Edit: Liên
Beta: Leticia
Hiếu Thân Vương nghe vậy mồ hôi nhỏ giọt trên trán, rơi xuống mặt
đất, trong điện yên lặng, tất cả mọi người nhìn về phía Lãnh Thiệu Trác.
Lãnh Thiệu Trác ngẩng đầu nhìn Thất công chúa một cái, Thất công chúa cũng không nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh, thật giống như không nghe thấy
lời vừa nói của lão Hoàng đế…, hắn dời tầm mắt nhìn về phía Vân Thiển
Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt đang nhìn thẳng vào mắt hắn ở phía đối diện,
hắn cúi đầu, cung kính trả lời: “Hồi Hoàng thượng, đó chỉ là chuyện
hoang đường khi còn bé mà thôi, thần chúc Thất công chúa và Vân thế tử
trăm năm hảo hợp!”
Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, xem ra một người sau khi trải qua đại nạn có thể thay đổi, quả nhiên là như vậy.
Lão Hoàng đế nghe vậy khẽ giật mình, một lát sau cười ha ha nói:
“Tốt! Ngươi không thích Thất công chúa là tốt rồi, nếu không hôm nay
trẫm đã hạ thánh chỉ, thật đúng là khó xử vì ngươi!”
Lãnh Thiệu Trác không nói thêm gì nữa.
Lão Hoàng đế quét mắt nhìn một vòng mấy người trong phòng, ánh mắt
nhìn từ sắc mặt bình tĩnh của Thất công chúa đến Hiếu Thân Vương mồ hôi
đầy trán, Dạ Thiên Dật lãnh đạm, cuối cùng là Vân Thiển Nguyệt thì nhìn
không ra cảm xúc trên mặt, khoát khoát tay, có chút mệt mỏi nói: “Nguyệt nha đầu, ngươi cầm lấy thánh chỉ về phủ! Trẫm đã phái người đi tuyên
đọc thánh chỉ rồi! Trẫm nghe nói công việc cho lễ nhận Vân Ly làm con
thừa tự Vân Vương phủ đã chuẩn bị thỏa đáng, trẫm cũng lệnh Khâm Thiên
Giám chọn ngày, ba ngày sau chính là ngày tốt, đến lúc đó sau khi làm
lễ con thừa tự, Vân Ly chân chính trở thành thế tử Vân Vương phủ, có thể tùy ý thành hôn.”
“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, cầm lấy thánh chỉ, không nói thêm gì, nhấc bước rời đi.
“Chờ một chút!” Thất công chúa bỗng nhiên gọi Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng.
Thất công chúa nhìn về phía lão Hoàng đế, bình tĩnh nói: “Phụ hoàng,
hoàng nhi muốn cùng Thiển Nguyệt tiểu thư đi Vân Vương phủ tuyên chỉ,
thuận tiện nhìn thương thế của Vân Ly.”
Lão Hoàng đế khẽ giật mình, nhìn sâu vào mắt Thất công chúa, khoát khoát tay: “Chuẩn!”
“Tạ ơn phụ hoàng!” Thất công chúa tạ ơn, thả bước đi ra ngoài.
Vân Thiển Nguyệt đi đầu ra khỏi Thánh Dương Điện, Thất công chúa theo sát phía sau cũng ra khỏi Thánh Dương Điện, ma ma cung nữ thiếp thân
của Thất công chúa đang chờ ở cửa ra vào, thấy Thất công chúa đi ra liền đuổi theo, Thất công chúa khoát khoát tay, phân phó: “Các ngươi ở lại
trong cung, ta đi Vân Vương phủ, ai cũng không cần đi theo!”
“Công chúa, thân thể ngài vừa tốt lên, Minh phi nương nương dặn dò
chúng nô tỳ phải hầu hạ ngài thật cẩn thận. . . . . .” Một ma ma lập tức nói.
“Các ngươi là người của ta hay là người của mẫu phi? Hiện tại thân
thể của ta rất tốt, có chân có tay, không cần hầu hạ!” Thất công chúa
cau chặt đôi mi thanh tú lại, giọng nói vẫn bình tĩnh, nhưng lại không
cho phép phản bác.
“Công chúa, nhưng đây là ngài muốn xuất cung, nương nương không yên lòng.” Ma ma run lên, vội vàng nói.
“Ta và Thiển Nguyệt tiểu thư đi Vân Vương phủ, sau này ta sẽ sống ở
Vân Vương phủ, Vân Vương phủ cũng không phải là quá xa, có gì cần lo
lắng hay sao? Nếu mẫu phi hỏi, các ngươi nói cho người yên tâm, ta sẽ
không có chuyện gì.” Thất công chúa khoát khoát tay, không nói thêm gì
nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Ma ma kia còn muốn nói tiếp, thấy sắc mặt công chúa không tốt, chỉ có thể yên lặng.
“Báo lại cho Minh phi nương nương yên tâm, Thất công chúa đi Vân
Vương phủ tuyên chỉ, thuận tiện thăm Vân thế tử. Ta sẽ phái người đưa
nàng hồi cung an toàn.” Vân Thiển Nguyệt nhìn ma ma một cái, nhàn nhạt
mở miệng.
Ma ma thấy Vân Thiển Nguyệt cũng đã nói vậy rồi, nàng lại không ngăn được Thất công chúa, vội vàng cung kính nói: “Dạ!”
Vân Thiển Nguyệt không nói gì thêm nữa, cùng Thất công chúa một trước một sau đi về phía cửa cung, lúc này ánh bình minh lộ ra trên bầu trời, phía đông một mảnh sáng hồng, ánh bình minh chiếu lên hai ngưởi, có
chút lạnh của buổi sáng cùng ánh sáng rực rỡ của mặt trời.
Đi tới cửa cung, Lăng Liên và Y Tuyết thấy Vân Thiển Nguyệt an toàn
đi ra ngoài liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên nghênh đón.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hai người, lên xe ngựa trước, vươn tay về phía
Thất công chúa, Thất công chúa đưa tay đặt vào trong tay nàng, được nàng nhẹ nhàng kéo lên, lên xe, màn che rơi xuống, Lăng Liên và Y Tuyết ngồi ở ngoài xe, xe ngựa rời cửa cung, đi về hướng Vân Vương phủ
Bên trong xe, hai người ngồi đối diện, trong lúc nhất thời không ai nói gì.
Sau một lúc lâu, Thất công chúa bỗng nhiên mở bức họa Vân Ly ra nhìn
thoáng qua, nhẹ giọng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Có phải ngươi rất tò mò vì sao ta lại xin chỉ gả cho Vân Ly hay không?”
Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, gật đầu, “Có chút tò mò!”
Thất công chúa không nói thêm gì nữa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt đường
nét trên bức họa, giống như là ngũ quan bên ngoài của Vân Ly, lại giống
như không phải, chẳng qua là vuốt theo thủ pháp trên bức họa. Trầm mặc
trong chốc lát, nàng mới nói: “Ta biết người trong lòng Dung Phong là
ngươi!”
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt nheo lại: “Đây chính là lý do ngươi muốn gả cho Vân Ly?”
Thất công chúa lắc đầu, trong buồng xe ánh sáng mờ mờ, nhưng vẫn có
thể soi rõ nét mặt bình tĩnh của nàng, “Không phải, ta biết chúng ta là
không thể nào, Dung Phong vĩnh viễn sẽ không cưới ta, cho dù hắn không
thích ngươi, cũng sẽ không cưới ta. Gả cho ai cũng là gả, không bằng ta
gả vào Vân Vương phủ.”
Vân Thiển Nguyệt tiếp tục híp mắt nhìn nàng: “Nếu gả cho ai cũng là gả, vì sao phải chọn Vân Vương phủ? Chọn Vân Ly?”
Thất công chúa bỗng nhiên cười một tiếng, “Từ xưa đến nay có biết bao nhiêu công chúa Hoàng thất chết già? Ta không mong đợi có thể chết già, nhưng gả vào Vân Vương phủ ít nhất có thể làm cho ta có cuộc sống trước khi chết an nhàn một chút. Bởi vì Vân Vương phủ có ngươi, ngươi không
sợ phụ hoàng.”
Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Vân Vương phủ và ta còn có tác dụng này?”
Thất công chúa nhìn Vân Thiển Nguyệt, đón nhận nụ cười lạnh của nàng, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Những năm này cám ơn ngươi!”
“Cám ơn cái gì?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Cám ơn ngươi biết rõ là ta giả ngây giả dại, nhưng không vạch trần ta.” Thất công chúa thấp giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt nháy đôi lông mi thật dài, thu hồi nụ cười lạnh, “Có thể giả ngây giả dại mười năm, cũng là bản lĩnh của ngươi. Có thể lừa
gạt Hoàng thượng, lừa gạt hoàng hậu, thậm chí đã lừa gạt mẫu phi của
người.” Dứt lời, nàng cười một tiếng nói: “Ta tùy hứng hồ nháo làm cho
danh tiếng không tốt mười năm, ngươi giả ngây giả dại mười năm, dù là
cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.”
“Nhưng ta không bằng ngươi!” Thất công chúa lắc đầu, “Ngươi có thể làm rất nhiều chuyện, mà ta chỉ biết giả ngây giả dại.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng không nói gì.
“Lúc ta nghe nói trên đại hội Võ trạng nguyên ngươi xin phụ hoàng ban hôn gả cho Dung Phong, mặc dù trong lòng ta rất thương tâm, nhưng cũng
rất vui mừng. Nghĩ là ngươi thật sự thích Dung Phong. Sau mới biết được
là không phải, mà người trong lòng ngươi là Cảnh thế tử. Thật ra thì so
với việc có thể gả cho Dung Phong, ta càng muốn hắn hạnh phúc.” Thất
công chúa lại thấp giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới đại hội Võ trạng nguyên, thật ra thì thời
gian trôi qua không quá lâu, chỉ hai ba tháng mà thôi, nhưng hôm nay
nghĩ đến, cũng có chút làm người ta cảm khái. Khi đó nàng mất trí nhớ,
còn không biết mình thích Dung Cảnh, thật ra thì Dung Phong cũng không
tệ.
“Tính ra, những năm này người ở bên cạnh ta nhiều nhất ngoại trừ
những người hầu hạ thì chính là ngươi.” Thất công chúa lại nói: “Ta biết vì sao ngươi lại đi theo giúp ta, nhưng sau đó ngươi chỉ là đơn thuần
giúp ta, ngươi có rất nhiều biện pháp để cho ta mở miệng nói ra chuyện
tình năm đó, nhưng lại không làm, ta vẫn luôn cảm kích trong lòng.”
Vân Thiển Nguyệt kéo kéo khóe miệng, “Không cần cảm kích, ta biết một khi ngươi mở miệng thì mạng sẽ không còn. Ta còn không xấu xa đến mức
muốn mạng một người vô tội.”
Thất công chúa bỗng nhiên thở dài, “Ngươi thật thiện lương!”
“Thiện lương?” Vân Thiển Nguyệt cười lắc đầu: “Nếu ngươi biết ta từng trong một đêm giết mấy trăm sát thủ truy sát ta, ngươi sẽ không cảm
thấy ta thiện lương nữa! Thiện lương của ta chỉ nhằm vào người vô tội
hoặc là người hữu dụng với ta.”
Thất công chúa không nói thêm gì nữa, cúi đầu nhìn bức họa.
Vân Thiển Nguyệt cũng không nói nữa, nhìn vẻ mặtThất công chúa đang
nhìn bức họa. Lúc Thất công chúa xin chỉ muốn gả cho Vân Ly nàng đã suy
nghĩ rất nhiều, trong đó dĩ nhiên bao gồm rất nhiều nguyên nhân cùng rất nhiều biện pháp để bác bỏ việc thỉnh chỉ ban hôn của Thất công chúa, cự tuyệt nàng vào Vân Vương phủ. Nhưng khi nàng dùng ánh mắt bình tĩnh nói “Thỉnh chỉ gả cho”, khi nàng nói”Thích có thể bồi dưỡng, ta không để ý
dung mạo của hắn, nguyện ý gả cho hắn, cũng nguyện ý sau khi gả một lòng một dạ với hắn, từ từ thích hắn. Không liên quan đến dung mạo.” Vì lời
này, nàng nguyện ý cho Thất công chúa cơ hội. Không liên quan đến dòng
máu hoàng thất trong người nàng.
“Sau khi ta gả vào Vân Vương phủ, ngươi sẽ xem ta là một thành viên
của Vân Vương phủ? Là người nhà của ngươi?” Thất công chúa ngẩng đầu,
bỗng nhiên lại hỏi Vân Thiển Nguyệt.
“Nếu ngươi coi Vân Vương phủ là nhà, ta tự nhiên sẽ xem ngươi là người nhà của ta.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Không liên quan đến hoàng thất?” Thất công chúa lại hỏi.
“Không liên quan đến hoàng thất!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Thất công chúa bỗng nhiên cười cười, phá vỡ nét mặt bình bĩnh hôm nay của mình, nụ cười tràn ra vui vẻ thật lòng, làm cho khuôn mặt ôn nhu
nhỏ nhắn của nàng nhu hòa thêm mấy phần, nàng nhìn Vân Thiển Nguyệt nói: “Những năm này ta sống trong hoàng cung, thật ra thì không khác ngồi
tù. Ta mong chờ một ngày kia Dung Phong trở lại, mong chờ một ngày kia
rời khỏi nhà lao đấy. Nhưng Dung Phong trở lại thì như thế nào? Một khắc khi hắn trở lại cũng là một khắc ta tỉnh mộng. Mong chờ một ngày kia có thể rời khỏi nhà lao đó, nhưng chung quy là không thể.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng.
Thất công chúa tiếp tục nói: “Năm đó ta không rõ mẫu phi vì sao phái
ta thường đi Văn bá Hầu phủ, tiếp cận Dung Phong. Cho rằng mẫu phi thích Dung Phong, trong lòng ta vẫn thật cao hứng, nhưng cho đến đêm hôm đó,
ta rốt cuộc hiểu rõ, bà lợi dụng ta. Thậm chí không tiếc muốn mạng của
ta. Bởi vì trên người ta có Đoạn hồn hương, tất cả mọi người của Văn bá
Hầu phủ không có sức phản kháng, trong một đêm bị diệt môn. Ta tận mắt
nhìn thấy những người đó chặt đầu của tất cả mọi người Văn bá Hầu phủ,
một khắc kia ta đã cảm thấy linh hồn rời khỏi thân thể. Nếu không phải
ngươi mang theo Dung Phong rời đi, ta biết Dung Phong còn sống, ta nghĩ
khi đó ta cũng sẽ chết.”
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới năm đó, ngón tay không khỏi nắm chặt lại
thành quyền. Văn bá Hầu phủ bị diệt môn quả nhiên là Minh phi gây nên!
“Lúc ấy ta thật sự điên rồi, không nhớ được cái gì, trong đầu loạn
thành một đoàn, tất cả đều là hình ảnh đao phủ vung đao chém đầu xuống,
trước mắt là máu tươi nhiễm đỏ Văn bá Hầu phủ. Có lẽ do vậy, cho nên,
mẫu phi mới không giết ta diệt khẩu. Hoặc là nói bà còn xem ta là con
gái của mình, không nhẫn tâm hạ thủ.” Thất công chúa bỗng nhiên buồn bã
cười một tiếng, “Ta không biết tại sao, cũng không muốn biết. Những năm
này, ta luôn muốn gặp Dung Phong một lần, chỉ giả ngây giả dại mà sống,
để cho mẫu phi tưởng ta bị thật bị hù dọa điên.”
Vân Thiển Nguyệt vẫn không nói lời nào, nhìn Thất công chúa.
“Hôm đó lúc ta đi Văn bá Hầu phủ gặp Dung Phong, hắn đối xử với ta
như trước, thậm chí cũng không nói chuyện kia, nhưng khi ta nhắc tới mẫu phi, hắn đẩy ta ra, ta hiểu hắn đã biết chuyện kia là do mẫu phi gây
nên ! Mặc dù không biết là mẫu phi gây nên thì bà cũng không thoát khỏi
quan hệ. Phụ hoàng cố ý tứ hôn ta cho Dung Phong, ta biết hắn sẽ cự
tuyệt. Mặc dù ta vẫn ôm hy vọng muốn gả cho hắn, nhưng trong lòng thì rõ ràng hơn ai hết, mặc dù hắn không biết, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ
tra ra manh mối, ta sẽ không gả cho hắn được.” Thất công chúa cười một
chút lại nói.
Vân Thiển Nguyệt trầm mặc, vẫn nhìn Thất công chúa. Qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Thất công chúa ở trước mặt nàng nói nhiều như vậy.
Thất công chúa dứt lời, vừa im lặng trầm ngâm, nhìn Vân Thiển Nguyệt
thật tình mà nói từng chữ từng chữ: “Hiện tại ta biết rõ ràng mình đang
làm gì. Ta biết rõ phụ hoàng muốn gả một công chúa vào Vân Vương phủ, dù hôm nay ta không xin gả cho Vân Ly, sớm muộn phụ hoàng cũng sẽ chọn một người gả vào Vân Vương phủ, đó là người sẽ ràng buộc hoàng thất và Vân
Vương phủ, dùng để duy trì sự hài hoà giữa hoàng thất và Vân Vương phủ.
Nếu có một ngày hoàng thất và Vân Vương phủ không còn quan hệ tốt, chắc
chắn sẽ có lúc phụ hoàng khai đao diệt trừ tận gốc Vân Vương phủ, mối
ràng buộc này cũng sẽ bị phụ hoàng chặt đứt, công chúa này hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Cái chết của nàng sẽ là cái cớ để hoàng thất lợi
dụng mà khai đao với Vân Vương phủ.”
“Ngươi đã biết rõ ràng, vì sao lại còn muốn gả cho Vân Ly?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thất công chúa: “Hiện tại Thanh Uyển công chúa đã chết, Lục công chúa bị giam vào tổ tự, ngươi là nữ nhi duy nhất của Minh phi, hôm nay bà ta nhốt ngươi ở trong cung, chính là không muốn ngươi phải chết
!”
“Từ khi ta biết mẫu phi đổi cho ta mặc bộ quần áo có Đoạn hồn hương
khiến Văn Bá Hầu phủ dễ dàng bị diệt môn, bà đã không còn là mẫu phi của ta. Dù đã sinh dưỡng ta, nhưng ở trong lòng ta đã không còn tình mẫu
tử.” Lục công chúa bình tĩnh nói: “Sau khi ta gả vào Vân Vương phủ,
chính là người của Vân Vương phủ. Mặc dù trong người ta chảy dòng máu
hoàng thất, nhưng có câu gả chồng theo chồng, dù ta là công chúa, nhưng
không còn mang họ Dạ, mà là họ Vân.”
Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Nói nhiều như vậy, ta chính là muốn cho ngươi biết, nếu có một ngày
hoàng thất và Vân Vương phủ thủy hỏa bất dung, phụ hoàng hay là hoàng
huynh muốn diệt trừ Vân Vương phủ, cũng kể cả ta, là một thành viên của
Vân Vương phủ. Ta sẽ cùng sống cùng chết với Vân Vương phủ.” Thất công
chúa nâng bức hoạ trong tay lên, nhẹ giọng nói: “Cho nên, ngươi không
cần hoài nghi mục đích ta gả vào Vân Vương phủ. Chỉ vì ta đã sớm lạnh
tâm với mẫu phi, với hoàng thất cũng như với phụ hoàng, ta chính là ta
mà thôi. Ta sẽ cố gắng hết sức yêu thích Vân Ly, tốt với hắn. Hắn sống
một ngày, ta sống một ngày, hắn chết, ta cũng sẽ chết theo.”
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt rung động, nhìn nét mặt chân thật của Thất công chúa, gật đầu: “Tốt!”
Thất công chúa không nói thêm gì nữa, dựa vào vách xe nhắm hai mắt lại.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Thất công chúa, từ năm đó sau khi nàng đưa Dung Phong đến Thiên Tuyết Sơn hồi kinh, nàng tiến cung thăm Thất công chúa, khi đó thấy Thất công chúa ngồi như người đần độn, ngồi bất động không
khóc không cười, giống như bức tượng. Nhưng nàng biết tiểu cô nương kia
không điên, nhưng bị kích thích là thật. Nàng nghĩ cách muốn Thất công
chúa mở miệng nói ra bí mật đêm Văn bá Hầu phủ bị diệt môn, nhưng sau
lại phát hiện, mỗi lần nàng đến, sẽ có người giám thị, hoặc tối hoặc
sáng đều có giám thị. Nàng liền bỏ ý niệm này trong đầu, cũng mơ hồ biết huyết án Văn bá Hầu phủ bị diệt môn nhất định có liên quan đến hoàng
thất hoặc là người trong cung.
Sau đó nàng thường đến thăm Thất công chúa, mặc dù mỗi lần đi thời
gian không lâu, cũng không nói chuyện gì, nhưng một năm cũng có tám lần
mười lần nàng vào cung. Liên tiếp mười năm, cho đến ngày nàng khởi động
Phượng Hoàng kiếp, sau khi khôi phục trí nhớ cũng không đi nữa. Nhưng
trong nội tâm nàng biết rõ, Thất công chúa không giống với các công chúa khác. Thoạt nhìn nàng rất mềm yếu, nhưng trong lòng cứng cỏi, nếu không cũng không thể giả ngu mười năm. Mặc dù nàng chưa từng nghĩ tới Thất
công chúa sẽ gả cho Vân Ly, nhưng nhìn thấy Thất công chúa nguyện ý,
nguyện ý đối xử tốt với Vân Ly, trong lòng biết rõ mình đang làm gì,
nàng liền phá lệ tiếp nhận. Huống chi Vân Ly cưới Thất công chúa, so với cưới công chúa khác thì tốt hơn nhiều.
Hai người cũng không nói nữa, trong xe khôi phục yên tĩnh.
Lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, tiếng vó ngựa
kia rất nhanh, không lâu lắm đã đuổi kịp, nhưng không ngăn ở trước xe,
mà là ghìm chặt cương ngựa ở cạnh xe ngựa, giây lát sau, một giọng nói
hổn hển vang lên: “Vân Thiển Nguyệt! Chờ một chút!”
Vân Thiển Nguyệt nghe được giọng nói quen thuộc kia thì khẽ giật
mình, thu hồi suy nghĩ, nghĩ Lãnh Thiệu Trác đuổi theo làm cái gì? Nàng
duỗi tay đẩy màn xe ra, nhìn Lãnh Thiệu Trác, thấy hắn đang ngồi trên
lưng ngựa, bộ dáng không tệ, nhíu mày với hắn, cũng không nói chuyện.
Dường như Lãnh Thiệu Trác không nghĩ đến Vân Thiển Nguyệt lại dễ dàng đẩy màn xe ra, hắn ngồi trên lưng ngựa cả người lẫn ngựa không khỏi lui về phía sau một bước, nhìn nàng có chút ngây người.
Vân Thiển Nguyệt không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Giây lát sau, Lãnh Thiệu Trác gục đầu xuống, tay nắm chặt cương ngựa, một lát sau mới ngẩng đầu lên, nhìn Vân Thiển Nguyệt như muốn nói,
nhưng thấy nàng im lặng, tiếp xúc với cái nhìn của nàng, dùng ánh mắt
phức tạp nhìn nàng.
Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên có chút buồn cười, “Lãnh Thiệu Trác, ngươi làm gì mà bày ra bộ dáng như nữ nhi vậy?”
Lãnh Thiệu Trác đỏ mặt, lại cúi đầu xuống, cho tay vào ngực, móc ra
một thứ, nắm trong tay thật chặt, giống như lấy hết dũng khí dùng ném về phía Vân Thiển Nguyệt trong xe ngựa, ném xong, hắn nhanh chóng thúc hai chân vào bụng ngựa, không nói một lời quay đầu ngựa rời đi. Tiếng vó
ngựa dồn dập như phản ánh tâm tình khẩn trương của chủ nhân, rất nhanh
không thấy bóng dáng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Lãnh Thiệu Trác vội vã đánh ngựa rời đi, nàng cười nhạo một tiếng: “Đầu óc thật là bị hỏng sao?”
“Ta thấy không phải là đầu óc hắn bị hỏng, mà là hoàn toàn tỉnh ngộ rồi!” Thất công chúa tiếp lời.
Vân Thiển Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhướng mày nhìn Thất công chúa.
Thất công chúa liếc mắt nhín món đồ vừa được ném vào xe, là một túi
thơm, nàng cười cười: “Từ xưa tới nay đều là nữ tử đưa túi thơm cho nam
tử, Lãnh Thiệu Trác này thật đúng là suy nghĩ khác người.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn túi thơm, trên mặt thêu đoá sen trắng thuần
khiết, cực kỳ thanh nhã. Nàng cười nói: “Hắn không phải là ném nhầm chứ? Hay là khẩn trương nên cầm nhầm, vốn là muốn ném dao găm vào ta, không
cẩn thận lấy nhầm túi thơm mà nữ nhi tặng ném đi chứ?”
Thất công chúa bỗng nhiên hé miệng nở nụ cười, chế nhạo nhìn Vân
Thiển Nguyệt nói: “Ta xem là không phải. Hắn đúng là ném cho ngươi.
Ngươi không thấy miệng túi thơm đang mở ra đấy sao? Hình như bên trong
có cái gì đấy.”
Vân Thiển Nguyệt lườm Thất công chúa một cái, cười duỗi tay cầm lấy
túi thơm, chỉ thấy miệng túi thơm quả nhiên bị mở ra, bên trong có một
phong thư nho nhỏ được xếp bên trong. Nàng cũng không lập tức lấy ra,
loáng thoáng thấy trên phong thư viết mấy chữ: “Vân Thiển Nguyệt thân
mến!”, đuôi lông mày nàng giật giật, “Ngươi nói rất đúng, thoạt nhìn
đúng là không ném nhầm!”
Thất công chúa cười nhìn nàng: “Mở ra nhìn xem.”
Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa trán, ngón tay xoa hai vòng ở trên trán
rồi bỏ ra, duỗi ngón tay vào trong túi thơm lấy phong thư. Ngón tay vừa
đưa vào, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, phía ngoài truyền đến giọng nói
quen thuộc, “Vân Thiển Nguyệt! Ngươi đi ra cho ta!”
Vân Thiển Nguyệt dừng tay lại, nghe ra là giọng nói của thiếu niên kia, nàng thả tay xuống, đầu mơ hồ đau nhức.
Phần phật một tiếng, màn che bị người vén lên từ bên ngoài, thiếu
niên bày ra vẻ mặt lạnh băng đứng ở trước xe, nhìn chằm chằm Vân Thiển
Nguyệt, “Ngươi đi ra ngoài!”
“Thế nào?” Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ nhìn thiếu niên, chỉ thấy một
thân cẩm y của hắn đã bị rách vài chỗ, đầu tóc cũng có chút xốc xếch,
trên tóc dính hai mảnh lá trúc của Tử Trúc Lâm, bộ dáng có chút chật
vật, thoạt nhìn không khó tưởng tượng là xông vào Tử Trúc Lâm rồi, chỉ
là chưa gặp được Dung Cảnh.
“Ngươi đi Vinh Vương phủ với ta!” Thiếu niên nói.
Đầu Vân Thiển Nguyệt càng đau hơn, nhìn thiếu niên nói: “Một mình ngươi không phải là được rồi sao?”
“Ngươi nhìn cái bộ dáng này của ta là bộ dáng có thể đi vào sao?”
Thiếu niên trừng mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, tức giận nói: “Không nghĩ
tới Tử Trúc Lâm của Vinh Vương phủ lại bố trí trận pháp lợi hại như thế, ta dùng hết bản lĩnh mà cũng không thể đi vào được!”
“Vậy trước tiên đừng đi! Sắp đến phủ đệ của ta, ngươi theo ta trở về
phủ đi! Từ khi đến kinh thành ngươi còn chưa nghỉ ngơi mà!” Vân Thiển
Nguyệt vội vàng nói. Dứt lời, lại bổ sung: “Ngươi nhìn ta mới từ hoàng
cung trở ra, cũng chưa được nghỉ ngơi!”
“Ta không mệt! Hôm nay ta nhất định phải đi Vinh Vương phủ tìm Dung
Cảnh tính sổ, hỏi cho ra rốt cuộc người kia là ai!” Thiếu niên lắc đầu,
cậy mạnh nói: “Ngươi nhanh xuống xe! Nếu ngươi không xuống xe, ta sẽ túm ngươi xuống.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn thiếu niên đầu lại càng đau hơn, ánh mắt xoay chuyển nghĩ cách.
“Nói cho ngươi biết, đừng đánh chủ ý gì! Muốn đuổi ta không có cửa
đâu! Ai bảo người kia giao ta giao Dung Cảnh! Không tìm được hắn ta sẽ
không buông tha Dung Cảnh.” Thiếu niên giống như nhìn thấu tâm tư Vân
Thiển Nguyệt.
“Nhưng chuyện không liên quan đến ta mà! Ngươi muốn tìm Dung Cảnh, vì sao phải tới kéo ta cùng đi? Hình như chuyện này không liên quan đến
ta?” Vân Thiển Nguyệt không có lương tâm phủi sạch liên quan, ra vẻ vô
tội nói.
“Ai nói không có! Ngươi và Dung Cảnh có quan hệ, liên quan đến hắn
còn không phải là liên quan đến ngươi sao? Hai người các ngươi chẳng lẽ
còn phân ra sao? Nhanh xuống xe đi Vinh Vương phủ với ta!” Thiếu niên
trợn mắt.
Vân Thiển Nguyệt lập tức im bặt, bội phục suy nghĩ của thiếu niên.
“Nhanh lên một chút! Lề mề cái gì!” Thiếu niên thúc giục Vân Thiển Nguyệt.
“Vị công tử này, sợ rằng nàng không thể cùng ngươi đi Vinh Vương phủ, hôm nay nàng phải cùng ta trở về Vân Vương phủ để tuyên chỉ.” Thất công chúa thấy Vân Thiển Nguyệt khó khăn, mở miệng giải vây. Lần đầu tiên
nàng nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt lộ ra thần sắc bất đắc dĩ này, không
khỏi tò mò về thân phận của thiếu niên.
“Ngươi là ai?” Dường như lúc này thiếu niên mới nhìn thấy Thất công chúa.
“Ta là Thất công chúa! Nhưng rất nhanh liền không phải rồi, ta sẽ là thế tử phi của Vân Vương phủ.” Thất công chúa tự giới thiệu.
“Vân Ly?” Ánh mắt thiếu niên sáng lên.
Vân Thiển Nguyệt kêu một tiếng không tốt, mặc dù Vân Ly là bàng chi
của Vân Vương phủ, nhưng tóm lại là cùng một tổ tông, mặc dù dung mạo
của nàng giống như mẹ ruột của nàng, nhưng trên mặt cũng có mấy phần
giống người Vân Vương phủ, Vân Ly và nàng cũng có hai phần giống nhau,
nhất là sau khi nàng dịch dung. Thiếu niên không phải là nghĩ tới Vân Ly chứ?
Vân Thiển Nguyệt đang suy nghĩ, màn xe đã bị vén lên, thiếu niên phi
thân nhảy lên xe. Phủi phủi vạt áo, động tác lưu loát ngồi xuống bên
cạnh Vân Thiển Nguyệt, rất phối hợp nói: “Vậy trước tiên đi Vân Vương
phủ xem Vân Ly, sau đó nếu không phải lại đi Vinh Vương phủ tìm Dung
Cảnh.”
Thất công chúa ngẩn ra, kinh ngạc nhìn thiếu niên, “Ngươi muốn tìm Vân Ly?”
“Ừ!” Thiếu niên gật đầu, thấy thánh chỉ trong tay Vân Thiển Nguyệt,
giật lấy rồi mở ra, khi thấy nội dung trên thánh chỉ thì nhíu mày, hỏi:
“Đây là thánh chỉ ban hôn?” Dứt lời, hắn nhướng mày nhìn về phía Thất
công chúa, nhưng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Muốn tứ hôn nữ nhân này cho
Vân Ly?”
Thất công chúa nhìn thiếu niên, phát hiện thiếu niên có một đôi mắt sáng tinh khiết rất đẹp.
“Ngươi không nhìn lầm!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nghĩ tới phiền toái này khá lớn rồi. Hi vọng đừng dính dáng đến Vân Ly, nếu không thật là
đại phiền toái. Nàng hối hận rồi, hôm đó không nên ném thiếu niên vào
xe ngựa của Dung Cảnh, mà là ném tới nơi hoang vắng nào đó, nàng nhanh
chóng rời đi, thay đổi quần áo, tìm không thấy nàng, cũng sẽ càng không
bởi vì tìm Dung Cảnh mà tìm nàng phiền toái.
Thiếu niên nghe vậy dùng ánh mắt như thiêu đốt đánh giá Thất công
chúa từ trên xuống dưới, Thất công chúa bị thiếu niên nhìn như vậy có
chút đỏ mặt, hắn bĩu môi nói: “Nếu Vân Ly đúng là người ta cần tìm…, nữ
nhân này mới không xứng với hắn.”
Thất công chúa nghe vậy có chút mơ hồ không hiểu.
“Chớ nói nhảm, đưa thánh chỉ cho ta!” Vân Thiển Nguyệt đưa tay lấy lại thánh chỉ.
Thiếu niên đem tay cầm thánh chỉ giấu sau lưng, cầm chắc thánh chỉ
trong tay, bá đạo nói: “Không được, thánh chỉ này ta cầm trước, chờ gặp
Vân Ly nếu hắn không phải người ta tìm ta sẽ trả thánh chỉ cho ngươi,
ngược lại hắn đúng là người đó, thì không thể cưới nữ nhân này!”
“Đừng quên ngươi là nam nhân!” Vân Thiển Nguyệt cố ý nhắc nhở hắn.
“Nam nhân thì sao? Bổn công tử là nam nhân thì cũng là nam nhân tuấn tú phi phàm.” Thiếu niên nhướn mày với Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới mới thời điểm gặp gỡ thiếu niên muốn nàng chịu trách nhiệm, lập tức im bặt.
“Kinh thành không thịnh hành nam phong đâu!” Thất công chúa bỗng nhiên nói.
Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt co quắp.
“Ai cần ngươi lo! Bổn công tử thích nam phong thì sao!” Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, nghiễm nhiên xem Thất công chúa là tình địch. Liếc thấy trong tay nàng cầm bức họa, một tay đoạt lấy, mở bức họa ra, nhìn người trong bức họa, hỏi: “Người này là ai?”
Thất công chúa bỗng nhiên có tâm tình rất tốt, hảo tâm nói: “Hắn là Vân Ly!”
“Đây chính là Vân Ly?” Thiếu niên mở to hai mắt, tựa hồ có chút không dám tin.
“Hắn bị Lục công chúa hủy dung mạo!” Thất công chúa giải thích, nhắc tới Lục công chúa thần sắc rất lạnh nhạt.
“Hóa ra là bị hủy dung mạo! Lúc nào?” Thiếu niên cầm lấy bức họa hỏi.
“Buổi tối hôm qua!” Thất công chúa nói.
Thiếu niên gật đầu, hai mắt nhìn nghiêm túc, lại hỏi, “Tranh này là ai vẽ?”
Thất công chúa không nói lời nào, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt nhẹ giọng nói: “Ta vẽ đấy!”
Thiếu niên nhìn Vân Thiển Nguyệt, hừ một cái rồi nói: “Không nghĩ tới ngươi cũng có tài! Không trách được khiến Dung Cảnh mê hoặc điên đảo,
để hắn tuyên cáo cả đời chỉ có một người, không là ngươi thì không thành thân!”
“Ngươi cũng cho là hắn bị ta mê hoặc đến điên đảo?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
Thiếu niên gật đầu, phụ họa nói: “Ừ, thấy được! Hai kẻ điên!”
Vân Thiển Nguyệt hoàn toàn không còn lời nào để nói.
“Có chút giống, lại có chút không giống.” Thiếu niên nhìn bức họa lẩm bẩm tự nói, giây lát sau, hắn ném bức họa đi, rất quyết đoán nói: “Xem
người trước rồi hãy nói!”
Thất công chúa đưa tay lấy lại bức họa, nhìn thiếu niên, lại nhìn Vân Thiển Nguyệt, không rõ hắn tìm Vân Ly làm gì? Nhưng nàng biết hai người này sẽ không giải đáp thắc mắc của nàng, nên cũng không hỏi nữa. Nhưng
đối với việc gặp Vân Ly lại có thêm mấy phần hứng thú, nàng nói với lão
Hoàng đế đã gặp Vân Ly, cảm thấy hắn rất tốt muốn gả cho hắn, kì thực là lời nói dối, ngoại trừ bức họa này, nàng chưa từng thấy mặt Vân Ly.
Từ chỗ thiếu niên lên xe ngựa cách Vân Vương phủ rất gần, trong chốc lát đã về đến Vân Vương phủ.
Xe ngựa dừng lại, còn chưa đứng vững, thiếu niên lập tức nhảy xuống
xe trước, bước nhanh vào bên trong phủ. Tư thái kia giống như về nhà
chính mình. Thất công chúa nhìn Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt cười
bất đắc dĩ với nàng, nhảy xuống xe ngựa, đưa tay kéo Thất công chúa,
Thất công chúa đưa tay đặt lên trên tay nàng, cũng theo nàng xuống xe
ngựa. Ba người một trước hai sau đi về phía bên trong phủ.
Thị vệ gác cổng nhìn thấy một thiếu niên tuấn mỹ đi tới, lại nhảy
xuống từ xe ngựa của Thiển Nguyệt tiểu thư, nhìn hắn đi vào cũng không
ngăn cản, nghĩ làTiểu công tử của nhà nào đó.
“Này, Vân Ly ở đâu?” Thiếu niên quay đầu lại hỏi Vân Thiển Nguyệt.
“Tây Phong Uyển! Đi thẳng vào, sân viện tận cùng bên trong.” Vân Thiển Nguyệt nói.
Thiếu niên gật đầu, bước nhanh về phía trước, đi vài bước lại hỏi Vân Thiển Nguyệt: “Ngươi ở đâu?”
“Thiển Nguyệt Các! Cũng ở tận cùng bên trong, Tây Phong Uyển ở phía
Tây, Thiển Nguyệt Các ở phía Đông. Ở giữa có một cái hồ.” Vân Thiển
Nguyệt nói.
Thiếu niên gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Vân Thiển Nguyệt nhìn bóng lưng thiếu niên ánh mắt lóe lên, không nói gì nữa.
“Đúng rồi, trong tay ngươi cầm vật gì?” Thiếu niên chợt nhớ tới cái gì, bỗng nhiên lại quay đầu, nhìn tay Vân Thiển Nguyệt.
“Thánh chỉ!” Vân Thiển Nguyệt không chút nghĩ ngợi nói.
“Không phải, là món đồ trên tay kia!” Thiếu niên duỗi tay chỉ về phía tay của Vân Thiển Nguyệt, muốn đoạt túi thơm trong tay nàng.
Lúc này Vân Thiển Nguyệt mới nhớ tới túi thơm của Lãnh Thiệu Trác
trong tay, vội tránh đi, tránh cánh tay đang vươn ra của thiếu niên, nói với hắn: “Đồ cá nhân, ngươi lại muốn đoạt, thật không lễ phép?”
“Bổn công tử học được rất nhiều lễ phép! Nhưng với ngươi thì không
cần thủ lễ.” Thiếu niên liếc trắng mắt, dứt lời, hắn bỗng nhiên nhìn về
phía đại môn, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Ngươi mau nói cho ta biết người ta muốn tìm là ai, ta sẽ không nói cho Dung Cảnh biết ngươi cùng người
khác liếc mắt đưa tình.”
Vân Thiển Nguyệt cũng nghe được động tĩnh ở cửa lớn, quay đầu lại,
thì thấy một chiếc xe ngựa toàn thân màu đen dừng ở cửa lớn Vân Vương
phủ, cười nhạo một tiếng, “Khi nào thì ta cùng người khác liếc mắt đưa
tình rồi hả? Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó! Đừng lấy chuyện này ra uy
hiếp ta!”
“Ta nhìn thấy rõ ràng, có một nam nhân đuổi theo xe ngựa của ngươi
trao túi thơm cho ngươi.” Thiếu niên đắc ý nói: “Mặc dù lúc ấy cách khá
xa, nhưng bổn công tử có nhãn lực tốt, thấy rất rõ ràng.”
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, không trả lời, nghĩ sao Dung Cảnh lại tới?
Thiếu niên thấy Vân Thiển Nguyệt không trả lời, con ngươi đảo một
vòng, hướng về phía cửa hô to: “Dung Cảnh, ngươi tới vừa đúng lúc! Vân
Thiển Nguyệt cùng người khác tư thông, liếc mắt đưa tình, liên hệ thư
từ!” Dứt lời, hắn nhanh tay đoạt được túi thơm trên tay Vân Thiển
Nguyệt, đưa tay về phía Dung Cảnh lắc lắc: “Ngươi nhìn, đây chính là
chứng cớ!”
Thất công chúa mở to hai mắt nhìn động tác của thiếu niên, hiển nhiên là lần đầu tiên thấy người như vậy.
Vân Thiển Nguyệt dở khóc dở cười, đều nói chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó nuôi. Thiếu niên này rõ ràng chính là tiểu nhân.