Edit: ElisaBeta: Vi ViVân Mộ Hàn đến gần, sắc mặt không tốt
lắm nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt cố định tại cánh tay bị thương kia
của nàng, giọng điệu hơi trầm xuống, “Như thế nào lại đứng ở chỗ này để
dính mưa? Ngươi không biết mình cần dưỡng thương sao?”
“Ca ca, mỗi lần huynh thấy muội thì hoặc mặt lạnh với muội hoặc là răn rạy, lúc nào có thể nói câu dễ nghe
đây?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Vân Mộ Hàn, thấy hắn cả người mỏi mệt, thoạt nhìn hai ngày này ngủ không ngon giấc, sợ là vì truy tìm hung thủ đến
nỗi làm bản thân mệt muốn chết rồi, không khỏi có chút đau lòng, “Hung
thủ tìm không thấy thì là tìm không thấy rồi. Nếu như có thể dễ dàng
tìm được thì bọn họ cũng không dám trắng trợn ám sát muội và Dung Cảnh
giữa ban ngày rồi. Huynh cũng không phải làm bằng sắt, huynh vẫn dạy
muội, sao chính huynh lại không biết bản thân cũng phải chú ý thân thể?”
Bước chân Vân Mộ Hàn hơi dừng lại.
“Muội biết rõ huynh là quan tâm muội,
muội chắc chắn dưỡng thương cẩn thận, huynh cũng nhanh đi về ngủ đi!”
Vân Thiển Nguyệt lại nói thêm một câu, quay người bung ô rời khỏi. Ra
ngoài không lâu nàng cảm giác thực sự hơi lạnh, vẫn là trở về nằm ở trên giường thoải mái hơn. Tốt nhất là uống một chén canh gừng, nàng thầm
suy nghĩ.
Vân Mộ Hàn nhìn Vân Thiển Nguyệt rời đi, đứng đấy bất động, cũng không có mở miệng, một đôi mắt lúc sáng lúc
tối. Cho đến khi bóng dáng Vân Thiển Nguyệt đi xa, hắn vẫn nhìn con
đường nàng rời đi, thật lâu bất động.
“Thế tử, Thanh Uyển công chúa ầm ĩ vô
cùng, Hoàng Thượng mời người lại vào cung một chuyến!” Vân Mạnh vội vàng chạy đến, thở hồng hộc thúc giục Vân Mộ Hàn, “Người nhanh a!”
“Không đi!” Vân Mộ Hàn thu hồi ánh mắt, ném lại hai chữ, nhấc bước rời đi.
Vân Mạnh sững sờ, “Thế tử, vậy người đi nơi nào a?”
“Trở về ngủ!” Vân Mộ Hàn đi về phía viện của mình, cũng không quay đầu lại mà đáp lời Vân Mạnh.
“Thế…thế sao được… chỗ Hoàng Thượng không tiện bẩm báo…” Vân Mạnh vội vàng đuổi theo Vân Mộ Hàn.
Bước chân Vân Mộ Hàn không ngừng, lạnh
lùng thốt: “Ta nói không đi chính là không đi. Nếu ta mệt chết, có phải
là dễ ăn nói với Hoàng Thượng rồi? Ngươi nói cho người tới, bẩm báo
Hoàng Thượng, nói ta mệt mỏi bị bệnh, hôm nay cần nằm trên giường nghỉ
ngơi. Về phần Thanh Uyển công chúa, xin Hoàng Thượng mời cao minh khác!”
Lúc này Vân Mạnh mới phát hiện Vân Mộ
Hàn cả người mỏi mệt, sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn nghĩ đến hai ngày nay
bởi vì ngày đêm liên tục truy tìm hung thủ, thế tử đích thực là mệt sắp
chết rồi, vì thế dừng bước, cung kính nói: “Vâng, thế tử nghỉ ngơi thật
tốt, lão nô nói lại cho người tới.”
Vân Mộ Hàn không để ý tới Vân Mạnh, bước chân đi xa.
Vân Mạnh quay người vội vàng đi về phía cổng lớn.
Khi Vân Thiển Nguyệt trở lại Thiển
Nguyệt Các, bọn người Thải Liên, Triệu ma ma, Thính Tuyết, Thính Vũ đang che ô đứng chờ nàng ở cửa của Thiển Nguyệt Các. Thấy nàng trở về, nét
mặt mỗi người dường như đều thở phào nhẹ nhõm. Nàng mỉm cười liếc nhìn
mọi người, nói: “Ta chỉ là đi chỗ gia gia một chuyến mà thôi, làm gì mà
bày cái trận này?”
Triệu ma ma, Thính Tuyết, Thính Vũ không nói chuyện, Thải Liên nhịn không được oán giận nói: “Tiểu thư người còn nói sao! Bộ dáng người lúc rời đi thực hù chết nô tỳ rồi. Nô tỳ cho
rằng đã xảy ra chuyện gì đây này!”
“Không có chuyện lớn gì! Trở về phòng a! Ta muốn uống canh gừng, bỏ chút ít đường đỏ và táo to hầm thành một
nổi, rót mang vào phòng cho ta a.” Vân Thiển Nguyệt vừa phân phó, vừa đi vào trong phòng.
“Vâng, nô tỳ đi ngay!” Triệu ma ma nghe vậy vội vàng chạy xuống.
Thải Liên đi theo sau lưng Vân Thiển
Nguyệt vào phòng, nàng lén nhìn trộm sắc mặt Vân Thiển Nguyệt, phát hiện dường như tâm trạng tiểu thư rất tốt, nàng há to miệng, muốn nói gì lại thôi.
“Có lời gì cứ nói! Ngươi thực không thích hợp với việc có chuyện cần giữ bí mật.” Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại lườm Thải Liên.
“Tiểu thư, về việc của Cảnh thế tử!
Người… người vừa mới làm Cảnh thế tử tức giận bỏ đi, ngộ nhỡ Cảnh thế tử không để ý tới ngài thì nên làm cái gì bây giờ?” Thải Liên đích thật là người không nhịn được lời muốn nói, vốn nàng không dám nói ra sẽ phá
hỏng tâm trạng của Vân Thiển Nguyệt, nhưng không nghĩ tới tiểu thư lại
để cho nàng nói, nàng lập tức không băn khoăn nữa.
Thính Tuyết, Thính Vũ cũng đứng sau
lưng, vểnh tai lắng nghe. Những ngày này các nàng đã đem Cảnh thế tử trở thành người một nhà rồi. Hôm nay tự nhiên hi vọng tiểu thư và Cảnh thế tử có thể hòa thuận. Bởi vì Cảnh thế tử phương diện nào cũng tốt e rằng không có thể bắt bẻ. Nếu như tiểu thư thực thích Cảnh thế tử, trong
lòng các nàng tự nhiên vui mừng.
“Không để ý tới thì không để ý tới, ta
còn không muốn để ý tới hắn! Tức giận thực giỏi a!” Vân Thiển Nguyệt hừ
một tiếng, khoát tay với ba người Thải Liên, “Các ngươi không có chuyện
thì đừng đi đứng trước mặt, cũng đừng đoán bừa những việc các ngươi
không nên quan tâm. Mau mau đi chuẩn bị một chút, qua hai ngày nữa là
ngày giỗ của mẫu thân ta. Hôm nay tay ta bị thương, không thêu đồ được,
các ngươi mỗi người thêu cho ta hai cái bùa ước nguyện. Ta đem đi cũng
cho mẫu thân ta trên trời có linh thiêng thấy được tấm lòng hiếu thuận
của ta.”
Ba người Thải Liên nghe xong, đây chính
là việc lớn, lập tức bỏ qua những suy nghĩ lung tung, đồng loạt gật đầu, “Tụi nô tỳ đi chuẩn bị!” Dứt lời, ba người vội vàng trở lại phòng của
mình bận việc.
Vân Thiển Nguyệt đuổi ba người đi, thở
phào nhẹ nhõm, nhìn gian phòng có chút vắng vẻ, nhíu nhíu mày, đẩy chăn
ra nằm lên trên giường, ngủ một ngày đêm đâu còn muốn ngủ? Vì thế cầm
cuốn sách Dung Cảnh đã xem được một nửa vẫn còn để ở đầu giường lên xem.
Hai mắt nhìn nhìn quyển sách không khỏi
bĩu môi, thì ra hắn thích thể loại ngôn tình tam lưu này! Mệt hắn ra vẻ
trang nghiêm áo mũ chỉnh tề!
Nhưng tuy là ngôn tình tam lưu, nhưng dùng để giải buồn bực cũng tốt.
Triệu ma ma bưng canh gừng tới, Vân
Thiển Nguyệt uống rồi, trong dạ dày dâng lên cảm giác ấm ấm áp áp. Vừa
muốn khích lệ tay nghề của Triệu ma ma, đã nghe từ bên ngoài vọng đến
tiếng bước chân quen thuộc. Nàng nghĩ Vân Mạnh làm chức vị đại tổng quản vương phủ này thực rất vất vả. Mỗi ngày đều bận từ sớm đến tối, ngày
hôm nay đi đường không tới trăm dặm sợ là cũng có tám mươi dặm.
“Tiểu thư, tiểu công chúa của Nam Cương
Vương tới thăm tiểu thư, người khác tới thăm lão nô đều ngăn cản trở về, nhưng đây lại là người có thân phận đặc thù. Lão nô cố ý đến bẩm báo,
tiểu thư muốn gặp không?” Vân Mạnh đứng ở ngoài cửa, khom người bẩm báo
với Vân Thiển Nguyệt.
“Tiểu công chúa Nam Cương Vương? Ngươi nói là cái vị đệ nhất mỹ nhân Nam Cương kia? Diệp Thiến?” Vân Thiển Nguyệt sững sờ.
“Nam Cương Vương chỉ có một vị tiểu công chúa này, đúng là Diệp Thiến!” Vân Mạnh gật đầu.
“Nàng đến thăm ta?” Vân Thiển Nguyệt
trong thoáng chốc còn chưa tỉnh táo được. Thầm nghĩ đến Diệp Thiến này
không phải hôm qua mới được Dạ Khinh Nhiễm tiếp đón vào kinh thành sao?
Hôm nay đã tới thăm nàng, nàng và nàng ta có giao tình sao? Có ý gì?
“Vâng, nàng bây giờ đang chờ ở cửa, nói muốn đến thăm tiểu thư.” Vân Mạnh nói.
“Mời tiến vào!” Vân Thiển Nguyệt nghĩ
người ta đã đưa tới tận cửa rồi, không bằng mời vào gặp một lần. Nàng
cũng đang tò mò với Diệp Thiến không thôi, đặc biệt nàng ta không chỉ là nữ nhi của Nam Cương Vương, hẳn là có liên hệ sâu xa với người ẩn sau
lưng thi triển Ly Hồn Thuật ám sát nàng và Dung Cảnh. Một điểm chủ yếu
nhất nàng ta là nhân vật nữ chính trong món nợ mơ hồ giữa Dạ Khinh Nhiễm và Nam Lăng Duệ.
“Vâng, vậy thì lão nô đi mời Diệp tiểu công chúa tiến vào!” Vân Mạnh được lệnh, quay người vội vàng đi xuống.
“Tiểu thư, nghe nói Nam Cương am hiểu
thuật trùng chú bàng môn tả đạo. Hôm nay Cảnh thế tử đã rời đi, người cứ như vậy gặp vị Diệp tiểu công chúa kia, ngộ nhỡ…” Triệu ma ma không
đồng ý nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Không có chuyện, ai muốn hại người còn
chạy đến tận cửa nhà người ta mà hại? Ngươi đi xuống đi! Ta sẽ gặp
nàng.” Vân Thiển Nguyệt đưa cái chén không cho Triệu ma ma, cười cười.
Triệu ma ma ngẫm lại cũng phải, nên không nói gì nữa, cầm cái chén không đi xuống.
Không bao lâu sau Vân Mạnh dẫn một người tới đến Thiển Nguyệt Các. Vân Thiển Nguyệt nghe được tiếng bước chân
liền nhìn ra phía ngoài. Thấy đi theo sau lưng Vân Mạnh là một vị nữ tử
thập phần yểu điệu mảnh khảnh đang che ô đi tới. Nữ tử mặc váy đỏ lửa,
cắt may thập phần đặc biệt, màu sắc tươi đẹp, váy dài chấm đất. Lớp vải
quần đỏ thoạt nhìn vô cùng mềm nhẹ trơn bóng, cũng không thấm nước, cũng không bởi vì quét xuống nền mà nhiễm bẩn bùn nước, nhìn không thấy dung mạo của nàng. Nhưng nàng đang chậm rãi đi tới, tư thế thùy mị thướt
tha.
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt âm thầm khen một tiếng, không thấy vẻ ngoài mà lại để cho nàng sinh lòng khen ngợi
ngoại trừ Dung Cảnh thì chỉ có vị tiểu công chúa này. Cũng phải nhìn xem Dạ Khinh Nhiễm cùng Nam Lăng Duệ là nhân vật bậc nào? Nữ tử lọt vào ánh mắt của hai người bọn họ tự nhiên là không tầm thường.
“Tiểu thư, Diệp tiểu công chúa đến rồi!” Vân Mạnh tới cửa, dừng bước.
“Diệp công chúa mời vào!” Vân Thiển Nguyệt khách khí mở miệng, còn vô cùng chờ đợi được nhìn thấy bộ dạng vị khách đặc biệt này.
Diệp Thiến thu ô lại, đưa cho Vân Mạnh,
Vân Mạnh lập tức tiếp nhận, giúp nàng đẩy liêm mạc ra. Nàng liền cất
bước tiến vào trong phòng.
Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới nhìn thấy
bề ngoài của Diệp Thiến. Ánh mắt xẹt qua một tia tán thưởng, trong lòng
thầm nghĩ quả nhiên không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân Nam Cương. Nàng cho rằng Tần Ngọc Ngưng đã rất đẹp, bề ngoài của thân thể này cũng xem như
là đẹp vô cùng. Cho rằng khó có thể lấy ra một mỹ nhân nữa, không nghĩ
tới bề ngoài Diệp Thiến lại khiến cho nàng kinh diễm không thôi.
Lông mày như trăng rằm, gương mặt như
bạch ngọc, da trắng nõn nà, môi không son mà đỏ. Ngũ quan vô cùng khéo
léo, tăng một phần thì mập, giảm một phần thì gầy. Nhất là một đôi mắt
cực đẹp, như được mưa xuân tháng ba rửa qua một lần, sáng long lanh
trong vắt. Một thân váy dài đỏ lửa diễm lệ chẳng những không đè ép nhan
sắc nàng, trái lại làm cho tôn vẻ đẹp cả người nàng lên.
Vân Thiển Nguyệt cảm thấy sợ là thế gian này không ai có thể khoác màu đỏ lên người vô cùng tinh tế như thế
rồi. Cũng như thiên hạ này ngoại trừ Dung Cảnh không người nào dám mặc
cẩm bào nguyệt nha (màu trắng) vậy. Nàng quan sát Diệp Thiến, không chút nào che dấu khen ngợi trong mắt mình.
Cùng lúc Vân Thiển Nguyệt dò xét Diệp
Thiến, Diệp Thiến không vội vã tiến vào phòng, cũng đứng ở cửa dò xét
Vân Thiển Nguyệt. Trong mắt nàng tuy cũng ẩn ẩn hàm chứa khen ngợi,
nhưng so sánh với vẻ khen ngợi thuần túy của Vân Thiển Nguyệt thì khen
ngợi của nàng có nhiều hơn là cảm xúc phức tạp.
Hai người dò xét nhau hồi lâu, vẫn là
Vân Thiển Nguyệt lên tiếng trước tiên, “Diệp công chúa làm cho ta tò mò
đã lâu, hôm nay nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Đa tạ Diệp công
chúa đến đây thăm ta. Hôm nay ta ốm đau dưỡng thương ở giường, không
tiện ra nghênh đón, có chỗ tiếp đón không được chu đáo xin hãy thứ lỗi.”
“Ngươi cũng làm cho ta tò mò rất lâu, có lẽ so với ngươi ta còn tò mò lâu hơn rất nhiều.” Diệp Thiến thu hồi dò
xét đối với Vân Thiển Nguyệt. Cất bước từ từ đi vào, trực tiếp đi đến
trước giường nàng, cười cười với nàng, cực kỳ lanh lẹ, “Diệp công chúa
cái gì, ta nghe người khác gọi ta như vậy còn có thể, nhưng ngươi gọi ta như vậy làm ta nghe thấy thật không được tự nhiên. Ngươi gọi ta là Diệp Thiến được rồi. Ta cũng gọi là ngươi Vân Thiển Nguyệt.”
Vân Thiển Nguyệt nghe nàng nói, cảm thấy đây đích thị cũng là dạng nữ tử sảng khoái không câu nệ tiểu tiết. Ấn
tượng đầu tiên liền vô cùng tốt, nàng cũng sảng khoái gật đầu, “Được!
Vậy thì Diệp Thiến. Nếu ngươi không chê, ta đem giường tặng cho ngươi
một nửa, chúng ta tâm sự.”
“Ví dụ như? Trò chuyện cái gì?” Diệp Thiến đứng đấy bất động, mỉm cười nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Ví dụ như vì sao ngươi tò mò ta từ lâu? Đã bao lâu? Lại ví dụ như hai ngày trước trăm tên tử sĩ sát thủ muốn
giết ta và Dung Cảnh tại sao lại trúng Ly Hồn Thuật mà người Nam Cương
không truyền ra ngoài bao giờ? Lại ví dụ như ngươi đã sớm tới kinh thành rồi lại giả như mới đến, hay là thật sự hôm qua mới đến ba mươi dặm
ngoài kinh thành? Những điều này đều cần một người giải thích nghi hoặc cho ta, ngươi là người phù hợp nhất.” Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn
Diệp Thiến cười yếu ớt.
“Ta tò mò về ngươi không là vì ngươi là
đồ vô dụng quần là áo lượt không thay đổi thiên hạ đều biết, mà là có
một người vô cùng đáng ghét trước kia luôn trò chuyện về ngươi bên tai
ta. Ước chừng có hơn mười năm a! Ban đầu chỉ cảm thấy phiền, về sau lại
thành tò mò.” Diệp Thiến nói.
Hơn mười năm? Vân Thiển Nguyệt sững sờ, “Người nào?”
“Nếu là người đáng ghét, ngươi cho rằng
ta sẽ nói cho ngươi biết?” Diệp Thiến mắt trợn trắng liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt. Bỗng nhiên thò tay xốc lên chăn của nàng, lưu loát đá bay giày
của mình, trong khoảnh khắc liền leo lên giường Vân Thiển Nguyệt, vào
lúc nàng còn chưa kịp phản ứng liền nói với nàng: “Dịch vào bên trong
một ít, nhường chỗ cho ta.”
Vân Thiển Nguyệt phì cười một tiếng,
nghĩ đến nàng thật đúng là không khách khí. Vì thế dịch vào bên trong
một chút, nhường chút chỗ cho Diệp Thiến.
Diệp Thiến kéo một nửa chăn của Vân
Thiển Nguyệt che ở trên người, lại ném cái gối ôm, lại cầm lấy gối đầu,
chuẩn bị xong thoải mái nằm xuống. Mới quay đầu nói với Vân Thiển
Nguyệt: “Cũng là chỗ ngươi thoải mái. Ván giường trong phủ Dạ Khinh
Nhiễm thật cứng, như thế nào lại làm cho người ta nằm thật khó chịu, hôm qua ta ngủ không ngon giấc.”
Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, “Hôm qua ngươi ở trong phủ Dạ Khinh Nhiễm hả?”
“Ừ, lần đầu ta tới kinh thành Thiên Thánh, chỉ quen một mình hắn, không ở chỗ hắn thì nghỉ ngơi ở đâu?” Diệp Thiến nói.
Vân Thiển Nguyệt ngẫm lại thì thật đúng
thế, nàng ấy và Dạ Khinh Nhiễm đều đính ước rồi, tự nhiên là phải ở
trong phủ Dạ Khinh Nhiễm, cũng không kỳ lạ. Nàng hỏi câu này quả thực là thừa.Vì thế chuyển chủ đề, “Ngươi vẫn chưa trả lời câu ta vừa mới hỏi
đâu?”
“Trả lời cái gì? Hôm nay ta chỉ muốn
ngủ, đi hơn mười ngày mới đi đến cái kinh thành này. Hôm qua vừa đến đã
bị Dạ Khinh Nhiễm kéo đi phòng chứa thi thể của Hình bộ, về sau không có nghỉ ngơi lại bị hắn kéo đi hoàng cung. Đêm qua nửa đêm mới được nằm
ngủ, sáng nay lại bị hắn buộc đi tìm chứng cớ. Hôm nay ta thật vất vả
thừa dịp hắn không chú ý lén trốn đi, ngươi cảm thấy ta còn có hơi sức
giải thích nghi hoặc cho ngươi?” Diệp Thiến nhướng mày.
Vân Thiển Nguyệt thấy quả thực giữa hai
đầu lông mày của Diệp Thiến có chưa tia mỏi mệt. Thoáng một chốc nàng
lặng yên, im lặng, nghĩ đến Dạ Khinh Nhiễm này cũng quá không có tình
người rồi, nói gì cũng là người một nhà a, cũng không thể giày vò
hành hạ như thế a, ai có thể chịu nổi? Nàng hơi có chút thương cảm liếc
nhìn Diệp Thiến, bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi ngủ đi!”
“Ừ! Ta đây ngủ, Dạ Khinh Nhiễm đến thì
ngươi giúp ta ngăn cản ở ngoài cửa. Nói ta không có chỗ này. Đừng nói
ngươi ngăn không được a!” Diệp Thiến quả nhiên nhắm mắt lại.
“Ta thật đúng là ngăn không được hắn!”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Dạ Khinh Nhiễm trước giờ luôn có bản lĩnh xông thẳng vào phòng người khác. Khuê phòng này của nàng hắn xông vào không
chỉ một lần rồi.
“Ngăn không được cũng không có sao, đừng làm cho hắn đánh thức ta là được. Điểm ấy ngươi hiểu rõ a?” Diệp Thiến lại nói.
Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chốc, liền gật gật đầu, cam đoan nói: “Điểm ấy hẳn ta vẫn có thể làm được.”
“Vậy là tốt rồi!” Diệp Thiến thoả mãn mà thiếp đi, không bao lâu sau, liền truyền ra tiếng hít thở đều đều.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Diệp Thiến, không
hề có chút phòng bị với người mới chỉ gặp gỡ một lần, liền nằm ở trên
giường của nàng chiếm lấy chỗ của nàng, cứ như vậy mà yên tâm an ổn ngủ
sợ là trong thiên hạ lại tìm không ra người thứ hai a. Nàng có chút muốn cười, lại cảm thấy đây mới là tính cách chân thật của nàng ta. Có ít
người gặp mặt vô số lần, ví dụ như Tần Ngọc Ngưng, nhưng lại như thế nào cũng làm cho nàng không thích được. Lại có ít người tuy chỉ thấy mặt
một lần, nhưng một lần là có thể làm cho người thích, cho rằng là tri kỷ hận đã gặp nhau muộn, ví dụ như Diệp Thiến.
“Tiểu thư? Cái này… Diệp tiểu công
chúa…” bọn người Thải Liên nghe nói Diệp Thiến đến rồi, đều từ trong
phòng đi ra. Mỗi người đều biết thuật chú trùng của Nam Cương bàng môn
tả đạo vô cùng ghê ghớm, sợ Vân Thiển Nguyệt chịu thiệt, không nghĩ
xuyên thấu qua khe cửa chỉ thấy Diệp Thiến lại nằm ngủ trên giường ở
trên giường tiểu thư nhà các nàng rồi. Tất cả mọi người kinh dị vô
cùng.
“Không có chuyện gì! Các ngươi từng
người đều tiếp tục công việc mình a! Nàng rất tốt, ở chỗ này của ta ngủ
một giấc.” Vân Thiển Nguyệt cười khoát tay với bên ngoài, nói với Vân
Mạnh vẫn chưa rời đi: “Mạnh thúc cũng đi làm việc, không cần để ý chuyện nơi đây. Có ai đến nữa đều ngăn lại.”
“Vâng!” Vân Mạnh nghĩ đến Thiển Nguyệt
tiểu thư là đủ khác loại rồi, không nghĩ tới Diệp tiểu công chúa này
cũng không giống bình thường a.
Khi mọi người đứng ở cửa đều rời đi, bên ngoài lần nữa yên tĩnh trở lại. Vân Thiển Nguyệt tiếp tục cầm lấy quyển sách kia xem tiếp. Trong đầu lại nghĩ đến điều Diệp Thiến vừa mới nói,
có một người mà nàng ta vô cùng chán ghét hơn mười năm trước vẫn luôn
nói về nàng, tên kia là ai? Chủ nhân thân thể này lại có bao nhiêu bí
mật không muốn người biết …
Nàng nghĩ đến có chút đau đầu, vì thế không nghĩ nữa.
Khoảng sau nửa canh giờ, bên ngoài lại
có tiếng bước chân xông vào Thiển Nguyệt Các. Tiếng bước chân này cực kỳ nhẹ nhàng, như là một trận gió thổi đến. Trong nháy mắt liền đi tới cửa gian phòng nàng.
Vân Thiển Nguyệt để quyển sách xuống,
nghĩ đến Dạ Khinh Nhiễm tới thật là nhanh. Nàng nghiêng đầu nhìn Diệp
Thiến, thấy nàng ta vẫn ngủ say, sấm đánh không động. Nàng cười cười,
nói với bên ngoài: “Ngươi nhẹ chút! Người ở chỗ này của ta lại chạy
không được.”
Dạ Khinh Nhiễm vốn muốn đẩy cửa ra,
nhưng lại chuyển thành nhẹ tay nhẹ chân, cửa phòng từ từ mở ra, hắn sa
sầm mặt đi vào, thấy Diệp Thiến đang ngủ ở trên giường Vân Thiển Nguyệt, không khỏi sững sờ, cả giận nói: “Nàng tìm được chỗ đấy, lại chạy đến
chỗ này của ngươi!”
“Cũng đều là người một nhà a! Có ai như
giày vò tra tấn người ta thành thế này sao? Ngươi không thấy nàng đã mệt mỏi thành như vậy rồi, lại còn không muốn bỏ qua. Muốn tra tìm hung
thủ cũng không thể vội được trong chốc lát.” Vân Thiển Nguyệt giận liếc
Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm bước chân dừng lại, không dám tin mà nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi đang giúp nàng nói chuyện?”
“Lỗ tai ngươi không có điếc, còn có
thể nghe ra ta là đang giúp nàng nói chuyện. Đối với nữ nhân cần ôn nhu chút ít, hiểu hay không? Không hiểu ta đến dạy ngươi.” Vân Thiển Nguyệt dùng ánh mắt như xem đồ đần nhìn thoáng qua Dạ Khinh Nhiễm. Một nữ nhân tốt như vậy nếu như bị tiểu tử ma vương này tra tấn như thế này, sớm
muộn cũng bị dọa cho bỏ chạy. Diệp Thiến hôm nay còn không có chạy, đó
là do mị lực của lớn. Đợi đến lúc giá trị mị lực của hắn tiêu hao hết
rồi, hắn liền bị vứt bỏ không thương tiếc a!
“Nàng đã nói gì với ngươi?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn Vân Thiển Nguyệt.
“Còn có thể nói cái gì? Nói từ khi
nàng đến ngươi chưa hề cho nàng nghỉ ngơi!” Vân Thiển Nguyệt trừng mắt
liếc Dạ Khinh Nhiễm.
“Nàng nói là ta không cho nàng nghỉ
ngơi?” Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy giận dữ, “Nàng nói cái gì ngươi liền tin
hay sao? Nữ nhân này chỉ biết nói bậy. Đến giờ nàng không được nghỉ ngơi là sự thật, nhưng không phải là vì tra tìm độc thủ ẩn sau lưng, mà là
cả kinh thành Thiên Thánh đã được nàng đi qua. Đặc biệt là những nơi như thanh lâu, tửu lâu, ca phường, đổ phường, hễ là nơi ăn chơi phóng túng
nàng đều không có bỏ qua. Ta truy đuổi theo sau nàng từ hôm qua đến bây
giờ, nàng chơi đến mệt mỏi lại chạy trốn tới chỗ ngươi để ngủ. Ngươi nói nàng có đáng giận hay không? Rõ ràng là ác nhân còn cáo trạng trước!”
Vân Thiển Nguyệt sững sờ, “Là như thế này sao?”
“Vậy thì ngươi cho rằng như thế nào?
Ngươi cái tiểu nha đầu, đần chết thôi. Bị nàng lừa bán còn giúp nàng đếm bạc.” Dạ Khinh Nhiễm liếc nhìn Vân Thiển Nguyệt, với vẻ chỉ tiếc rèn
sắt không thành thép.
Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Diệp
Thiến, thấy nàng dường như không biết Dạ Khinh Nhiễm tiến đến, như cũng
không biết bọn họ đang nói về nàng, vẫn ngủ say sưa, hơn nữa ngủ đến cực kỳ ngọt ngào, nàng có chút im lặng nhìn vị mĩ nhân Diệp Thiến này.
“Xú nữ nhân này! Mau mau lăn ra đây cho
bản tiểu vương!” Dạ Khinh Nhiễm thấy Diệp Thiến ngủ say sưa thì càng tức giận. Chỉ vài bước đi tới trước giường thò tay muốn kéo nàng ta dậy, tư thế nhìn như thế nào cũng thấy vô cùng thô lỗ.
“Đừng, ngươi để cho nàng ngủ chút đi!” Vân Thiển Nguyệt vội vàng ngăn Dạ Khinh Nhiễm lại, vừa bực mình vừa buồn cười bảo hắn.
“Không được! Hoàng bá bá vẫn chờ nàng
tiến cung đây này! Nàng cứ ngủ như vậy thì sao được! Phải tranh thủ thời gian đi bẩm báo.” Dạ Khinh Nhiễm tức giận xông thẳng tới tận não, trên
trán nổi đầy gân xanh, hiển nhiên là bị chọc cho tức giận quá mức.
“Nàng là lần đầu tiên tới kinh thành Thiên Thánh phải không?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Ừ!” Dạ Khinh Nhiễm hừ một tiếng.
“Cái kia chẳng phải được rồi sao. Nếu là ta lần đầu tiên tới kinh thành Thiên Thánh, ta cũng sẽ như nàng chơi
thật đã một trận. Nàng thoạt nhìn thật sự là mệt muốn chết rồi, ngươi để cho nàng nghỉ ngơi một lát thôi a! Những thi thể tử sĩ kia không phải
là ngươi dùng phương pháp nàng chỉ cho ngươi bảo quản rồi sao? Đã trông
giữ tốt rồi, truy tra hung thủ cũng không phải trong chốc lát này.” Vân
Thiển Nguyệt nói.
“Thế thì quá lợi cho nàng rồi?” Dạ Khinh Nhiễm tức giận đến thở hổn hển, nhìn Diệp Thiến, có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Đợi nàng tỉnh ngủ, ngươi lại tùy ý trừng trị chẳng phải là được sao.” Vân Thiển Nguyệt cười nói.
Dạ Khinh Nhiễm chậm rãi buông tay, trừng liếc Diệp Thiến đang ngủ say, hừ lạnh một tiếng, “Nể tình mặt mũi của
ngươi, ta liền tha cho nàng lần này, đợi nàng tỉnh lại bản tiểu vương
nhất định phải làm cho nàng đẹp mặt!”
Vân Thiển Nguyệt thầm nghĩ mặt mũi của nàng thật là lớn a! Mỉm cười gật gật đầu.
Dạ Khinh Nhiễm quay người đi đến bên bàn nâng chén trà lên uống mạnh một hơi, nốc hết vài chén trà, đều là uống
liên tục không dừng để thở.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm,
thấy hắn cả người mỏi mệt, quần áo vẫn là bộ quần áo hôm qua nàng nhìn
thấy. Hình như là cũng vài ngày chưa thay, đầu tóc rối bời, mặt tuy
trắng nõn, nhưng nàng đoán chừng cũng chưa rửa, không khỏi buồn cười
hỏi, “Ngươi vài ngày không có nghỉ ngơi?”
Dạ Khinh Nhiễm đặt chén trà xuống, cúi
đầu nhìn thoáng qua chính mình, có chút mất tự nhiên mà hừ một tiếng,
“Ta cũng không biết, hẳn là vài ngày a!”
Vân Thiển Nguyệt im lặng, có chút cảm
động, chỉ vì một câu phải tra rõ của nàng ngày đó, lại khiến hắn và Vân
Mộ Hàn không thể yên ổn nghỉ ngơi, ngày đêm bôn ba vài ngày liên tục.
Nàng dịu giọng, ấm giọng nói: “Ngươi mau trở lại phủ nghỉ ngơi đi! Tiếp
tục như vậy sao được? Cho dù tra không ra cũng không có gì, cái hung thủ sau lưng kia sớm muộn sẽ lộ ra manh mối thôi, thực không vội trong chốc lát.”
“Không được, ta muốn trông chừng nữ nhân này!” Dạ Khinh Nhiễm lắc đầu, lại hung hăng liếc Diệp Thiến.
“Nàng chạy không được, ta thay ngươi
trông chừng.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến Dạ Khinh Nhiễm tiểu ma vương này cho tới bây giờ đều là để cho người khác đau đầu, không nghĩ tới thật
sự là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Hôm nay lại xuất hiện một Diệp Thiến có thể làm cho hắn đau đầu rồi.
“Ngươi trông chừng ta không yên tâm.
Nàng chính là một con tiểu hồ ly, ngươi lại là một xuẩn nha đầu sao có
thể là đối thủ của nàng. Nàng bán ngươi đi ngươi đoán chừng còn có thể
giúp nàng đếm tiền đây này!” Dạ Khinh Nhiễm vẫn lắc đầu, đưa tay cởi áo
ngoài ném lên trên nhuyễn tháp của Vân Thiển Nguyệt, mình đặt mông ngồi
lên.
Nàng có ngu như vậy sao? Vân Thiển
Nguyệt giương mắt nhìn lên trời một lát, thu hồi ánh mắt đề nghị hắn:
“Như vậy đi! Bên cạnh phòng ta có một gian phòng trống, sớm đã thu dọn
ổn thỏa, ngươi đến phòng bên cạnh ngủ đi. Để ta bảo tỳ nữ chuẩn bị nước nóng cho ngươi, ngươi tắm rửa một phen. Thay quần áo, bộ dạng này của
ngươi đừng nói mỹ nữ, đại thẩm đều có thể bị ngươi dọa chạy.”
Dạ Khinh Nhiễm nghe vậy nhíu mày, cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình, hoài nghi nói: “hôm nay ta thực sự lôi thôi như vậy sao?”
“Hôm nay rất thôi lôi!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu khẳng định.
Dạ Khinh Nhiễm lập tức đứng lên, nhấc
bước đi ra ngoài, trong nháy mắt liền đến cửa phòng. Vân Thiển Nguyệt
nghe thấy hắn phân phó Thải Liên: “Đi đi Đức thân vương phủ thu dọn quần áo của bản tiểu vương đến đây, tương lai ta liền ở lại đây.”
Vân Thiển Nguyệt sững sờ.
Chỉ nghe Thải Liên cả kinh nói: “Tiểu vương gia, người muốn ở lại viện của tiểu thư nhà ta?”
“Ừ! Ngươi không có nghe sai, nhanh nhanh đi!” Dạ Khinh Nhiễm khẳng định gật đầu.
“Vậy cũng không được a, người sao có thể ở chỗ này? Nếu chuyện này truyền đi, tiểu thư nhà ta…” Thải Liên lắc đầu.
“Nhược mỹ nhân kia có thể ở chỗ này vì cái gì ta không thể?” Dạ Khinh Nhiễm nhướng mày, phất tay với Thải
Liên, quả quyết không cho phản bác mà nói: “Đừng nói nhảm, ngươi có gan
nói nhảm một câu với nhược mỹ nhân? Đừng nghĩ bản tiểu vương dễ nói
chuyện, ngươi nói thêm một câu, bản tiểu vương liền bán ngươi vào thanh
lâu. Tiểu thư nhà ngươi ngăn cản cũng không được đây.”
Thải Liên lập tức im bặt. Sau một lúc
lâu vẫn đánh bạo nhỏ giọng nói: “Thế nhưng mà Cảnh thế tử vừa mới đi, đã không ở chỗ này nữa!”
“Ngươi nói nhược mỹ nhân đi rồi?” Dạ Khinh Nhiễm sững sờ, dường như lúc này mới nhớ tới không có gặp Dung Cảnh.
“Vâng, là đi rồi. Trở lại Vinh vương phủ rồi.” Thải Liên lập tức nói.
“Hắn đi không phải rất tốt rồi sao? Bản
tiểu vương mới không vui khi nhìn thấy hắn.” Dạ Khinh Nhiễm không kiên
nhẫn dong dài với Thải Liên, ra lệnh: “Còn không mau đi!”
“Tiểu vương gia, không phải nô tỳ không
muốn đi. Mà là dù nô tỳ đi Đức thân vương phủ, người trong phủ của tiểu
vương gia sao có thể thu dọn đồ vật của người đưa cho nô tỳ?” Thải Liên
vẻ mặt đau khổ nói.
“Cũng đúng!” Dạ Khinh Nhiễm nhíu mày,
suy nghĩ một chút nói: “Vậy ngươi để cho Kỳ lão đầu đi, hắn nhất định
có thể lấy được đến. Mặt khác ngươi tìm hai người chuẩn bị cho bản
tiểu vương một thùng nước, ta muốn tắm rửa.” Dứt lời, Dạ Khinh Nhiễm đẩy cửa phòng bên cạnh ra bước vào.
Thải Liên biết rõ có nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể nhìn hướng trong phòng nghe chỉ thị của Vân Thiển Nguyệt.
Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới mở miệng,
nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Ngươi như thế nào muốn ở lại chỗ này của ta? Ta chỉ cho ngươi nghỉ ngơi một chút mà thôi, cũng không nói cho ngươi mang đồ đạc đến ở.”
“Ta muốn trông chừng Diệp Thiến, hôm nay nàng ngủ say sưa ở chỗ ngươi, ngày mai nhất định không đi đâu liền ở
chỗ của ngươi rồi.” Dạ Khinh Nhiễm đưa ra lý do.
Thì ra là thế! Vân Thiển Nguyệt nhịn
không được cười nói: “được, vậy ngươi ở lại chỗ này a!” Dứt lời, nàng
phân phó Thải Liên, “Chiếu theo lời tiểu vương gia nói mà làm a!”
“Vâng, tiểu thư!” Thải Liên cũng hiểu rõ cái đại khái, biết rõ tiểu vương gia là vì phòng ngừa Diệp tiểu công
chúa chạy trốn mới ở lại đây, tâm trạng lập tức thoải mái không ít, vội
vàng chiếu theo Dạ Khinh Nhiễm nói đi chuẩn bị.
“Cái xú nhân này!” Diệp Thiến bỗng nhiên lầm bầm một câu.
Vân Thiển Nguyệt thu hồi ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiến, thấy nàng cau mày bĩu môi, không khỏi buồn cười, thấp
giọng nói: “Ngươi rõ ràng lừa gạt ta. Ngươi nói nếu như ta nói cho hắn
biết ngươi tỉnh dậy rồi, ngươi đoán hắn sẽ làm như thế nào?”
Diệp Thiến lập tức mở to mắt, mỉm cười
lộ ra một tia nịnh nọt với Vân Thiển Nguyệt, nói nhỏ: “Ta biết ngươi là
tốt nhất, mới dám lừa ngươi. Đổi lại người khác ta còn chẳng muốn đi lừa gạt đây này!”
“Bị ngươi lừa một trận, ta còn phải vui vẻ?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
Gương mặt xinh đẹp của Diệp Thiến nhiễm
một tia xấu hổ, thấp giọng nịnh nọt nói: “Ta biết sai rồi, về sau sẽ
không lừa ngươi nữa. Cái tiểu ma vương kia quả thực làm người ta đau
đầu, ta đây không phải là bất đắc dĩ sao.”
Vân Thiển Nguyệt ừ hừ một tiếng, xem như tiếp nhận việc nàng biết sai có thể thay đổi rồi.
Diệp Thiến tiếp tục nhắm mắt lại, chuẩn bị thiếp đi.
“Đúng rồi, Nam Lăng Duệ cũng ở trong phủ của ta. Ngươi biết rồi chứ?” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên mở miệng.
Diệp Thiến vừa nhắm con mắt lại mạnh mẽ mở ra, “Cái gì? Ngươi nói hắn cũng ở trong phủ của ngươi?”
“Đừng lớn tiếng! Bị Dạ Khinh Nhiễm nghe
được ngươi đã tỉnh, ta không bảo vệ được ngươi đâu.” Vân Thiển Nguyệt
duỗi ngón tay đặt ở bên môi Diệp Thiến.
Diệp Thiến lập tức im miệng, nhưng vẫn
là một vẻ bị sấm sét đánh, không dám tin mà thấp giọng nói: “Hắn như thế nào lại vào ở trong Vân vương phủ? Không phải hắn nên ở trong hành cung sao?”
“Có phải cho tới bây giờ ngươi vẫn vui chơi, không có chú ý chuyện khác?” Vân Thiển Nguyệt hỏi Diệp Thiến.
Diệp Thiến gật gật đầu.
“Nam Lăng Duệ đã sớm ở trong phủ ta
rồi, có vài ngày rồi, trước cả lúc ta bị ám sát thì hắn đã vào ở
rồi.” Vân Thiển Nguyệt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Thiến biến đổi
rồi lại biến đổi. Không đành lòng đả kích nàng, nhưng lại nhịn không
được muốn đả kích nàng, “ngày nàng hắn cũng thích đến viện của ta dạo
một vòng đấy. Hôm nay vẫn còn chưa tới.”
Diệp Thiến lập tức có vẻ gặp quỷ rồi, đưa tay kéo chăn một phát, che kín đầu, “Để ta chết đi, đừng tìm ta nói chuyện!”
Vân Thiển Nguyệt sững sờ, bỗng nhiên
nhịn không được mà phá lên cười. Cảm thấy ba người Dạ Khinh Nhiễm, Nam
Lăng Duệ cùng với Diệp Thiến thật sự là rất thú vị a! Tuyệt đối có tính
giải trí đối với nàng.
“Tiểu nha đầu, ngươi cười cái gì vậy?” Tiếng Dạ Khinh Nhiễm từ gian phòng bên cạnh truyền đến.
Thân thể Diệp Thiến lập tức cứng đờ.
“A, ta đang đọc sách, lại đúng ngay đoạn thật buồn cười!” Vân Thiển Nguyệt nói với người cách vách: ” Lỗ tai
ngươi có thể đừng thính như vậy không? Mau tắm rửa rồi ngủ đi! Người thì ta trông chừng cho ngươi, chạy không được đâu.”
“Sách gì làm cho ngươi cười như vậy?” Dạ Khinh Nhiễm lại hỏi.
“Chẩm Uyên Ương!” Vân Thiển Nguyệt bịa chuyện.
“Sách nát như vậy có cái gì đáng cười hay sao?” Dạ Khinh Nhiễm khinh thường mắng một tiếng.
“Ừ, ta không nhìn nữa, không có gì buồn cười.” Vân Thiển Nguyệt thành khẩn gật đầu.
Dạ Khinh Nhiễm không nói thêm gì nữa, bên cạnh truyền đến tiếng nước ào ào.
Diệp Thiến đột nhiên đẩy chăn ra ngồi dậy, trịnh trọng nói: “Không được, ta phải nhanh chóng đi thôi!”
Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn nàng,
“Ngươi đi đâu vậy? Đừng nói cho ta ngươi phải về Nam Cương? Trước khi
Nam Cương các ngươi chưa cho chúng ta lời giải thích, ta nghĩ ngươi
không trở về được đâu.”
“Tất nhiên là không trở về Nam Cương,
kinh thành Thiên Thánh chơi vui như vậy, ta còn chưa chơi chán!” Diệp
Thiến vừa xuống giường, vừa tìm giày đi vào, hơn nữa động tác lưu loát,
có thể so với tướng sĩ quân dã chiến rồi.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Diệp Thiến, bỗng nhiên tâm tư khẽ động, cười hỏi: “Ngươi thích Dạ Khinh Nhiễm hay là thích Nam Lăng Duệ?”
“Đương nhiên là thích Dạ Khinh Nhiễm, ai lại thích thái tử hoa hoa kia?” Diệp Thiến lập tức nói.
“Ừ, vậy ngươi nhanh chóng rời đi a! Thừa dịp Dạ Khinh Nhiễm đang tắm không rảnh bắt ngươi, ta sẽ giúp ngươi bao
che.” Vân Thiển Nguyệt cười gật gật đầu.
Diệp Thiến bỗng nhiên ngừng động tác
trên tay, giày vừa đi một nửa lập tức thoát ra, nàng một lần nữa nằm trở lại trên giường, kéo chăn qua đắp lên mình, nhắm mắt lại, tiếp tục
chuẩn bị thiếp đi. Động tác nhanh chóng liên tục.
“Như thế nào lại không đi?” Vân Thiển Nguyệt nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi.
“Ở đây thư thái như vậy, ta mới không nỡ đi. Ta quản tên khỉ gió đó tới hay không, ta ngủ đây. Về sau ta liền ở
chỗ ngươi rồi.” Diệp Thiến hừ một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt có chút im lặng, lúc nào viện của nàng lại trở thành bánh trái thơm ngon rồi hả? Mỗi người đều nghĩ muốn ở?
“Không được nói chuyện với ta, ta muốn đi ngủ!” Diệp Thiến lại nhấn mạnh một câu.
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, gật gật
đầu, bất đắc dĩ nói: “được, ta không nói, ngươi ngủ đi!” Dứt lời, nàng
lại nghe được có tiếng bước chân quen thuộc đi tới Thiển Nguyệt Các.
Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, nàng
thương cảm nhìn Diệp Thiến liếc, thấp giọng nói: “Chỉ sợ ta không nói
chuyện với ngươi, ngươi cũng ngủ không được đấy. Nam Lăng Duệ đến rồi!”
Vân Thiển Nguyệt lời còn chưa dứt, Diệp
Thiến bỗng nhiên xoay người một cái, từ bên cạnh Vân Thiển Nguyệt lăn
vào bên trong giường lớn, kéo mạnh chắn, trong nháy mắt liền bọc kín
mình từ đầu đến chân, thấp giọng cảnh cáo Vân Thiển Nguyệt: “Không được
nói với hắn răng ta ở chỗ này, ngươi phải giúp ta, thì ta giúp ngươi tìm ra hung thủ sau lưng. Nếu ngươi không giúp ta, ta cũng không giúp
ngươi. Cho dù lão hoàng đế Thiên Thánh ra lệnh cho ta cũng không buộc ta được đâu.”
“Được, ta giúp ngươi. Nhưng mà ta chỉ có thể nói ta cố gắng hết sức, ngộ nhỡ ngăn không được không thể trách
ta.” Vân Thiển Nguyệt cười nói.
Diệp Thiến không nói thêm gì nữa, xem
như chấp nhận. Từ đầu đến chân khóa lại trong chăn vẫn không nhúc nhích, ngay cả một sợi tóc tơ nhỏ đều giấu đi. Giống như là một con nhộng lớn
nằm thẳng tắp.
Vân Thiển Nguyệt cười cười, nhìn về phía ngoài cửa sổ, thấy Nam Lăng Duệ cầm một cái ô trang trí tranh mỹ nữ
từng bước một đi vào. Nàng nghĩ người này thực phong lưu, một người phát huy vô cùng nhuần nhuyễn cái đẹp của nữ nhân một cách đường hoàng như
thế. Trong thiên hạ rốt cuộc tìm không ra thứ hai như hắn đâu. Nàng cũng không có mở miệng phân phó người ngăn trở.
Bọn người Thải Liên thấy Nam Lăng Duệ
đến, đều vểnh tai nghe động tĩnh trong phòng. Đợi rất lâu cũng không
nghe được Vân Thiển Nguyệt phân phó ngăn cản, liền cũng không có đi ra
ngoài ngăn Nam Lăng Duệ. Các nàng mấy ngày này cũng hiểu được tính tình
Vân Thiển Nguyệt, biết rõ nếu người tiểu thư vô cùng ghét, ví dụ như
thái tử Dạ Thiên Khuynh, thì ngay cả cái cạnh cửa cũng không chạm vào
được. Tiểu thư đối với cái Duệ thái tử này xem như đối xử hòa bình.
“Bản thái tử nghe nói Cảnh thế tử đã hồi phủ, nghĩ đến không biết ngươi còn muốn nghe khúc Đào Hoa Tiếu hay
không? Liền tới đây.” Nam Lăng Duệ đẩy cửa vào, tùy ý như ra vào phòng
mình, gập ô lại, cười nháy mắt với Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt rất muốn nói ngươi đã
biết rõ Dung Cảnh đã đi ra, có biết Diệp Thiến đến rồi không? Nhưng
vừa rồi bị Diệp Thiến cảnh cáo một phen, nàng tự nhiên là không dám nói. Cũng cười nhìn Nam Lăng Duệ, bĩu môi nói với hắn: “Tin tức ngươi thực
linh thông a!”
“Cảnh thế tử nổi danh lòng dạ hiểm độc,
ngọc phiến của bản thái tử cũng suýt thì hủy trong tay hắn.” Nam Lăng
Duệ đi vào bên trong, mới chỉ đi được nửa bước thì dừng lại một chút.
Ánh mắt dán lên trên giường Vân Thiển Nguyệt, kinh ngạc nói: “Trên
giường ngươi còn ẩn dấu một người? Ai to gan như thế không có người nào
đó cho phép lại dám ngủ trên giường của ngươi, không sợ chết hay sao?
Không phải là Cảnh thế tử đã đi rồi mà còn quay trở lại chứ?”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến hắn có thể đừng cập đến Dung Cảnh không, trợn trắng mắt, “Không có người, một con mèo đỏ chót thôi!”
Vân Thiển Nguyệt dứt lời, thân thể thẳng tắp của Diệp Thiến run lên.