Vân Thiển Nguyệt một đường chậm rãi trở
về phòng của Dung Cảnh, nghĩ tới chờ hắn trở lại nàng sẽ đùa con chim ấy một tý, tốt nhất để cho con vật nhỏ kia làm phản sau này sẽ không dám
mách lẻo nữa.
Phòng của Dung Cảnh sớm không còn lộn
xộn, được thu xếp lại rất sạch sẽ ngăn nắp. Trên bàn bay lư hương, hương này không giống với các loại huân hương bình thương của các nhà bình
thường, mà là hương an thần nhè nhẹ, khiến người ta đi vào căn phòng
liền cảm thấy tất cả rắc rối đều tan đi, tâm thần yên ổn.
Vân Thiển Nguyệt bước tới bàn rót chén
trà, nước trà nóng, hiển nhiên vừa mới pha xong, trên bàn bày bánh tinh
xảo, làm người nhìn là muốn ăn. Nàng bốc miếng bánh ngọt cho vào miệng,
hài lòng gật đầu, nói với Thanh Thường: “Thanh Thường, ngày khác ngươi
đi theo ta đi! Có người tỉ mỉ như ngươi vậy, những ngày sau này sẽ thoải mái!”
“Thiển Nguyệt tiểu thư ý nói nô tỳ chuẩn bị trà nước và bánh ngọt này cho ngài sao? Đây không phải là công lao
của nô tỷ, là thế tử sớm phái Thanh Đề trở lại truyền lời phân phó. Nói
ngài ăn chút bánh ngọt rồi tắm mới có sức, bụng rỗng mà tắm thì không
tốt cho sức khỏe. Bánh ngọt này là Dược lão được thế tử phân phó dùng
thuốc tốt sắc thành nước nhào với bột làm thành, xem như là dược thiện.
Ngài có thế tử chăm sóc, đâu còn cần nô tỳ?” Thanh Thường đẩy rèm cửa đi vào, vừa cười, vừa đi đến tủ treo quần áo lấy bộ đồ sạch sẽ cho Vân
Thiển Nguyệt, “ Chờ ngài tắm xong ra ngoài thì Dược lão cũng chuẩn bị
bữa trưa xong, ngài ăn bữa tối xong có thể nghỉ ngơi, hôm nay có thể thế tử sẽ về rất trễ!”
Vân Thiển Nguyệt thấy tủ quần áo mà
Thanh Thường mở đặt ngăn nắp quần áo của Dung Cảnh và nàng. Cẩm bào
Nguyệt Nha và nhuyễn yên la màu tím tôn vẻ đẹp cho nhau. Trái tim bỗng
nhiên xúc động giật mình, đây có tính là chưa kết hôn mà ở chung của
hiện đại? Nàng dời mắt, lại ngắt miếng bánh bỏ vào miệng, lẩm bẩm nói: “ sao ta có cảm giác hắn giống như đang nuôi con mèo Ba Tư cao quý !”
“Mèo Ba Tư?” Thanh Thường nghi ngờ nhìn Vân Thiển Nguyệt .
“Chính là một loài mèo có lông dài, đầu
to mà rộng, hình vòm, mặt tròn, hai má mềm mại núc ních, mũi ngắn vừa to vừa tẹt, mắt cũng to mà tròn, ục ịch, chân ngắn, tieng kêu nhỏ nhẹ. Là
loại mèo thoạt nhìn rất cao quý.” Vân Thiển Nguyệt vừa ăn bánh vừa giải
thích.
Thanh Thường tò mò nói: “Lại có loại mèo như vậy sao?”
“Ừ! Có !” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới không biết thời đại này có loại mèo Ba Tư không, nói chung là trên thế giới có.
Thanh Thường gật đầu, kính nể nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư biết thật nhiều, sợ là thế tử cũng không biết mèo Ba Tư !”
“Nếu thế tử nhà ngươi cái gì cũng biết thì là thành thần rồi!” Vân Thiển Nguyệt nói.
Thanh Thường nhìn Vân Thiển Nguyệt, không nói thêm gì nữa.
Vân Thiển Nguyệt ăn một đĩa bánh nhỏ,
uống hai chén trà, mới nhận bộ đồ trong tay Thanh Thường đi vào suối
nước nóng. Khi nàng đi tới cửa ao nước bỗng nhiên quay đầu lại hỏi Thanh Thường: “Ngươi muốn vào tắm nước nóng không ? Cùng nhau tắm.”
Thanh Thường lập tức lắc đầu: “Nô tỳ không dám”.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới Dung Cảnh thích sạch sẽ, bĩu môi đi vào, cửa ngầm sau lưng nàng khẽ đóng, Thanh Thường
thở phào một hơi giống như đã hoàn thành một nhiệm vụ gian khổ nhất.
Hơi nước nóng bốc lên, Vân Thiển Nguyệt
cởi quần áo ngâm mình vào trong nước. Hơi nước ấm áp trong nháy mắt bao
quanh nàng, ấm áp, nàng lười biếng nhắm mắt lại, không nghĩ gì cả, bất
tri bất giác ngủ thiếp đi.
Một lúc sau, Dược lão đã làm xong bữa
trưa, Thanh Thường thấy Vân Thiển Nguyệt còn chưa đi ra, liền mở cửa
ngầm vào xem, thấy Vân Thiển Nguyệt đã ngủ thiếp đi. Nàng muốn gọi,
nhưng thấy nàng ngủ say không nỡ lòng đánh thức, đành đi ra ngoài.
Hai canh giờ sau, Vân Thiển Nguyệt vẫn ngủ, Thanh Thường đi vào nhìn một lần, do dự hồi lâu, rồi lui ra ngoài.
Liên tiếp mấy lần, trời dần dần tối, Vân Thiển Nguyệt vẫn chưa tỉnh, lúc Thanh Thường hạ quyết tâm đi gọi nàng,
thì Dung Cảnh chậm rãi đi vào sân. Nàng nghe thấy tiếng bước chân vội
vàng chạy ra ngoài, thi lễ với Dung Cảnh: “Thế tử người trở lại!”
“Ừ !” Hình như Dung Cảnh uống chút rượu, sắc mặt ửng đỏ, nhưng bước chân vẫn nhẹ nhàng trầm ổn, không thấy xốc
xếch, vào phòng không thấy Vân Thiển Nguyệt trên giường, chăn vẫn được
gấp gọn gàng, tâm tư hắn vừa động, sắc mặt đỏ giảm đi phân nửa “Nàng
đâu? Chạy đi đâu rồi?”
“Bẩm thế tử, Thiển Nguyệt vẫn đang ở trong bồn nước nóng!” Thanh Tuyền vội vàng nói.
Dung Cảnh yên lòng lại, đưa tay xoa bóp trán, cau mày hỏi: “Nàng đi vào từ lúc nào?”
“Thiển Nguyệt tiểu thư vừa trở lại đã tiến vào.” Thanh Thường nói
“Vẫn không đi ra ngoài?” Dung Cảnh nhướng mày nói .
“Vâng! Sau khi trở về, Thiển Nguyệt tiểu thư ăn chút bánh ngọt liền vào tắm nước nóng, lại ngủ thiếp đi trong
đó, nô tỳ thấy nàng ngủ rất ngon, không đành lòng đánh thức, thấy sắc
trời đã tối, vừa muốn đi gọi, thì thế tử về.” Thanh Thường nhẹ giọng
nói. “Để nô tỳ đi đánh thức Thiển Nguyệt tiểu thư ?”
“Không cần ngươi dọn bữa tối lên, ta đi đánh thức nàng.” Dung Cảnh hướng sau bình phong đi tới.
“Dạ” Thanh Thường lập tức lui xuống.
Cửa mở ra, Dung Cảnh nhẹ nhấn một cái
trên vách tường, vách tường hiện ra một cái ngăn ngầm, có một viên Dạ
Minh Châu nho nhỏ, làm Ôn Tuyền đang tối trở nên sáng lên. Hắn nhìn phía ao, trong làn hơi nước dày đặc, quả nhiên thấy một bóng dáng mảnh mai
lung linh đang nằm ở đó, hơi thở nhẹ nhàng, hô hấp đều đều, đích xác
đang ngủ say. Hắn không lập tức đi tới, mà lẳng lặng đứng đó nhìn nàng,
sắc mặt thoáng lại đỏ lên khi thấy dung nhan như ngọc, ánh mắt hắn như
hơi nước trên ao nước nóng, nhưng sâu thẳm bên trong lại lộ ra một tia
chăm chú.
Hắn đứng hồi lâu, Vân Thiển Nguyệt vô tri vô giác, vẫn đang ngủ say.
Hồi lâu, Dung Cảnh đi qua, bước chân vốn nhẹ nhàng nay bất giác nhẹ hơn. Đi tới cạnh ao nước, hắn ngồi xổm
xuống, lẳng lặng đưa mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt. Trong hơi nước, khuôn
mặt nhỏ nhắn tầm bằng lòng bàn tay của nàng hồng nhạt, dung nhan thanh
lệ, tóc dài của nàng khoác lên bờ ao, ba nghìn sợi tóc đen như mực. Thân thể mảnh khảnh lung linh không còn là cái bóng mịt mờ nữa, mà như mỹ
ngọc hảo hạng, phản chiếu ánh sáng long lanh. Xuyên thấu qua hơi nước,
loáng thoáng nhìn thấy dấu ấn hoa mai trên người nàng, loang lổ, như
điểm xuyết thêm vẻ đẹp cho da thịt bạch ngọc của nàng. Hắn nhìn cảnh đẹp này, tia chăm chú trong ánh mắt bỗng nhiêu đột phá hơi nước nồng đậm,
trở nên cực kỳ ấm áp.
“Mùi rượu thật nồng!” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên lẩm bẩm.
Dung Cảnh không lên tiếng, vẫn nhìn nàng.
“Đây là rượu gì a?” Vân Thiển Nguyệt chun chun mũi, thì thầm nói.
“Thánh linh tuyền” Dung Cảnh thấp giọng nói.
“Thánh linh tuyền a… chưa từng nghe nói
…’ Vân Thiển Nguyệt mơ mơ màng màng mỏ rộng cánh tay, cảm thấy toàn thân cao thấp đều ấm áp thư giãn không nói nên lời, nàng lẩm bẩm nói ra hai
câu nhưng cảm thấy cái gì đó không đúng. bỗng nhiên mở mắt, thấy Dung
Cảnh bên cạnh nàng, nàng ngẩn ra liền hỏi: “Ngươi về từ lúc nào?”
“Vừa rồi” Dung Cảnh thấy Vân Thiển Nguyệt không hề phòng bị hắn, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
“Vừa mới a…..” Vân Thiển Nguyệt đưa tay
xoa cái trán, cảm giác cánh tay bong loáng, lúc này phát hiện mình đang ở trong nước, nàng sửng sốt, thấy nơi này là ao nước nóng, mới nhớ nàng
ngâm mình trong nước nóng liền ngủ thiếp đi, cánh tay nàng cứng đờ, quay đầu nhìn Dung Cảnh, thấy hắn không hề chớp mắt nhìn nàng, nàng lập tức
đưa tay che trước ngực, lại nghĩ đã bị hắn nhìn từ sớm rồi, bảo vệ cũng
vô dụng, liền thả tay xuống, giọng nói cứng ngắc: “Ngươi mới về liền đi
vào đây làm gì a.”
“Gọi nàng dùng bữa” Dung Cảnh nói.
“Tại sao ta không nghe thấy ngươi gọi ta?” Giọng điệu Vân Thiển Nguyệt vẫn cứng nhắc.
“Ta gọi, nhưng nàng ngủ say quá, không nghe thấy.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới quả thật cảm
giác ngủ thật thoái mái, thật lâu không ngủ thoải mái như vậy, nàng còn muốn ngủ. Khoát tay với Dung Cảnh. “Ngươi đi ra ngoài, ta không dùng
bữa, ta muốn ngủ.”
“Còn ngủ ? Nàng đã ngủ hơn nửa ngày rồi?” Dung Cảnh nhướng mày.
“Dù sao trời cũng đã tối rồi, vừa lúc ngủ tiếp” Vân Thiển Nguyệt nhắm mắt lại đuổi Dung Cảnh ra ngoài “Mau đi ra ngoài”.
Dung Cảnh bỗng nhiên ngồi xuống, nhìn nàng ấm giọng nói: “Vậy nàng tiếp tục ngủ! ta ở chỗ này cùng nàng”.
“ Ngươi ở chỗ này làm sao ta ngủ được ?
mau tránh ra !” Vân Thiển Nguyệt mặt tối sầm, một người đàn ông ngồi bên ao nhìn mình, dò là nữ nhân nào cũng không ngủ được a? Mặc dù có hơi
nước cản trở, nhưng đừng nói cách tầng hơi nước, dù là cách mười tầng
quần áo cũng không cản trở được ánh mắt này của Dung Cảnh.
“Này mặc dù ngâm ở trong nước nóng tốt,
nhưng ngâm lâu quá sẽ ảnh hưởng da thit. Nàng mau đứng lên ăn cơm, sau
khi ăn cơm về phòng ngủ! Nếu nàng không lên ta liền ở chỗ này với nàng.” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Mí mắt Vân Thiển Nguyệt giật giật, giọng nói không tốt: “Vậy ngươi ra ngoài, ta mặc quần áo.”
Dung Cảnh bỗng nhiên đưa tay cầm quần áo của Vân Thiển Nguyệt đặt bên đặt bên cạnh ao, tay nhẹ nhàng lướt qua,
quần áo tản ra, trở nên xộc xệch, hắn nhíu lông mày nhìn Vân Thiển
Nguyệt: “Quần áo nàng biết mặc.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn bộ đồ trên tay
Dung Cảnh, lập tức im lặng. Qua hồi lâu nói: “đây không giống quần áo
của ta! Ta không có quần áo này! Đây không phải quần áo lấy từ Vân vương phủ ra?”
Lại còn rườm rà hơn so với bộ quần áo rườm rà mà Ngọc Trạc lấy, đây không phải là cố ý khiến nàng không mặc được sao.
“Ừ ! Có lẽ không phải đâu”. Dung Cảnh mập mờ nói.
“Cái gì có lẽ không phải ?” Vân Thiển
Nguyệt liếc mắt nhìn Dung Cảnh một cái: “Ngươi đi. Lấy quần áo của ta
cho ta, đơn giản một chút, khẳng định ta sẽ mặc được.”
“Thanh Thường!” Dung Cảnh ngồi bất động. hướng ra ngoài kêu một tiếng.
“Thế tử có gì phân phó?” Thanh Thường ở ngoài nói.
“Có bộ quần áo đơn giản hơn bộ này không?” Dung Cảnh nói.
“Bẩm thế tử không có. Lúc trước nô tỳ đi Vân vương phủ lấy đồ dùng cho Thiển Nguyệt tiểu thư, thấy kiểu dáng mấy bộ quần áo đó đều cũ quá rồi, nên đã không lấy, mà đi Tiên Phẩm các mua cho Thiển Nguyệt tiểu thư mấy bộ. Đều là kiểu dáng đẹp nhất của Tiên
Phẩm các năm nay, mà mỗi lần chỉ làm một bộ, vừa vặn hợp với cỡ của
Thiển Nguyệt tiểu thư, còn đều là màu tím Thiển Nguyệt tiểu thư thích.”
Giọng của Thanh Thường truyền qua vách tường rất rõ ràng.
Dung Cành quay đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt “Nàng đều nghe thấy.”
Vân Thiển Nguyệt im lặng, nhìn quần áo trong tay Dung Cảnh ảo não: “Ngươi nói, có phải ngươi sai nàng làm như vậy?”
“Bẩm Thiển Nguyệt tiêu thư, là nô tỳ tự
chủ trương, Thiển Nguyệt tiểu thư không thích quần áo kia, nô tỳ lại đi
Vân vương phủ lấy quần áo của ngài.” Thanh Thường nghe thấy lời của Vân
Thiển Nguyệt, ở bên ngoài dè dặt nói.
“Nàng nghe thấy chưa? Nàng ta tự chủ
trương. Có lẽ là quần áo của nàng quá cũ rồi, ngay cả nàng cũng không
nhìn được, mới tự làm chủ. Nếu không tỳ nữ của ta không bao giờ làm
vậy?” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Dung Cảnh một cái, rồi nhẹ giọng nói bên ngoài: “Rất đẹp, ta rất thích, ngươi có lòng rồi!”
“Thiển Nguyệt tiểu thư thích là tốt rồi! Rốt cuộc nô tỳ không làm sai “ Thanh Thường nói.
Cũng không làm gì sai sao? Thế tử nhà
ngươi cho là không sai thì là không sai. Vân Thiển Nguyệt không nói gì
nữa, sắc mặt tối tăm nhìn Dung Cảnh. Nàng không tin lời Thanh Thường.
Nếu Dung Cảnh không phân phó, tiểu nha đầu này tinh tế cẩn thận như vậy, mới sẽ không đột nhiên mang một đống quần áo rườm rà cho nàng như thế.
“Đi ra ngoài, ta mặc cho nàng!” Dung Cảnh coi như không phát hiện ra sắc mặt tối sầm của Vân Thiển Nguyệt, dịu dàng nói.
“Không cần, ngươi cứ nói mặc như thế
nào, ta tự mình mặc.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới sau này việc gì cũng
mượn tay người khác, cuộc sống sau này của nàng làm sao.
“Nàng không đói bụng sao? Ta ở trong
cung cũng chưa dùng bữa, còn uống rất nhiều rượu. Bụng ta trống không
đây ! Nếu nàng học mặc quần áo xong cũng gần nửa canh giờ. Nàng xác định học ngay bây giờ?” Dung Cảnh nhướng mày nói.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.
“Còn xấu hổ”. Dung Cảnh cười hỏi.
“Ai xấu hổ? Là ngươi không phải quân tử
!” Vân Thiển Nguyệt quát lên, nghĩ tới dù sao cũng từng bị hắn nhìn rối, liền đứng lên ra khỏi suối nước nóng, một tay kéo quần áo trong tay hắn che kín cảnh xuân. Mới đỏ mặt nói: “Ngươi mau đứng lên mặc giúp ta.”
“Được!” Dung Cảnh khẽ cười một cái, đưa
tay kéo quần áo của Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng nắm thật chặt, hắn cười
nói, “Nàng cứ như vậy ta làm sao giúp nàng mặc?”
Vân Thển Nguyệt chậm rãi buông tay,
nhưng Dung Cảnh lại không kéo quần áo nàng nữa, quần áo nàng từ trên
người nàng rơi xuống, cảnh xuân vốn được che khuất dưới ánh sáng của Dạ
Minh Châu lộ ra không sót thứ gì. Nàng lập tức cả giận nói: “Dung Cảnh
ngươi cố ý ?”
Dung Cảnh không nói lời nào cúi xuống
nhặt quần áo của nàng lên, tay nhẹ run lên, không chớp mắt khoác lên
người Vân Thiển Nguyệt, lắc đầu, dịu dàng nói: “Nàng không nói một tiếng buông tay, cái này không trách ta.”
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, nhìn hắn chậm chạp mà thúc giục: “Nhanh lên một chút”.
“Được!” Mặc dù đáp ứng, nhưng động tác
không nhanh. Ngón tay xẹt qua da thịt trơn bóng của Vân Thiển Nguyệt,
mang theo một tia mát lạnh, khẽ quấn quanh vạt áo, hơi thở hắn lượn lờ
quanh tai Thiển Nguyệt, hơi thử như tuyệt như liên pha lẫn với hương
rượu nồng đậm, kèm theo sắc mặt ửng đỏ của hắn, khiến người ta mê say
không nói nên lời.
Vân Thiển Nguyệt vốn hậm hực giờ tan đi, nhìn Dung Cảnh, dung nhan hắn như vẽ, động tác ưu nhã, quả thật xứng với cậu “áo trắng như tuyết nét mặt như hoa, ngoảnh đầu lại cười đảo điên thiên hạ”, nàng bỗng nhiên có loại xúc động, nhưng loại xúc động này vừa mới dâng
lên, đã bị nàng dằn xuống, bỗng nhiên gạt tay Dung Cảnh ra, quấn quần áo đi ra hướng cửa.
Dung Cảnh ngẩn ra, nhìn Vân Thiển Nguyệt thân ảnh đi nhanh không khỏi hỏi: “ Tại sao! Quần áo còn chưa mặc xong!”
“ Đói bụng!” Van thiển Nguyệt cung không quay đầu, tiếng vọng lại.
“ A.. thì ra là đói bụng” Dung Cảnh cười khẽ, đuổi theo Vân Thiển Nguyệt, thấy phía sau nàng có chút xốc xếch,
hắn cười nói: “Dù sao cũng tối rồi. Mặc quần áo tý lại phải cởi, không
mặc cũng được! Vậy thì ăn cơm!”
Vân Thiển Nguyệt dừng bước, quay đầu
nhìn Dung Cảnh một cái, bỗng nhiên tà ác nói: “Ngươi đừng đi ra vội, ở
chỗ này, chờ ta gọi ngươi mới ra!”
Dung Cảnh dừng bước nhướng mày nói: “ Vì sao?”
“Nói chờ cứ chờ, nói nhiều vậy !” Van Thiển Nguyệt nhìn hắn. Có tư thế nếu ngươi không nghe lời sẽ cho ngươi đẹp mặt.
Dung Cảnh cười lắc đầu, vẻ mặt có phần đắc dĩ. Nhưng cũng thật dừng bước gật đầu nói: “được”
Vân Thiển Nguyệt hài lòng ra khỏi cửa,
trong phòng quanh quẩn nghe mùi thức ăn, nàng đi ra bình phong, Thanh
Thường đã sớm đi ra ngoài, trong phòng không bóng người. Nàng nhìn
thoáng qua bàn, bước chân không dừng bước về tủ áo mà Thanh Thường trước kia lấy quần áo, mở tủ quần áo, quần áo của nàng được gấp gọn gàng, có
khoảng mười mấy bộ, toàn bộ mới tinh. Nàng lật tung lên, bộ nào bộ nấy
rườm rà không chịu nổi giống bộ trên người nàng, nàng dừng tay, nhìn về
phía quần áo của Dung Cảnh, một loạt cẩm bào Nguyệt Nha được đặt ngay
ngắn ở đó, nàng đưa tay lục lọi đống quần áo, lại dừng tay, chuyển hướng bên trong góc, nơi đó cũng có chiếc Nhuyễn trù nguyệt nha được gấp gọn.
Nàng nhớ sáng hôm qua lúc tỉnh lại là
mặc cái này, nàng lại quét hai lần, bên trong không còn quần áo nào
khác. Do dự hồi, đưa tay lấy một chiếc nhuyễn trù của Dung Cảnh, quay
đầu nhìn về phía sau bình phong, cửa phòng tối đang mở, Dung Cảnh nghe
lời nàng không đi ra ngoài, nàng lập tức bỏ bộ đồ đang khoác trên người
xuống, hai ba động tác khoác áo nhuyễn trù của Dung Cảnh kia lên người,
mặc dù hơi to, nhưng vẫn mặc được, nàng nhanh chóng xắn tay áo lên, đi
tới trước gương nhìn thoáng qua, tương đối thỏa mãn, vì vậy hướng và bên trong hô: “xong rồi, ngươi ra đi”.
Dung Cảnh lên tiếng từ sau cửa ngầm đi
ra, thấy chiếc áo trên người Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt nhanh chóng hiện
ra tia rực rỡ, liếc mắt thấy tủ quần áo bị nàng lục loạn xạ, cười nói:
“Không trách để ta chờ, thì ra là như vậy!”
“Ngày mai ngươi bảo Thanh Thường chuẩn
bị cho ta mấy bộ quần áo đơn giản !” Vân Thiển Nguyệt bắt gặp ánh mắt
của hắn, mặt có chút hồng.
“Vậy còn quần áo trong tủ này”. Dung Cảnh hỏi lại.
“Dù thế nào ta không mặc!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu. Quần áo rườm rà như vây, mặc lên khiến nàng khó chịu.
“Những quần áo kia là làm theo cỡ người nàng, nếu như nàng không mặc, những quần áo này thế là lãng phí rồi!” Dung Cảnh nói.
“Làm theo cỡ người?” Vân Thiển Nguyệt híp mắt nhìn Dung Cảnh. Nghĩ tới quả nhiên có âm mưu. Nàng đoán không sai.
“Ừ!” Dung Cảnh thừa nhận thằng thừng
không kiêng kị. “Nếu không nàng nghĩ quần áo như vậy có sẵn bán cho
nàng? Thanh Thường đi là có thể lấy được?”
“Vậy thì lãng phí thôi!” Vân Thiển
Nguyệt nghĩ cho ngươi biết hậu của việc có âm mưu! Xem thường nói: “Dù
sao ngươi cũng có tiền!”
“Những tiền này là do cầm bán của cải
trong tiểu khố của ngươi, không phải tiền của ta.” Dung Cảnh cười lắc
đầu, thấy Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, hắn tới ngồi trước bàn, ưu nhà cầm
bình trà rót vào chén trà, thưởng thức một ngụm, chậm rãi nói “Nàng có
biết một bộ quần áo này bao nhiêu ngân lượng không ?”
“Ta làm sao mà biết!” Vân Thiển Nguyệt
nhìn những y phục kia, trong ngoài mấy lớp lụa tơ tằm, áo khoác lụa mỏng Yên La mềm mại, mà ngọc bội đều là ngọc trụy thượng đẳng, hơn mười sợi
tơ giống như bông tuyết, còn có một bên ống tay dùng tơ lụa Lam Nguyệt
Châu may thành, chấm bi rực rỡ, bộ đồ như thế tất nhiên có giá trị không hề rẻ, nàng đoán không ra giá trị.
‘Mỗi bộ năm trăm lượng !’ Dung Cảnh nói.
Năm trăm lượng! Cũng phải tầm đó, Lam
Nguyệt Châu cũng rất đáng giá, chứ chưa nói đến gấm vóc thượng đẳng này, Vân Thiển Nguyệt nghĩ .
‘Là năm trăm lượng vàng!’ Dung Cảnh lại nói.
‘Cái gì?’ Tay Vân Thiển Nguyệt run lên.
‘Nàng tính xem, những quần áo trong tủ
này là bao nhiều vàng ? Nếu nàng không mặc, lãng phí bao nhiều vàng?’
Dung Cảnh nhướng mày nói.
Vân Thiển Nguyệt âm thầm tính toán, mười lăm bộ, mỗi bộ năm trăm lượng vàng, tất cả là bảy ngàn năm trăm lượng
vàng! Vàng! Sắc mặt tối đen nhìn Dung Cảnh, ‘Ngươi đây là đốt tiền,
ngươi biết không ?’
‘Ừ ! Biết ! Nhưng là tiêu tiền của nàng, ta không đau lòng .’ Dung Cảnh gật đầu, nhìn nàng cười yếu ớt.
‘Dung Cảnh ! Ngươi không đau lòng nhưng
ta đau lòng!” Mặt Vân Thiển Nguyệt đã đen giờ càng đen hơn, tức giận
nhìn chằm chẳm hắn, một bộ quần áo năm trăm lượng vàng, hắn dám đi tìm
người đặt làm ? Còn đo, đặt làm theo cỡ người nàng ? Làm sao đo cỡ người nàng? Kiếp trước nàng kiếm được nhiều tiền như vậy cũng chưa từng mặc
bộ quần áo nào năm trăm lượng vàng.
‘Ừ, ta biết nàng đau lòng. Cho nên, tốt nhất là nàng đừng lãng phí!’ Dung Cảnh hết lòng đề nghị.
‘Trả lại đi!’ Vân Thiển Nguyệt cứng rắn sai bảo Dung Cảnh. Tiền không thể hoang phí như vậy, nàng còn có chỗ dùng.
‘Không trả được.’ Dung Cảnh lắc đầu.
‘Nàng cũng biết những quần áo này đặt làm, nhất là sản phẩm Tiên Phẩm
các may, tay nghề của Nhân nương tử, Nhân nương tử là cái thùng yêu tiền còn hơn nàng, tiền vào túi nàng ta một phân cũng không móc ra.’
Nhân nương tử……
Khi đám người Thải Liên nói chuyện phiếm với nàng từng nói về một bài vè, trong đó có một câu là về Nhân nương
tử. Nhớ câu về đó là: ‘Thiên hạ có Thất Bảo - Nhất Bảo vinh hoa – Quyền khuynh thiên hạ – Quần là áo lượt – không người ca ngợi – Ấy là Nhị Bảo - Tam Bảo ma vương - Người người sợ hãi - Con cóc Tứ Bảo – Hồng hoa
kết bạn – Độc chướng Ngũ Bảo – Trắng lóa chi địa – Mặc Hồng vừa động –
Đất trời rung chuyển – Lục Bảo là đây – Ăn mày lừa gạt – cưới một thùng
tiền – Đó là Thất Bảo.” (Hoa Hạ dịch)
Lúc đó Vân Thiển Nguyệt nghe đến câu vè
này cảm giác mình rất vinh dự được tôn vinh là một trong thất bảo là
hùng mạnh cỡ nào, thế nhưng hôm nay nàng nghĩ lại câu vè này, thực sự là không hề cảm thấy vinh dự chút nào rồi, chỉ cảm thấy túi tiền của cái
thùng kia thì phồng lên, còn túi tiền của nàng thì xẹp xuống rồi.
“Biết rồi?” Dung Cảnh nhìn Vân Thiển Nguyệt, cười hỏi, “ Ngươi còn muốn trả lại?”
Vân Thiển Nguyệt tức giận nhìn Dung
Cảnh, nghe nói tiền đã vào túi tiền cái thùng này dù là Thiên vương lão
tử cũng không lấy ra được. Nàng đến gần hắn, trên cao nhìn xuống nói:
“Ta bất kể, dù sao ngươi không thể tiêu tiền của ta, nếu muốn thì dùng
tiền của ngươi.”
“Ai …” Dung Cảnh thở dài, để chén trà
xuống, nhẹ nhàng ôm thắt lưng nàng, dịu dàng nói với nàng: “Của ta của
nàng cần gì phân chia rõ ràng như vậy ? Cho dù hôm nay tiêu của nàng,
tương lại nàng gả cho ta, còn không phải là tiêu của ta ?”
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, sổ sách có thể tính toán như vậy sao? Đây chằng phải nàng bị thiệt?
“Còn có, tương lai nàng gả cho ta, tiền
của ta không phải là của nàng sao? Vậy mua những thứ này chẳng phải đều
coi như tính vào sổ nợ của ta?” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt thử nghĩ cũng đúng. Nhưng mua nhiều bạc thế này, không, vàng, ruột nàng lại đau.
“Chỉ cần nàng mặc, thì sẽ không lãng
phí?” Dung Cảnh đề nghị, thấy Vân Thiển Nguyệt nhíu mày không nói, tiếp
tục dịu dàng dụ dỗ nói: “Nàng không mặc, những thứ này không trả về
được, bảy ngàn năm trăm lượng coi như đổ đi. Phải biết những thứ trong
tiểu khố phòng của nàng bán được khoảng từng này tiền.”
Vân Thiển Nguyệt cuối cùng chịu không nổi, thỏa hiệp: “Ta mặc, tính vào sổ của ngươi!”
Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt cúi đầu buồn cười, gật đầu, “Được!”
Vân Thiển Nguyệt thấy hắn cười, tay đánh vào lồng ngực hắn, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tối nay ta ngủ giường,
ngươi ngủ trên nhuyễn tháp!”
Dung Cảnh đang cười bỗng im bặt, vừa
muốn lắc đầu, Vân Thiển Nguyệt dùng tay che miệng hắn lại, tức giận qua
đi, dùng âm thanh dịu dàng nói: “Ngoan, nghe lời, nếu không hiện tại ta
trở về phủ!”
Dung Cảnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dịu
dàng của Vân Thiển Nguyệt, rốt cuộc biết mình cười quá sớm. Bất đắc dĩ
gật đầu. “Được rồi!”
Vân Thiển Nguyệt buông hắn ra, đắc ý đi
tới ngồi đối diện Dung Cảnh, cầm chiếc đũa, không nói gì, liền bắt đầu
ăn từng miếng to. Trong lòng nghĩ ta không trị được ngươi, sau này sao
còn xông pha giang hồ?
Dung Cảnh nhỉn khuôn mặt đắc ý của Vân
Thiển Nguyệt, dưới ánh nến cực kì sinh động thanh tú. Hắn nghĩ ngủ
nhuyễn tháp thì nhuyễn tháp, tránh cho hắn ôm thân thể mềm mại của nàng
không thể ngủ còn nhận lấy đau khổ.
Sau khi ăn xong, Vân Thiển Nguyệt lười biếng nằm trên ghế, hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ.
Dung Cảnh ăn rất ít, sắc mặt do men say nên có phần ửng đỏ, cũng ngồi trên ghế bất động, thản nhiên ngồi uống trà.
“Hôm nay ngươi uống bao nhiêu rượu?” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày nhỉn Dung Cảnh. Nhớ tới lên núi Nam của Linh Đài
tự gặp Quảng Ngọc Lan, nàng uống một chén rượu hoa lan đã say, mà hắn
uống thì lại chẳng sao cả. Hôm nay nhìn bộ dáng hắn như vậy hiển nhiên
là quá say, chẳng qua là dùng công phu khắc chế tới bây giờ. Vậy tóm lại hắn uống bao nhiêu rượu?
“Uống một bình Thánh linh tuyền!” Dung Cảnh nói.
“Thánh kinh Tuyền là dạng rượu gì? Còn mạnh hơn rượu hoa lan sao?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Thánh linh tuyền …” Ánh mắt Dung Cảnh
như có sương mù nhìn nàng, cười lắc đầu, “Là Thất hoàng tử mang từ Bắc
Cương về, nghe nói là do cao thủ cất rượu chế ra. Loại rượu này cực kỳ
nổi tiếng ở Bắc Cương, không mạnh như rượu hoa lan, nhưng uống vào thì
ngọt tinh khiết, thoang thoảng hương thơm.”
“Cho nên, ngươi mê uống rượu nhiều mới thành ra như vậy?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Cũng không coi mê rượu! Thất hoàng tử
nói người cất rượu có thể uống ba bình mới say, ta liển thử một chút.”
Dung Cảnh cười lắc đầu, “Đáng tiếc, chỉ thể uống được một bình.”
“Người có thể uống ba bình này võ công
cao cường. Hôm nay ngươi không có võ công, khoe khoang cái gì?” Vân
Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh một cái, nhưng mà nhìn bộ dạng say rượu của
hắn rất đẹp mắt, nên trách cứ cũng không lực.
“Cũng phải !” Dung Cảnh cười nói.
“Để cho Thanh Thường làm cho ngươi một bát canh giải rượu?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Không cần!” Dung Cảnh lắc đầu, nhìn ngoài cửa số một cái “Chúng ta đi ngắm sao đi?”
“Ngoài viện?” Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn về cửa sổ. Nghĩ người say rượu muốn đi ngắm sao, không phải ánh mắt đã
hoa lên đầy sao rồi sao? Còn cần đi ngắm?
“Trên nóc nhà” Dung Cảnh nói.
“Bây giờ ngươi lên được sao?” Van Thiển
Nguyệt hoài nghi nhìn Dung Cảnh. Nghĩ người uống say lại ưu nhã cao quý
như Dung Cảnh quả thực là hiếm thấy, người nàng từng thấy đều không phải là vù vù ngủ ngon lành thì là say rượu quậy phá. Người say rượu hôm nay lại nhìn rất yên tĩnh, không chỉ khiến người khác say mê, còn rất đáng
yêu.
“Không phải có nàng sao ? Nàng đưa ta lên đó!” Dung Cảnh đứng lên.
“Ngươi đúng là không lãng phí tài nguyên! ” Vân Thiển Nguyệt lầm bầm một câu, cũng đứng lên.
Dung Cảnh cười cười, chìa tay ra kéo Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt không khước từ cầm lấy tay hắn. Tay hắn
mềm lạnh, tay Vân Thiển Nguyệt nhỏ nhắn yếu ớt như không có xương. Hai
người đi bộ ra ngoài cửa.
Đi tới ngoài viện, gió mát vắng vẻ, bầu trời đầy sao, ánh trằng lưỡi liềm treo trên bầu trời.
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn hướng
nóc phòng, cao gần bằng cây trúc của Tử Trúc lâm. Nàng quay đầu nhìn
Dung Cảnh, Dung Cảnh lẳng lặng nhìn nàng, nàng dùng cánh tay kia ôm
ngang hông hắn, mũi nhân nhún nhẹ, trong nháy mắt liền rơi trên nóc nhà. Nàng vừa muốn buông tay, thì bị Dung Cảnh tóm lại. Nàng nhướng mắt nhìn hắn. Dung Cảnh nhẹ nhàng nói: “Cứ thế ngắm đi.”
“Gầy như cây đay!” Vân Thiển Nguyệt mặc dù nói, nhưng tay vẫn ôm hắn.
Dung Cảnh cười liếc nhìn eo nhỏ nhắn của Vân Thiển Nguyệt, tự nhiên đưa tay ôm eo nàng, trong ánh mắt bất mãn
của Vân Thiển Nguyệt, kéo nàng ngồi xuống. Dịu dàng nói: “Nếu biết ta
gầy, vậy nàng phải chịu trách nhiệm nuôi ta béo lên một chút.”
Vân Thiển Nguyệt trợn trắng mắt, theo hắn ngồi xuống, “sao ta phài chịu trách nhiệm.”
“Ta chịu trách nhiệm với nàng, đương
nhiên là nàng chịu trách nhiệm với ta.” Dung Cảnh nói chuyện đương
nhiên, dứt lời bổ sung: “Chịu trách nhiệm nuôi ta béo lên một chút, để
ngươi ôm cho thoải mái.”
“Ngụy biện!” Vân Thiển Nguyệt cười mắng
một câu, ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời bao la đầy sao, ánh sáng rực
rỡ. Mỗi vì sao như một viên dạ minh châu, rọi sáng trưng mà trời đen kịt bao la, cực kỳ tươi đẹp! Trời sao thế này không còn được bắt gặp trong
thế thời kia nữa.
Dung Cảnh cười cười không nói thêm gì nữa, cũng nhìn bầu trời.
Trong phút chốc tầm mắt của hai người như tập hợp vì sao cả bầu trời.
“Bầu trời bóng đêm lạnh như nước, xem
sao Ngưu Lang sao Chức nữ.” Qua một lúc sau, Vân Thiển Nguyệt nhìn hai
sao Ngưu Lang và sao Chức Nữ cách nhau khá xa trên bầu trời, nhớ tới câu này liền đọc lên, lần nữa mở miệng hỏi Dung Cảnh, “Lễ Khất Xảo rất vui
sao ? đến lúc đó có phải đường cái kinh thành rất náo nhiệt không ? Có
những gì, ngươi nói cho ta!”
“Không biết !” Dung Cảnh lắc đầu.
“Không biết?” Vân Thiển Nguyệt rõ ràng không tin, “Ta bị mất trí nhớ lẽ nào ngươi cũng mất trí sao ?”
“Ta chưa từng tham gia ngày Khất Xảo ở kinh thành, đâu biết nó có cái gì ?” Dung Cảnh cười một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra.
Dung Cảnh lại nói: “Ngày Khất Xảo hàng năm là lúc hàn độc phát tác nặng nhất, ta đều phải trải qua ở trong suối nước nóng.’
Thì ra là như vậy ! Cánh tay Vân Thiển
Nguyệt ôm Dung Cảnh căng thẳng, đè nén đau đớn dưới đáy lòng, dịu dàng
nói: “Vậy năm nay chúng ta đi xem một chút được không? Hàn độc đã giải,
năm nay không cần ngâm mình trong suối nước nóng nữa.”
Trước khi nàng mất trí nhớ không biết đã từng đi dạo kinh thành chưa, nhưng sau khi mất trí nhớ quả thật nàng chưa từng đi!
“Được!” Dung Cảnh gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt không nói gì thêm, tiếp tục nhìn lên bầu trời. Những lời Dung Phong nói ban ngày ít nhiều vẫn
dập dờn trong lòng nàng, yên tĩnh ở bên người say rượu này trong đêm đen tĩnh lặng này khiến sự rối bời trong lòng nàng lắng xuống. Lần đầu tiên nàng nghĩ tới nếu về sau ngày ngày đều ôm Dung Cảnh cùng nhau ngắm bầu
trời đầy sao trong đêm trăng thanh gió mát thế này cũng có thể xem là
một loại hạnh phúc.
Vân Thiển Nguyệt khó có được hứng thú
ngắm nhìn bầu trời say mê, bất tri bất giác chìm đắm trong phong cảnh
này. Cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên cạnh, nàng quay đầu lại, thấy Dung Cảnh đã ngủ thiếp đi không biết từ lúc nào, đầu khẽ dựa
vào bả vai nàng, hắn khống chế sức nặng để không đè lên người nàng, coi
như có bãn lĩnh. Nàng có chút buồn cười. Không nghĩ tới người này say
thật là đỉnh!
Vì tránh hắn ngủ bị cảm lạnh, Vân Thiển Nguyệt đưa hắn xuống dưới.
Trở lại gian phòng, Vân Thiển Nguyệt
nhìn nhuyễn tháp trong phòng, lại nhìn vóc dáng của Dung Cảnh, rồi lầm
bầm ‘tiện nghi cho ngươi rồi!’. Rồi đặt hắn lên giường, cởi áo khoát
ngoài của hắn, đắp chăn, nhưng mình lại không buồn ngủ, định tiếp tục ra ngắm sao, vừa mới rời giường, Dung Cảnh bỗng nhiên túm lấy tay nàng.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn hắn, thấy Dung Cảnh vẫn nhắm mắt ngủ, hô hấp đều đều, túm tay nàng lại là do bản
năng, nàng trợn trắng mắt, nhẹ giọng nói. “Ngươi ngủ trước ! ta ngủ
không được, lên nóc nhà ngồi một lát.’
Dường như Dung Cảnh đang nhắm mắt khẽ
chớp một cái, ngà ngà say vô cùng buồn ngủ nói: “Ta muốn một túi thơm
uyên ương hí thủy, nếu nàng không ngủ được, thì thêu cho ta đi! Ta muốn
đeo nó vào lễ Khất Xảo.’
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, “Túi thơm?”
“Ừ ! ” Tiếng nói của Dung Cảnh càng nhỏ gần như không nghe được.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, nhíu mày, “Ta không biết thêu đồ!”
Dung Cảnh nhắm mắt không lên tiếng nữa.
Vân Thiển Nguyệt nhíu chặt mày lại,
người ngày quả thật biết làm khó người ! Nàng đầu biết thêu túi thơm
gì ? Còn Uyên ương hí thủy? Nàng nhìn chằm chằm Dung Cảnh hồi lâu, dường như chỉ là lời nói khi say, rất nhanh đã ngủ, nàng rút tay khỏi hắn,
tay hắn nắm rất chặt, không làm sao rút ra được, nàng có chút ảo não
nói: “Ngươi không buông tay ta làm sao thêu túi thơm?”
Nàng dứt lời, tay Dung Cảnh liền buông lỏng.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới thấy hắn uống
say không ầm không ĩ còn láu lỉnh, thôi thì thêu cho hắn một túi thơm
đi ! Nhưng thêu làm sao đây ? Nàng có chút buồn rầu, đi bộ ra cửa, đứng
cửa nhẹ giọng nói, “Thanh Thường ngươi ngủ chưa?”
“Bẩm Thiển Nguyệt tiểu thư nô tỳ còn chưa ngủ! ” âm thanh Thanh Thường từ phía tây sân truyền tới, người theo đó cũng tới.
“Ngươi có kim chỉ và hình vẻ để thêu túi thơm không?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thanh Thường nói, nghĩ tới người bên cạnh Dung Cảnh thật có hiệu suất. Gọi liền xuất hiện, thân thiết tiện
dùng.
“Thiển Nguyệt tiểu thư muốn thêu túi thơm?” Thanh Thường dừng bước, kinh ngạc nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Ừ !’ Vân Thiển Nguyệt mất tự nhiên gất đầu.
“Ngài muốn bản vẽ hình gì?” Thanh Thường kinh ngạc liền hỏi.
Vân Thiển Nguyệt làm sao cũng không nói
ra được là Uyên ương hí thủy, khoát tay nói, “tùy tiện, ngươi lấy mấy
kiểu. Ta chọn một, xem thêu hình coi sao?”
“Ngài thêu ngay bây giờ sao?” Thanh Thường hỏi.
“Ta thêu ngay bây giờ, nếu không có thì ngày mai cũng được.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Vâng, nô tỳ tìm cho ngài!” Thanh Thường lập tức xoay người về sân phía tây.
Vân Thiển Nguyệt đưa tay bóp trán, hôm
nay mùng hai, bốn ngày nữa là thất tịch, hiện tại học vẫn còn kịp, nàng
hẳn là có thể thêu một chiếc túi thơm! Uyên ương hí thủy (*) … quay đầu
nhìn phía trong phòng, thấy Dung Cảnh rất ngoan ngoãn nằm ngủ say sưa
trên giường, nàng khẽ lẩm bẩm, mệt cho hắn còn nói ra được.