà những thứ này cũng không gấp gáp, trước mặt muốn thu phục lòng của bảy người này tùy nàng sử dụng
mới là chuyện chính.
“Bẩm Thiếu chủ, năm đó
Thất trưởng lão đi thất đại thế gia chọn trúng chúng ta, khi đó mặc dù
chúng ta còn bé, nhưng cũng đã hỏi ý kiến bọn ta, chúng ta đều cam tâm
tình nguyện đi theo Thất trưởng lão rời khỏi thất đại thế gia. Sau lại
chỉ gặp mặt chủ tử một lần, cũng cam tâm tình nguyện vào Hồng các, hôm
nay Thất trưởng lão bồi dưỡng đám thuộc hạ mười hai năm, bảy người thuộc hạ đã sớm biết tương lai người mà bọn thuộc thần phục (thành tâm cống
hiến) là Thiếu chủ, mặc dù chưa từng gặp Thiếu chủ, nhưng hàng năm Thất
trưởng lão đều gửi bức họa của Thiếu chủ về cho bảy người chúng ta. Mặc
dù hôm nay là lần đầu bảy người chúng ta nhìn thấy Thiếu chủ, nhưng đã
sớm hiểu rõ Thiếu chủ. Hôm nay đến đây cũng là cam tâm tình nguyện đi
theo bên người Thiếu chủ!” Hoa Sinh cúi thấp đầu, nói từng chữ từng câu.
“Bọn thuộc hạ cam tâm
tình nguyện đi theo bên người Thiếu chủ, thề thần phục Thiếu chủ, tuyệt
không hai lòng. Nếu không ngũ lôi oanh đỉnh, vạn tiễn xuyên tim! Xin
Tiểu chủ thu dụng!” Sáu người còn lại đồng thanh lên tiếng. Tiếng nói
liền mạch, vẻ mặt mỗi người đều trịnh trọng, không thấy thần thái cười
giỡn như lúc nãy.
“Tốt!” Vân Thiển Nguyệt
gật đầu, cổ nhân nặng nhất lời thề, đây coi như lập lời thề độc. Sắc mặt nàng lộ vẻ xúc động, giọng nói hòa hoãn, ấm giọng nói với bảy người:
“Nếu là các ngươi cam tâm tình nguyện, cũng là mẫu thân yêu thương che
chở ta, ta liền tiếp nhận tâm ý của mẫu thân, tiếp nhận các ngươi.”
“Đa tạ Thiếu chủ!” Bảy người đồng loạt vui mừng.
“Mặc dù ta còn nhỏ,
thanh danh lan truyền bên ngoài không tốt, nhưng không phải thực sự
ngang ngược càn rỡ, hà khắc với người khác. Mặc dù các ngươi gọi ta là
Thiếu chủ, nhưng ta sẽ không đối đãi với các ngươi như thuộc hạ chân
chính. Ta sẽ tin tưởng các ngươi, quý trọng các ngươi, đối với các ngươi như huynh đệ tỷ muội. Cũng hi vọng các ngươi tin tưởng ta.” Vân Thiển
Nguyệt nói. Bọn họ là những người có thể yên tâm tín nhiệm mà mẫu thân
nàng để lại cho nàng. Từ nay về sau, phía sau nàng không phải chỉ có cái bóng của mình, mà là bảy người. Dĩ nhiên, nàng cũng hi vọng bọn họ tín
nhiệm nàng.
“Bọn thuộc hạ tin tưởng Thiếu chủ! Đa tạ Thiếu chủ ưu ái!” Bảy người xúc động, đồng loạt gật đầu.
“Đứng lên đi! Trên mặt
đất rất lạnh, từ nay về sau chúng ta không phải là người ngoài! Không
cần lại hành lễ với ta!” Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng phất tay một cái,
một luồng sức mạnh đánh úp về phía bảy người, thân thể bảy người đồng
thời được nhẹ nhàng đỡ dậy.
Bảy người bị buộc đứng dậy, đều kinh ngạc nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Hoa Sinh kinh ngạc nói:
“Thuộc hạ nghe nói trước đó vài ngày Thiếu chủ vì rơi xuống Phật đường
dưới Linh Đài tự mất đi võ công, tưởng là hôm nay Thiếu chủ không có võ
công, không nghĩ tới võ công đã đạt ảo cảnh.”
“Hôm qua mới đột nhiên
khôi phục mà thôi!” Vân Thiển Nguyệt cười nhạt. Nàng là cố ý muốn bảy
người biết võ công của nàng.
“Chúc mừng Thiếu chủ.
Hôm nay Thiếu chủ khôi phục võ công, mà cao như thế, sợ là công lực còn
cao hơn nhiều so với chủ tử năm đó.” Hoa Sinh vui vẻ nói.
Tất cả mọi người trên mặt đều lộ vẻ vui mừng nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Ta đã nghĩ Thiếu chủ
không có võ công từ nay về sau lúc nào cũng đi theo bên cạnh Thiếu chủ
đây! Không nghĩ tới Thiếu chủ đã khôi phục võ công!” Phong Lộ cong miệng lên, nàng là người duy nhất trong bảy người bất mãn.
“Ta có võ công ngươi cũng có thể đi theo bên cạnh ta a!” Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng với Phong Lộ.
“Tiểu chủ nói là sự thật?” Phong Lộ vui mừng.
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, bổ sung: “Nhưng mà hẳn không phải là hiện tại.”
“Thiếu chủ đang đùa bỡn ta!” Phong Lộ sắc mặt vui mừng thối lui, lần nữa cong miệng.
“Tiểu nha đầu ngươi,
chúng ta từ nay về sau đều nghe theo an bài của Thiếu chủ. Võ công của
ngươi kém như thế, còn muốn đi theo bên cạnh Thiếu chủ? Không rèn luyện
võ công cho tốt, ta xem ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.” Hoa Lạc mắng Phong
Lộ một câu.
Sắc mặt Phong Lộ lập tức có chút ủ rũ.
“Tuy võ công quan trọng, nhưng có đôi khi cũng không phải là chủ yếu nhất.” Vân Thiển Nguyệt đưa tay vỗ vỗ Phong Lộ, cười an ủi. Thấy Phong Lộ lại cười như hoa nở, nàng cười nói với mấy người: “Nếu hàng năm các ngươi đều có bức họa của ta,
chắc chắn đã hiểu rõ ta không ít, ta không cần phải nói về mình rồi. Đều ngồi xuống đi, bây giờ các ngươi nói với ta về Hồng các, nói một chút
chuyện của các ngươi. Ta muốn hiểu cụ thể, cũng dễ dàng cho chúng ta sau này cùng nhau làm việc.”
“Dạ!” Bảy người gật đầu, lần nữa ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống mấy
người đều nhìn về Hoa Sinh, để nàng mở miệng. Hoa Sinh cười một tiếng,
chậm rãi mở miệng, bắt đầu giải thích cho Vân Thiển Nguyệt về Hồng các
và chuyện bảy người bọn họ. Sáu người còn lại thỉnh thoảng chen vào một
đôi lời bổ sung.
Vân Thiển Nguyệt lắng
nghe, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc tổ chức cổ đại. Cho nên không bỏ sót một chữ, nghe cực kỳ cẩn thận. Thỉnh thoảng có nghi vấn thì hỏi,
cũng là hỏi điểm mấu chốt, làm cho mấy người ngoại trừ có cảm tình tốt
còn có mấy phần khâm phục nàng.
Từ nửa đêm mãi cho đến lúc bình mình, Hoa Sinh mới dừng lại.
Vân Thiển Nguyệt cũng coi như biết đại khái về Hồng các và bảy người.
Hồng các là mẹ nàng một
tay sáng lập, năm đó nghe nói mẫu thân nàng không biết như thế nào tìm
ra nơi ở của thập đại thế gia lánh đời, một người đánh bật thất đại thế
gia, vô luận là võ công hay là tài học, đều là tài hoa. Khiến những
người thừa kế thất đại thế gia lánh đời khi đó đều kính phục không ngớt. Lúc mẫu thân nàng rời đi người thừa kế thất đại thế gia lánh đời cam
nguyện buông tha vị trí gia chủ đi theo bên người, lúc ấy cũng là ba nam bốn nữ, đều bị mẫu thân nàng thuyết phục. Nghe nói lúc ấy chọc cho gia
chủ thất đại gia chủ lánh đời giận tím mặt, nhưng cuối cùng vẫn cho bảy
người đi theo mẫu thân nàng rời đi. Nghe nói năm đó bởi vì bị gia tộc
tìm về, mẫu thân nàng chưa đến tam đại thế gia còn lại kia. Đây cũng
chính là chuyện đáng tiếc của Thất trưởng lão trong miệng bảy người, đây cũng chính là nguyên nhân thất đại trưởng lão không thể trở thành thập
đại trưởng lão.
Sau khi Thất đại trưởng lão đi theo mẫu thân nàng, tám người liên thủ sáng lập Hồng các.
Tổng các của Hồng các thiết lập ở Ma Thiên nhai.
Ma Thiên nhai thì Vân
Thiển Nguyệt biết, đó là biên giới giữa Tây Lương và Thiên Thánh, là nơi núi cao chọc trời, núi non trùng điệp, ngọn núi cao nhất gọi là Ma
Thiên nhai.
Ma Thiên nhai cách kinh thành ngàn dặm, cách Tây Lương tám trăm dặm.
Hồng các không có thế
lực lớn như Vân Thiển Nguyệt tưởng tượng, như Cái Bang trong truyền
thuyết. Số người của Hồng không nhiều, nhưng mỗi người đều là tuyển chọn kỹ lưỡng, nổi trội hơn người, bồi dưỡng mà thành, mỗi người đều có tài
nghệ tuyệt đỉnh hạng nhất. Mặc dù số người không nhiều, nhưng lại trải
rộng thiên hạ, mỗi thành trì chỉ có rải rác một hoặc hai người mà thôi,
nhưng làm được chuyện của tổ chức mười hoặc trăm người. Mỗi người đều
uống máu ăn thề, trung thành với Hồng các.
Mọi người đều lấy lệnh
của Các chủ Hồng các làm thánh chỉ, dưới Các chủ là thất đại trưởng lão, thất đại trưởng lão chia ra trông coi bảy tiểu các, bảy tiểu các chia
ra làm tình báo, mật thám, cọc ngầm, vũ kỹ, chưởng hình, tài lực, ngoài
ra còn có một việc khiến cho Vân Thiển Nguyệt cực kỳ ngoài ý muốn, chính là Hồng các còn có một nhánh quân đội. Mặc dù chỉ có một vạn người
ngựa, nhưng cũng đủ để cho Vân Thiển Nguyệt kinh hãi.
Bởi vì nàng biết, hoàng
thất không cho phép dân chúng tự tổ chức nuôi quân đội riêng. Cho dù
phiên vương các nơi có người ngựa nhưng cũng không có thực quyền quân
đội, có đại tương quân đóng quân ở các phiên vương điều khiển người
ngựa, chịu toàn quyền chỉ huy của hoàng thượng, đây là để đề phòng
phiêng vương làm loạn.
Nàng không khỏi suy đoán mẫu thân rốt cuộc nàng là ai? Lại nuôi quân đội riêng?
Sau khi mẫu thân nàng
qua đời, thất đại trưởng lão tìm được người thay thế liền quy ẩn, cũng
chính là bảy người Hoa Sinh, Hoa Sinh chủ quản tình báo, đứng đầu bảy
người, bảy người mỗi ngày đều bẩm báo cho nàng tin tức tình báo khắp nơi truyền đến, Hoa Lạc chủ quản mật thám, Lăng Liên chủ quản cọc ngầm,
Thương Lan võ công cao nhất trong bảy người, chủ quản vũ kỹ, Y Tuyết chủ quản chưởng hình, Phượng Nhan chủ quản tài lực, mà nhỏ tuổi nhất Phong
Lộ cũng là người trông coi nhánh quân đội kia.
Vân Thiển Nguyệt ghi nhớ tin tức vào trong đầu một lần, cúi đầu trầm tư. Nàng nghĩ mẫu thân nàng tất nhiên có một thân phận bất thường. Tổng các của Hồng các được thiết lập ở Ma Thiên nhai, là biên giới giữa Thiên Thánh và Nam Lương, chỗ
này có ích lợi gì?
Bảy người thấy Vân Thiển Nguyệt trầm tư, đều lẳng lặng nhìn nàng, không người nào lên tiếng quấy rầy, mặc dù đã sớm biết những lời đồn đại kia là sai lầm, Thiếu chủ
không thể nào là người quần áo lụa là không thay đổi, chữ to không biết, ngang ngược càn rỡ, nhưng hôm nay nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt, đã vượt
qua sự tưởng tượng của bọn họ. Đồng thời tăng thêm vài phần kính nể và
một phần thân cận.
Hồi lâu, Vân Thiển
Nguyệt ngẩng đầu hỏi Hoa Sinh “Trong tay ngươi có ghi lại mọi chuyện của Hồng các những năm này không?”
“Bẩm Thiếu chủ, có!
Nhưng mà ở Ma Thiên nhai, thuộc hạ vốn muốn mang đến cho Thiếu chủ,
nhưng lúc ấy nóng lòng chạy tới, quên mang theo. Thuộc hạ từng nhìn qua
một lần, có thể nói ra đại khái. Nếu không thuộc hạ nói cho Thiếu chủ
chuyện của Hồng các những năm này một chút?” Hoa Sinh nhìn Vân Thiển
Nguyệt.
“Không cần. Chờ lúc nào
ngươi trở về Ma Thiên nhai thì mang đến cho ta.” Vân Thiển Nguyệt nhìn
thoáng qua sắc trời, để Dạ Minh Châu vào trong hộp gấm, lại hỏi: “Các
ngươi đến kinh thành lúc nào, hôm nay ngủ lại ở đâu?”
“Bọn thuộc hạ tới kinh thành hai ngày trước. Hôm nay nghỉ ở Yên Liễu Lâu!” Hoa Sinh nói.
“Yên Liễu Lâu? Yên Liễu lâu có Tố Tố kia?” Vân Thiển Nguyệt sửng sốt.
Hoa Sinh gật đầu “Yên
Liễu lâu ngư long hỗn tạp (tốt xấu lẫn lộn), dễ dàng che dấu tai mắt
người khác. Đám thuộc hạ giả trang. Mặt khác Yên Liễu Lâu là sản nghiệp
của Hồng các, tương đối yên tâm.”
Hồng các thì ra cũng
kinh doanh thanh lâu! Vân Thiển Nguyệt vừa nghĩ như thế lại cảm thấy chỗ thu thập tình báo tốt nhất chính là thanh lâu, hơn nữa đúng như Hoa
Sinh nói ngư long hỗn tạp, dễ dàng che dấu tai mắt người khác. Nàng nghi ngờ hỏi: “Tố Tố cũng là người trong Hồng các sao?”
“Bẩm Thiếu chủ, đúng vậy!” Hoa Sinh gật đầu.
“Nam Lăng Duệ và Tố Tố
là thế nào?” Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới Tố Tố trong miệng Nam Lăng
Duệ thì ra là người của Hồng các. Nàng càng thêm nghi ngoặc với Nam Lăng Duệ.
Ngày đó ở Túy Hương lâu
nàng thấy trên mặt quạt mà Nam Lăng Duệ cầm là tranh của họa sĩ đệ nhất
thiên hạ vẽ, nhưng hai ngày trước cửa Tây Phong uyển lại thấy chiếc quạt kia là tranh của nàng. Lúc ấy nàng cho là trước kia không thấy rõ, hôm
nay nghĩ đến cũng không phải, ánh mắt nàng còn không có kém như thế, cho tới bây giờ nhìn qua vật gì tuyệt đối không quên được. Hơn nữa cây quạt của Nam Lăng Duệ kia tuyệt đối là một! Đây là điều làm cho nàng nghi
hoặc.
Chẳng lẽ chiếc quạt kia
thật ra có hai mặt? Một mặt là bức tranh của họa sĩ thiên hạ đệ nhất
thiên hạ, một mặt là của nàng vẽ?
“Thái tử Nam Lương Duệ
không hiểu sao đi gặp Tố Tố! Mỗi ngày trừ nghe Tố Tố hát, đánh đàn cũng
không làm cái khác. Thuộc hạ cũng đã từng hỏi Tố Tố, Tố Tố cũng không
biết rốt cuộc thái tử Nam Lương có ý gì!” Hoa Sinh nói.
“Tố Tố có nói cây quạt của Nam Lăng Duệ, có gì lạ không?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
“Chưa từng nói!” Hoa Sinh lắc đầu.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.
Hoa Lạc nhìn Vân Thiển
Nguyệt, dò hỏi: “Thiếu chủ, thái tử Nam Lương Duệ có gì sao? Có phải có
bất lợi với người không?”
“Không có! Chẳng qua là
Nam Lăng Duệ có một chút chuyện biết về ta, trước mắt ta còn không hiểu
thôi! Cũng không coi là chuyện lớn gì. Ta liền hỏi một chút.” Vân Thiển
Nguyệt lắc đầu, nhìn về phía mấy người “Các ngươi định ở lại kinh thành
bao lâu?”
Hoa Sinh sửng sốt “Thiếu chủ không cho phép chúng ta ở lại bên cạnh người?”
“Trước mắt không cần.
Người nhìn chằm chằm vào ta quá nhiều, người xung quanh ta đều là người
quen thuộc, nếu đột nhiên các ngươi xuất hiện bên cạnh, chắc chắn gây
chú ý sẽ có người âm thầm điều tra. Các ngươi đi theo bên cạnh ta cũng
không tốt lắm. Trước mắt ta còn không muốn cho người khác biết quan hệ
của ta với các ngươi.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Bảy người đồng loạt gật đầu. Hoa Sinh nói: “Chúng ta nghe phân phó của Thiếu chủ!”
“Thất đại trưởng lão quy ẩn khi nào? Các ngươi tiếp nhận Hồng các đã bao lâu?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Thất đại trưởng lão quy ẩn năm ngoái. Sau khi ra khỏi thất đại thế gia, bảy người chúng ta vẫn
đi theo bên cạnh thất đại trưởng lão tập võ, đã quen thuộc Hồng các từ
nhỏ. Thất đại trưởng lão cũng không phải là người an phận, hàng năm có
hơn nửa thời gian đều mang theo chúng ta đi khắp nơi, thời gian ở Ma
Thiên nhai thật ra rất ít. Nhưng mà trước giờ thất đại trưởng lão chưa
từng dẫn chúng ta tới kinh thành Thiên Thánh.” Hoa Sinh nói.
“Nga?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Hoa Sinh “Trước giờ các ngươi chưa từng tới kinh thành Thiên Thánh?”
“Vâng! Từ sau khi chủ tử mất, Thất đại trưởng lão cũng không đặt chân đến kinh thành Thiên Thánh một bước.” Hoa Sinh nói.
Vân Thiển Nguyệt gật
đầu, nghĩ tới thất đại trưởng lão hẳn là sợ thấy cảnh nhớ người. Nàng
thầm nghĩ nếu bảy người này đi theo thất đại trưởng lão từ nhỏ, vô cùng
quen thuộc Hồng các, nói rõ Hồng các hôm nay bọn họ đều nắm chắc trong
tay, bọn họ cũng là không cần đối với Hồng các tẩy bài quen thuộc nữa,
suy nghĩ một chút nói: “Như vậy đi! Mặc dù các ngươi không thể đi theo
bên cạnh ta, nhưng có thể ở lại kinh thành lâu một chút, mấy ngày chính
là lễ Khất Xảo, qua lễ Khất Xảo chính là thọ thần năm mươi của Lão hoàng đế, thời gian tới hẳn sẽ rất náo nhiệt. Các ngươi cũng có thể nhân cơ
hội vui đùa một chút.”
“Tốt quá!” Phong Lộ lập tức vui vẻ ra mặt.
Đám người Hoa Sinh mặc dù không kêu lên giống Phong Lộ, nhưng giữa lông mày đều ẩn ẩn vui mừng gật đầu.
“Đi thôi, đi hóa vàng mã cho mẹ ta rồi sau đó chúng ta xuống núi!” Vân Thiển Nguyệt đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người.
“Thiếu chủ, ngài không
cần hoá vàng mã, có điều ngài không biết, năm đó lúc chôn chủ tử ở núi
Vân Vụ, ngày thứ hai quan tài của bà đã bị thất đại trưởng lão chuyển
đi. Huyệt chủ tử căn bản không có núi Vân Vụ này!” Hoa Sinh nói: “Để cho ngài hàng năm đến, mà kiên trì mộtgiáp là để cho mọi người không hoài
nghi! Cũng muốn thuộc hạ mười hai năm sau chờ Thiếu chủ ở nơi này.”
“Hả? Vậy quan tài mẹ ta được đặt ở đâu? Ở Ma Thiên nhai?” Vân Thiển Nguyệt lại không nghĩ tới cái này.
“Không có ở Ma Thiên
nhai, Ma Thiên chỉ có một bức tranh chủ tử. Thất đại trưởng lão không
nói cho chúng ta. Bọn thuộc hạ cũng không biết ở nơi nào.” Hoa Sinh lắc
đầu.
Mấy người còn lại cũng lắc đầu.
“Vậy ta đây hàng năm đốt giấy vô ích.” Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, cười cười, dứt lời,
nàng lắc lắc bùa ước nguyện hoàng hậu thêu, thở dài nói: “Đáng thương
một tấm lòng của cô cô! Còn có mấy tiểu tỳ nữ của ta đều đỏ mắt để thêu
bùa ước nguyện, làm sao cũng không thể lãng phí đi! Huyệt mẹ ta đã không có ở đây, nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày giỗ của bà, cứ đốt ở nơi
này đi!”
Dứt lời, nàng móc đá lửa từ trong lòng ngực ra, đốt mấy cái bùa ước nguyện.
Bảy người lập tức xếp thành một đường, cúi đầu về hướng bùa ước nguyện đang bị đốt.
Vân Thiển Nguyệt lẳng
lặng nhìn bùa ước nguyện bị đốt thành tro bụi, nói với bảy người: “Đi
thôi, chúng ta xuống núi!”
“Vâng!” Bảy người đồng thanh gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt mũi
chân nhẹ chút, một đường thi triển khinh công xuống chân núi. Bảy người
lập tức than thở nhìn khinh công của nàng, liếc mắt nhìn nhau, vội vàng
thi triển khinh công đi theo phía sau nàng.
Đều nói lên núi dễ xuống núi khó, nhưng lúc này Vân Thiển Nguyệt lại cảm thấy xuống núi dễ dàng
vô cùng, tâm trạng cũng khác so với lúc đến. Lần này tới núi Vân Vụ một
chuyến, làm cho nàng thu hoạch quá nhiều, vui mừng còn hơn cả lần trước
bức bách Lão hoàng đế hủy bỏ Tổ huấn ở ngoài ngọ môn.
Gần nửa canh giờ sau,
Vân Thiển Nguyệt xuống trước núi Vân Vụ. Nàng chưa lập tức rời đi, mà là chờ bảy người phía sau.
Sau một nén nhang, bảy người lục tục xuống núi.
Đầu tiên tự nhiên là
Thương Lan có võ công tốt nhất, thứ hai là Hoa Lạc, người thứ ba là Hoa
Sinh, người thứ tư là Phượng Nhan, người thứ năm thứ sáu song song là
Lăng Liên và Y Tuyết, cuối cùng là Phong Lộ.
Phen so sánh này, Vân
Thiển Nguyệt lập tức phân ra cấp bậc võ công của bảy người. Nàng cười
gật đầu với mấy người, vừa muốn lần nữa phi thân rời đi, Hoa Sinh bỗng
nhiên túm ống tay áo nàng, thấp giọng nói: “Thiếu chủ, dưới chân núi có
người!”
“Hử?” Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại.
“Là một chiếc xe ngựa toàn thân đen nhánh, hình như là xe ngựa của Cảnh thế tử Vinh vương phủ.” Hoa Sinh nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn
theo tầm mắt Hoa Sinh, quả nhiên thấy phía bắc núi Vân Vụ có chiếc xe
ngựa mờ mờ, xuyên qua mây mù, nhìn không rõ lắm, xe ngựa kia lẳng lặng
bất động, nếu không có Hoa Sinh nhắc nhở, nàng rất khó phát hiện. Nàng
cau mày, xe ngựa của Dung Cảnh tại sao lại ở chỗ này? Không phải là hắn
đã nghênh đón Thất hoàng tử Hồi kinh sao? Nàng khoát tay với mấy người,
thấp giọng nói: “Các ngươi tí nữa hẵng xuống núi, ta đi qua xem một
chút! Chờ ta rời đi trước, các ngươi hẵng rời đi.”
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt cất
bước đi về phía bắc chân núi, mới đi một bước, Hoa Lạc bỗng nhiên thấp
giọng nói “Sau này nếu thiếu chủ. . . . . . ra cửa hãy mang theo cái
khăn che mặt thì tốt hơn. . . . . .” Một câu nói chia làm hai đoạn, dứt
lời hắn lập tức quay mặt đi, sắc mặt trở nên đỏ bừng.
Vân Thiển Nguyệt đầu
tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó nhớ tới trên cổ nàng lúc này tất
nhiên còn có dấu hôn, nghĩ tới một đêm này tay nàng cầm lấy Dạ Minh Châu chiếu sáng ba thước quanh người như ban ngày, mấy người hẳn đều nhìn
thấy dấu hôn trên cổ nàng rõ ràng. Mặt nàng lập tức đỏ lên, nhìn về phía mấy người, chỉ thấy Thương Lan, Hoa Lạc, Phượng Nhan cũng quay đầu mặt
đỏ bừng. Mà Hoa Sinh, Lăng Liên, Y Tuyết cười với nàng, chỉ có Phong Lộ
một bộ tỉnh tỉnh mê mê, nàng lập tức có chút xấu hổ trừng mắt nhìn Hoa
Lạc một cái, giọng căm hận nói: “Hoa Lạc, ta nhớ kỹ ngươi!”
Dứt lời, nàng không hề
dừng lại, mũi chân nhẹ chút, bay ra khỏi núi Vân Vụ, thi triển khinh
công bay về phía xe ngựa Dung Cảnh thi.
Thân thể Hoa Lạc run lên, trong nháy mắt đỏ mặt đau khổ, lẩm bẩm nói: “Xong rồi!”
“Ai bảo ngươi lắm mồm, đáng đời!” Thương Lan liếc Hoa Lạc một cái.
“Ngay cả Thiếu chủ cũng dám đùa bỡn, ngươi quả thật đáng đời!” Phượng Nhan còn lại là vẻ mặt có chút hả hê.
“Cho dù biết cũng không thể nói ra a! Ngươi không phải là muốn tìm chết?” Lăng Liên thương hại nhìn Hoa Lạc một cái.
“Tất cả mọi người thấy
được đều không nói, khoe khoang ánh mắt ngươi tốt hơn so với người khác
sao?” Y Tuyết liếc Hoa Lạc một cái.
“Các ngươi đều đang nói
cái gì? Bảy người chúng ta đều ở trong này, sao Thiếu chủ khăng khăng
chỉ nhớ Hoa Lạc? Quá không công bằng! Hoa Lạc, câu ngươi vừa nói có ý
gì?” Phong Lộ u mê.
“Ngu ngốc!” Hoa Lạc quát Phong Lộ một câu.
Phong Lộ vừa muốn tức
giận, Hoa Sinh liền vội vàng kéo nàng, nhỏ giọng nói: “Đừng ồn ào, các
ngươi nhìn, người kia có phải là kỳ tài đệ nhất Thiên Thánh, được đồn là ‘áo trắng như tuyết nét mặt như hoa, ngoảnh đầu lại cười đảo điên thiên hạ’ Cảnh thế tử của Vinh vương phủ không?”
“Nha? Hắn chính là Cảnh
thế tử sao? Hoa Sinh tỷ tỷ, Cảnh thế tử lớn lên thật là đẹp mắt. Còn đẹp hơn Hoa Lạc!” Cơn tức giận của Phong Lộ lập tức tan biến, nhìn theo tầm mắt Hoa Sinh, lập tức kinh sợ thấp giọng nói.
“Nếu không thì làm sao so được với ‘áo trắng như tuyết nét mặt như hoa, ngoảnh đầu lại cười đảo điên thiên hạ’?” Hoa Sinh nhìn Vân Thiển Nguyệt đến trước xe rất là thô lỗ đẩy rèm ra,
thoạt nhìn có chút căm tức nói gì với người bên trong xe, sau đó lại còn hung hăng đạp càng xe một nhát, mà người trong xe lộ ra nửa thân thể
nghiêng đầu nhìn nàng cười đến dịu dàng, nàng hạ giọng mở miệng “quan hệ của Cảnh thế tử và Thiếu chủ chúng ta dường như không phải tầm thường.”
“Đâu chỉ không phải tầm thường? Dấu vết trên cổ Thiếu chủ cũng không thể là tự mình làm ra được.” Hoa Lạc nói.
Mấy người đều im lặng chớp mắt một cái.
Lúc này Phong Lộ mới
chậm chạp hiểu ra “À, ta hiểu được, trên cổ Thiếu chủ thoạt nhìn giống
như dấu vết phấn hồng hoa mai, thì ra là. . . . . .”
Nàng chưa nói hết câu đã bị Hoa Sinh che miệng lại, thấp giọng nói: “Nhỏ giọng một chút, chẳng
lẽ ngươi cũng muốn Thiếu chủ nghe thấy sẽ nhớ kỹ ngươi như nhớ kỹ Hoa
Lạc sao?”
Phong Lộ lập tức im lặng.
Bảy người không nói gì,
đều nhìn về xe ngựa Dung Cảnh, chỉ thấy không biết là Dung Cảnh nói câu
gì, Vân Thiển Nguyệt vốn đang giận dữ bỗng nhiên đột phá mây mù nở nụ
cười, sau đó nhảy lên xe ngựa Dung Cảnh, màn che rơi xuống, xe ngựa rời
đi, đi về hướng kinh thành.
“Không hổ là Cảnh thế tử!” Phượng Nhan khen một câu.
Mấy người đồng loạt gật
đầu, chỉ một câu nói liền có thể dỗ dành người đang trong cơn giận dữ,
bản lĩnh bậc này bọn họ tự nhận không học được. Đồng thời lòng bi ai thở dài nói: ” Đúng không hổ là Cảnh thế tử!”