Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia
Nghiên Mặc đi tuyên chỉ cho Thương Đình, đồng thời Vinh Vương phủ cũng nhận được tin tức núi Thiên Linh ở Tây Nam có người dựng cờ tạo phản.
Sau khi Dung Cảnh nhận được tin tức do Mặc các truyền đến, thì Vân Thiển Nguyệt cũng nhận được tin tức từ Hồng các.
Dung Cảnh cũng không có chỉ thị gì, chỉ nói với Thanh Ảnh một câu, “Biết rồi!”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, núi Thiên Linh Tây Nam ở phía Nam biên cảnh Thiên Thánh, giáp ranh với Nam Cương, nơi đó gần như phần lớn đều là ao đầm, giao thông bế tắc, từ phía trên của Thiên Thánh đến núi Thiên Linh, đường xá gập ghềnh hiểm trở, cho tới nay, đều là nơi trời cao Hoàng đế xa của Thiên Thánh, nơi đó, giặc cỏ hoành hành, nạn trộm cướp thường xảy ra, bách tính bị thiên tai nhân họa lại căn bản không nhận được cứu viện của triều đình, mỗi lần vật tư cứu tế được triều đình ban xuống cũng đều bởi vì đường xá hiểm trở, mà mấy tháng nửa năm mới tới được đã là nhanh rồi, thậm chí cũng có lúc căn bản không tới được do gặp phải trộm cướp, hoặc trực tiếp bị tham quan ô lại bỏ túi riêng ở giữa đường. Năm ngoái xảy ra lũ lụt, sợ là ao đầm ở Tây Nam ao đầm đã thành đại dương mênh mông rồi, sau đó lại xảy ra mấy trận bão tuyết nữa, vốn bách tính đã khốn khổ, nay lại càng có thể nghĩ, sợ là xương chất đầy đường, dân chúng lầm than, thây phơi khắp đồng.
Trăm năm qua, phần lớn đám quan viên của Thiên Thánh đều không tận tâm tận lực, mà luôn muốn hưởng lạc, xa hoa phung phí thành phong trào, tham quan ô lại chiếm đa số, vốn đã là lỗ thủng khắp nơi, nay ngay cả phồn hoa bên ngoài cũng chỉ là một cái khăn để che giấu bên dưới mà thôi. Lão Hoàng đế đã lớn tuổi mà một lòng lại muốn diệt trừ Vinh Vương phủ và Vân Vương phủ, dốc hết toàn bộ tâm tư cho tập quyền. Đương nhiên, Vinh Vương phủ và Vân Vương phủ sẽ không cam lòng bị lão ta diệt trừ. Vì vậy, ngoài sáng trong tối đều diễn ra cuộc chiến tranh giành hoàng quyền. Cuộc chiến này cũng không chấm dứt khi lão Hoàng đế chết đi, mà ngược lại sau khi lão ta chết lại còn để lại một chiêu, lấy Dạ Thiên Dật làm bức tường che mắt mọi người, lấy Dạ Thiên Tứ làm ván cầu, để bồi dưỡng Dạ Khinh Nhiễm làm người thừa kế. Nhưng trong đó, hình như trời cao đặc biệt đối nghịch với Dạ thị vậy, thiên tai không ngừng, dân chúng khó khăn, di dân không nơi sống yên, đường xá đầy xương, biến một Thiên Thánh có bề ngoài phồn hoa hoàn toàn biến thành cây khô đầy lỗ thủng. Dạ Khinh Nhiễm mới lên ngôi hai ngày, tất cả mọi việc còn chưa bắt đầu thì đã xảy ra biến cố liên tiếp. Nếu bây giờ có người không chịu đựng nổi, nhân cơ hội đứng lên khởi nghĩa, thì cũng không thấy lạ.
“Không biết khởi nghĩa nho nhỏ này, Dạ Khinh Nhiễm sẽ giải quyết thế nào đây?” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh, nhẹ giọng hỏi thăm.
Dung Cảnh mỉm cười, “Phái người đi núi Thiên Linh!”
“Phái ai đi đây?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Dạ Khinh Nhiễm còn nằm liệt trên long sàng, Dạ Thiên Dật phải giám quốc, Dạ Khinh Noãn phải âm thầm bảo vệ trong ngoài kinh thành nên đều không thể rời kinh; Đức Thân Vương, Hiếu Thân Vương đã cao tuổi, hiện nay Đức Thân Vương vừa mới bị tức giận công tâm nằm bệnh trên giường, Hiếu Thân Vương lại không có chủ kiến, đi cũng không được gì. Lãnh Thiệu Trác không có võ công, cho dù có thể đi được, nhưng đường xá hiểm trở như thế, mặc dù có cao thủ bảo vệ, thì sợ rằng trong vòng một hai tháng cũng không tới nơi được. Mà Dung Phong thì phải trông coi quân cơ đại doanh, bộ Binh không thể không có ai. Những thanh quý trong triều lại có quan hệ không rõ, nên không dám mạo muội đề bạt. Bàng chi của Vinh Vương phủ đã không còn ai. Vân Vương phủ thì ngoại trừ Vân Ly ra cũng không còn ai có khả năng, mà cho dù có cũng sẽ không đề bạt, Vân Ly cũng không thể phái đi giống như Lãnh Thiệu Trác. Mà Trầm Chiêu lại là người của ta. Trong số các văn võ cả triều, cũng chỉ còn lại mỗi Thương Đình .” Dung Cảnh nói: “Thương Đình là người của Thập đại thế gia, hơn nữa hắn ta lại có văn võ toàn tài, từng nghiên cứu hành quân bày trận và kế sách an dân, võ công lại cao cường, dẫn theo người ra roi thúc ngựa, hành lý đơn giản, trong vòng mười ngày là có thể đến. Là người thích hợp nhất.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhẹ giọng hỏi, “Bây giờ Đỗ Tử Chiêm đang làm gì?”
“Đã liên lạc với các thuộc hạ cũ của Mộ Dung thị, nghe chỉ thị của ta.” Dung Cảnh nói.
“Vậy lúc nào thì chàng hạ chỉ thị?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
Dung Cảnh lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt đầu Vân Thiển Nguyệt ấm giọng nói: “Không vội.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, không rõ hắn tính thế nào, nếu vào ngày Đỗ Tử Chiêm tìm đến Vinh Vương phủ, hắn đã vì nàng, cũng vì những thuộc hạ đã lẩn trốn trăm năm qua của Mộ Dung thị, mà lộ ra thân phận, lấy ra lệnh bài, cầm lại Ngọc tỷ từ Linh Đài tự, thì cũng đã có ý định lật đổ bầu trời của Thiên Thánh. Nhưng bây giờ đã qua mấy tháng, bên phía Đỗ Tử Chiêm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, vậy hắn còn đang chờ cái gì?
Dung Cảnh hiểu suy nghĩ trong lòng Vân Thiển Nguyệt, ấm giọng giải thích: “Mộ Dung thị đã mất nước trăm năm, mặc dù Thiên Thánh lừa gạt thế nhân cướp đoạt đất nước, nhưng làm rất kín đáo, bách tính hoàn toàn không biết gì, họ chỉ biết là trong lúc bọn họ nguy nan loạn thế, bọn chúng đã giải cứu vạn dân trong nước lửa, thành lập hoàng triều, trăm năm qua, Thiên Thánh vẫn mang đến cho bách tín cuộc sống an cư lạc nghiệp, bây giờ chỉ là đã bị suy tàn mà thôi. Nhưng dù vậy, phong vân trăm năm đã qua, Mộ Dung thị đã bị vùi lấp trong bụi đất, hôm nay mà đánh ra cờ hiệu của Mộ Dung thị, thì cũng chỉ là đánh cờ hiệu phục quốc diệt trừ quân cướp nước mà thôi, không phải là chính nghĩa, danh bất chính, ngôn bất thuận. Cho nên, chờ một thời gian đã.”
“Đợi đến lúc nào?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Đợi đến khi Thiên Thánh hoàn toàn không duy trì được nữa, đợi đến khi dân chúng trong thiên hạ hoàn toàn không chịu đựng được nữa, đợi đến khi thiên hạ trở nên hỗn loạn không chịu nỗi nữa như trăm năm trước, đợi đến lúc không thể chờ được nữa.” Khuôn mặt Dung Cảnh hơi tối.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Cố kỵ nhiều như vậy làm gì? Ngôn bất thuận thì ngôn bất thuận! Chúng ta sợ gì?”
Dung Cảnh cười khẽ, nhìn Vân Thiển Nguyệt, than khẽ, nói, “Kim qua thiết mã, giang sơn chấn động, giành được Đế nghiệp, tất cả cũng chỉ là vì một chiếc Kim y, một bức thành cung mà thôi. Thật không đáng giá để mong đợi! Ta muốn tặng cho nàng một mảnh cẩm tú sơn hà, nhưng không muốn trên lưng nàng phải gánh tiếng xấu họa quốc ương dân.”
Vân Thiển Nguyệt chợt hiểu ra, hiểu hắn vì nàng, hiện nay dân chúng trong thiên hạ đều biết tâm tư của Dạ Khinh Nhiễm dành cho nàng, mà nàng lại gả cho Dung Cảnh, nếu lúc này Dung Cảnh đánh ra cờ hiệu phục quốc của Mộ Dung thị, thì Mộ Dung thị được ủng hộ hay không thì không thể nói trước, nhưng chỉ với mỗi ba chữ Vân Thiển Nguyệt này thôi cũng đủ để trở thành nơi cho vạn người phỉ nhổ rồi. Kim qua thiết mã, khói lửa thuốc súng, thiết kỵ san bằng mỗi một tấc thổ địa, khắp nơi đều cũng sẽ đầy vết thương, như vậy không nghi ngờ chút nào rằng, mặc kệ trước mắt, hay ngàn năm sau, nàng cũng sẽ gánh trên lưng tội danh hồng nhan họa thủy, họa quốc ương dân. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng nhìn hắn lẩm bẩm: “Đúng là không có gì để mong đợi, nhưng chúng ta bất động, người khác cũng sẽ không tha cho chúng ta nha! Ta không hy vọng lại bị động chịu đánh nữa, bà cô cũng không phải loại nhu nhược trời sinh, tại sao phải luôn chờ bị đánh mà không đánh trả chứ? Tội danh họa quốc ương dân này, ta không sợ.”
Ngón tay như ngọc của Dung Cảnh bắn lên trán nàng một cái, cười nói: “Nàng yên tâm, sau này chúng ta không cần bị động nữa, bị động chính là người khác, núi Thiên Linh chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Tội danh họa quốc ương dân này, đương nhiên ta cũng sẽ không để cho nàng gánh, nữ nhân của ta, tại sao có thể bị thế nhân sỉ nhục chứ, nàng ấy tốt hay xấu, chỉ có thể do ta nói.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, lập tức ấm đến tận tim gan, nàng vươn tay ôm lấy hông Dung Cảnh, phiền não bị quét sạch, cười hì hì nhìn hắn, “Ta chưa bao giờ biết thì ra Dung công tử nói lời ngon tiếng ngọt lại là trong thiên hạ ai cũng không sánh bằng như vậy.”
Dung Cảnh bắt được tay nàng, buồn cười nhìn bộ dáng nghịch ngợm của nàng nói: “Cẩn thận vết thương! Vết sẹo còn chưa lành, có biết đau không?”
Vân Thiển Nguyệt tức khắc không lộn xộn nữa, trước mắt dưỡng thương là đại sự.
Một lát sau, Thanh Thường ở ngoài cửa nhẹ giọng bẩm báo, “Thế tử, trong cung có người đến phủ đệ của Thương Thiếu chủ tuyên chỉ, Hoàng thượng tuyên Thương Thiếu chủ tiến cung.”
“Ừ!” Dung Cảnh đáp một tiếng.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, quả nhiên là Thương Đình.
Một lúc lâu sau, Thương Đình ra khỏi cung, lĩnh ý chỉ của Hoàng thượng, điểm năm ngàn binh mà chạy đến núi Thiên Linh.
Năm ngàn nhân mã đối phó với năm trăm nhân mã, có thể nói là hơn gấp mười lần, có thể thấy được Dạ Khinh Nhiễm coi trọng cuộc khởi nghĩa Lý Kỳ này.
Vân Thiển Nguyệt nhận được tin tức do Thanh Thường bẩm báo liền nghĩ tới nhân vật chính trong chuyện này, hỏi Dung Cảnh, “Lý Kỳ này có lai lịch gì? Rốt cuộc là người phương nào? Thật sự là xuất thân bình dân sao?”
“Ừ, là xuất thân bình dân. Tổ tông ba đời đều làm nghề rèn.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt “Ah” một tiếng, người làm nghề rèn cũng không xa lạ gì với binh khí. Năm trăm người khởi nghĩa, binh khí hẳn là đầy đủ.
Sau nửa canh giờ, Thanh Thường lại đứng ở bên ngoài nói: “Thế tử, Thương Thiếu chủ tới phủ, muốn gặp Thế tử phi.”
Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, từ sau hôm Tết Nguyên Tiêu, nàng và Thương Đình không còn nói chuyện với nhau nữa, hôm nay hắn ta phải điểm binh đi núi Thiên Linh, lại tới đây gặp nàng làm gì, nàng nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh cười với nàng một tiếng, “Nàng đi gặp đi.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đứng dậy, quay mặt ra ngoài nói: “Mời hắn ta đến phòng khách đi.”
Thanh Thường đáp một tiếng, liền đi.
Vân Thiển Nguyệt ra khỏi cửa phòng, đi đến phòng khách, lúc này mặt trời đã ngã về Tây, ánh nắng chiều phủ kín chân trời, nàng nhìn thoáng qua bầu trời bao la ở phía Tây, nhớ tới câu thơ “Bình minh không ra cửa, hoàng hôn đi ngàn dặm.”, thiên tượng phù hợp cho việc xuất hành. Nàng đi từ từ ra khỏi Tử Trúc Lâm.
Đi tới phòng khách, Thương Đình cũng không vào trong, mà là đợi ở cửa.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn ta, mặc một bộ cẩm bào màu sẫm, so với lúc mới gặp gỡ thì gầy gò hơn rất nhiều, ánh mắt cũng không còn lỗ mãng như khi mới gặp, mà là ánh sáng ngưng tụ, lơ đễnh nhìn nàng, không có tâm tình gì, nàng liếc mắt cẩn thận đánh giá hắn ta một cái, nói một cách thản nhiên: “Vào thôi!”
Thương Đình lắc đầu, “Không cần, ta có mấy câu muốn nói, nói xong thì đi.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy cũng không cưỡng cầu, gật đầu.
“Ngươi và Dung Cảnh có khởi binh không?” Thương Đình nhìn mắt Vân Thiển Nguyệt, hỏi ra câu đầu tiên.
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, không nghĩ tới Thương Đình sẽ hỏi vấn đề này, nàng liếc nhìn hắn ta, cũng không nói gì.
“Không thể trả lời?” Thương Đình nhướng mày.
“Ngươi bảo ta phải trả lời thế nào?” Vân Thiển Nguyệt quay đầu dời tầm mắt.
Thương Đình bỗng cười một tiếng, “Ta biết rồi.”
“Ngươi biết cái gì?” Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại, nhìn hắn ta nhướng mày.
Thương Đình không trả lời, lại hỏi: “Nếu ngày ta mới tới Thiên Thánh không làm tâm của ngươi bị thương, thì ngươi có thể……” Hắn nói được một nửa, bỗng ngừng lại, “Nói cái này cũng đã vô nghĩa rồi, không nói cũng được.”
Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến.
Sắc mặt Thương Đình hơi âm u, lại nói: “Ta sẽ từ hôn với Lam Y.”
“Cái này không liên quan đến ta đi? Thương Đình, rốt cuộc ngươi muốn nói với ta cái gì, ta gặp ngươi, cũng không phải đứng ở đây nghe ngươi nói nói nhảm với ta.” Vân Thiển Nguyệt nhíu nhíu mày.
Thương Đình nhìn nàng ấy, ánh mắt thật sâu, “Sao không liên quan đến ngươi? Sau hôm Tết Nguyên Tiêu, ta và Lam Y đã không có khả năng tiếp tục nữa.”
Chân mày Vân Thiển Nguyệt nhíu chặt, “Đó là chuyện của các ngươi.”
Thương Đình bỗng cười cười, nụ cười hơi ảm đạm, ánh mắt không còn nhìn Vân Thiển Nguyệt nữa, mà nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói một cách khó hiểu: “Ngươi chính là ráng mây ngũ sắc phía chân trời kia, mặc dù phủ kín cả chân trời, nhưng chỉ điểm tô cho một người, người đó chính là Dung Cảnh.”
Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào.
Thương Đình nhìn chân trời trầm mặc, một lát sau lại nói: “Trong lòng bao nhiêu người đều rõ ràng, nhưng lại trầm luân vào mà không thể làm gì.” Dứt lời, hắn cười lạnh một tiếng, “Vân Thiển Nguyệt, ngươi chính là thuốc độc.”
Vân Thiển Nguyệt quay đầu đi, những lời này, nàng không muốn nghe.
Thương Đình thu hồi tầm mắt, trong đôi mắt chỉ có một chút cảm xúc thối lui, nói với nàng ấy: “Thương Lan là đệ đệ của ta.”
Vân Thiển Nguyệt cười nhạo, “Ngươi còn biết ngươi có một đệ đệ sao, ta nghĩ ngươi đã quên rồi chứ?”
“Mặc dù từ nhỏ đệ ấy đã rời khỏi Thương gia, nhưng đệ ấy cũng là đệ đệ của ta.” Giọng nói của Thương Đình bình tĩnh, nhìn sườn mặt nghiêng của Vân Thiển Nguyệt, nói một cách nghiêm túc: “Nếu đệ ấy là người của ngươi, thì ngươi sẽ phải bảo vệ thủ hạ của mình thật tốt. Không được để chết hoặc bị thương.”
Vân Thiển Nguyệt giật mình, quay đầu lại nhìn Thương Đình.
“Ngươi đối xử với ai cũng tốt, không có đạo lý lại đối xử với người của mình không tốt. Người khác bán mạng vì ngươi, ngươi sẽ phải yêu quý mạng sống của người đó.” Thương Đình nói.
Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt híp híp, không nói chuyện.
Thương Đình nhìn nàng ấy, bỗng nhiên lại nói: “Vân Thiển Nguyệt, nếu ban đầu ta đã chọn Dạ Thiên Dật, thì hôm nay mặc dù là Dạ Khinh Nhiễm, nhưng chỉ cần Dạ Thiên Dật giúp hắn ta, ta cũng sẽ không hối hận. Quân tử một lòng, ngàn vàng cũng không quay lại được. Nếu ngươi và Dung Cảnh khởi binh, thì ta cũng sẽ đánh với binh mã của các ngươi một trận.”
Vân Thiển Nguyệt cười cười, lơ đễnh.
“Chỉ những lời này, ngươi nhớ cho kĩ.” Thương Đình không nói thêm nữa, câu nói vừa dứt, liền xoay người rời đi.
Vân Thiển Nguyệt nhìn bóng lưng Thương Đình, trong đầu sàng lọc lại những lời nói của hắn ta một lần, mặc dù một câu đông một câu tây, không có chủ đích, nhưng nàng vẫn hiểu được mục đích hắn ta đến đây hôm nay. Nàng khẽ mím môi nhìn thân ảnh đang bước ra khỏi Vinh Vương phủ của hắn ta, xoay người đi vào Tử Trúc Lâm.
Về đến phòng, Dung Cảnh nằm dựa trên giường đọc sách, thấy nàng đã về, liền cười với nàng một tiếng, “Nhanh như vậy?”
Vân Thiển Nguyệt “Ừ” một tiếng, đi tới ngồi xuống, nói với hắn: “Hắn ta nói với ta Trầm Chiêu đang gặp nguy hiểm.”
Mặc dù không có câu nào nói tới Trầm Chiêu, nhưng Thương Đình nói tới Thương Lan, nói Thương Lan là đệ đệ ruột của hắn ta, kêu nàng bảo vệ hắn ta cho tốt. Thương Lan và Hoa Lạc được nàng phái đi bảo vệ Trầm Chiêu. Nếu Trầm Chiêu gặp nguy hiểm, thì như vậy cũng sẽ nói rõ hai người bọn họ gặp nguy hiểm.
Dung Cảnh nghe vậy thì cười cười, “Thương Đình vẫn còn có bộ dạng ca ca.”
Vân Thiển Nguyệt mím môi, suy tư rồi nói: “Lúc này Dạ Khinh Nhiễm đang bị thương nằm trên giường, Dạ Thiên Dật giám quốc, Dạ Khinh Noãn âm thầm phụ trợ, Tân đế lên ngôi, triều cục không yên, hai vị Đế sư lại bị thương, bọn họ chắc chắn sẽ không gây chuyện bất lợi với Trầm Chiêu nữa. Như vậy ai sẽ gây bất lợi cho Trầm Chiêu đây? Hơn nữa lại bị Thương Đình biết, còn cố ý trước khi đi tới truyền tin này cho ta nữa?”
“Mấy hôm nay, ta và nàng đại hôn, Tân đế lên ngôi bị đâm bị thương, Bình Vương chết nàng tức giận xông vào Kim điện, hai vị Đế sư ba quỳ tạ tội,… nhiều chuyện đến không phân ra được, lúc này đã loạn như thế, vậy ai lại có thể thừa dịp?” Dung Cảnh từ từ nói: “Mặt khác, ai hận Trầm Chiêu nhất?”
“Tần Ngọc Ngưng!” Vân Thiển Nguyệt chợt nhớ tới nàng ta, đã lâu không nghe thấy tên của nàng ta rồi, nàng gần như đã quên mất nữ nhân này. Nàng ta chính là người hận Trầm Chiêu nhất.
“Trầm Chiêu giết Dạ Tiêu, thù giết cha không đội trời chung.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nheo mắt lại, lúc trước nàng có dặn Hoa Sênh lưu ý kỹ những người ra vào bốn cửa thành Đông Tây Nam Bắc tứ và các phủ đệ trong thời gian gần đây, không bỏ qua bất kỳ điều gì, mỗi ngày báo cáo với nàng một lần. Nhưng mấy ngày nay Hoa Sênh cũng không nói đến tin tức Tần Ngọc Ngưng đã tới kinh thành, xem ra Tần Ngọc Ngưng đã tránh thoát tầm mắt của Hồng các mà vào thành, trước kia nữ nhân này trốn khỏi Nam Cương ngay dưới mí mắt của nàng, sau đó đến quân cơ đại doanh ở núi Ma Lộc Sơn của Nam Lương làm loạn đốt lương thảo rồi lại chạy thoát khỏi tay Cố Thiểu Khanh, cuối cùng lại không có tin tức nào nữa, bây giờ trở lại kinh thành, nàng không hoài nghi năng lực của Hồng các một chút nào, như vậy chỉ có thể nói rõ, sau lưng nàng ta có người giúp đỡ.
Nếu Thương Đình đã có thể nhận được tin tức, thì như vậy cũng đã nói rõ Tần Ngọc Ngưng vẫn có liên lạc với Dạ Thiên Dật hoặc Dạ Khinh Nhiễm. Nếu không có bọn họ âm thầm giúp đỡ, thì có mười Tần Ngọc Ngưng cũng không thể tránh khỏi sự truy tìm của ẩn vệ Nam Cương, cũng không thể tránh khỏi lệnh truy sát của Cố Thiếu Khanh được, lại càng không thể trốn kín đến không có một sơ hở nào, ngay cả Hồng các cũng không tra ra được tin tức của nàng ta.
Nếu nói như vậy, thì nơi nào trong kinh thành Thiên Thánh có thực lực Hồng các yếu nhất?
Không nơi nào khác ngoài hoàng cung.
Lúc Minh Thái hậu ở trong cung làm Thái phi, Tần Ngọc Ngưng là Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng, nàng ta lại là thư đồng của Lục công chúa, quan hệ của hai người rất tốt. Hiện nay, Minh Thái hậu ở trong cung, Dạ Khinh Nhiễm đã bố trí điều động lại trọng binh trong hoàng cung, hai vị Đế sư lại đang ở trong cung, hoàng cung lúc này, có thể nói là được phòng thủ kiên cố. Tần Ngọc Ngưng ở trong cung, muốn bí mật tiến cung hẳn là đã đi đường hầm của hoàng thất.
Nghĩ đến chỗ này, Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Cảnh, hỏi: “Chàng nói xem phải làm sao bây giờ?”
Dung Cảnh nhíu mày nhìn nàng, “Rõ ràng trong lòng nàng cũng đã nghĩ ra cách rồi, sao bây giờ còn hỏi ngược lại ta?”
Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt với hắn, “Ta có một kế hoạch, nhưng nếu chàng không đồng ý, thì ta cũng không thể làm được.”
“Nói xem!” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn nói: “Ta nghĩ, mấy ngày nay đến ở phủ đệ của Trầm Chiêu.”
Dung Cảnh nhìn nàng, sắc mặt trầm xuống, “Vân Thiển Nguyệt, nàng cũng thật có can đảm mới dám nói ra đó.”
Vân Thiển Nguyệt vươn tay ôm hông của hắn, dán đầu vào ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ đi nghĩ lại, nếu phái người bảo vệ thì ta lại sợ ai cũng không đối phó Tần Ngọc Ngưng được, lại còn hao binh tổn tướng nữa, người nào của Hồng các, ta cũng không nỡ mất cả, huống chi vì một Tần Ngọc Ngưng, kiểu nào cũng không đáng. Cho nên, không bằng đích thân ta đi, làm cho nàng ta không thể sống được nữa, miễn trừ hậu hoạn. Nữ nhân này, trước kia là một đóa hoa trong nhà kính, nhưng hôm nay trải qua nhiều chuyện, nàng ta chính là một bụi cỏ độc. Không diệt trừ, thì sẽ hậu hoạn vô cùng.”
Mặt Dung Cảnh hơi trầm xuống, nói: “Nàng là người đã có chồng.”
Vân Thiển Nguyệt buồn cười, “Ta biết, ta đã gả cho chàng rồi, tất nhiên là người đã có chồng.” Dứt lời, nàng nói ra lý do, “Hiện nay, hoàng cung phòng thủ kiên cố, Dạ Khinh Nhiễm không thể nào cho ta thêm cơ hội thứ hai đi vào hoàng cung để đả thương người, Tần Ngọc Ngưng ở trong hoàng cung, ta không có cách nào chạy đi giết nàng ta được, cho nên, chỉ có thể đợi nàng ta đi tìm Trầm Chiêu, ta nhân cơ hội bảo vệ Trầm Chiêu mà ra tay thôi.”
“Có thể để mẹđi!” Dung Cảnh trầm giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, cười nói: “Mẹ chắc chắn sẽ không đi, nữ nhân kia, từ lâu đã không ngồi yên trong kinh thành này được rồi, nếu không phải điều trị thân thể cho gia gia, thì chắc mẹ đã biến mất từ lâu rồi, bây giờ lại bị ta bắt ở lại chờ Lão đạo thối và Phổ Thiện đại sư tới để giết Đế sư, mà cha cũng tới nữa, nên mẹ mới ngồi yên chờ, đã giúp ta nhiều chuyện như vậy rồi, chuyện nhỏ đến nỗi mẹ cũng chỉ cần bĩu môi một cái như thế này, thì chắc chắn sẽ không làm. Hơn nữa hôm nay mẹ đã bị thương, chàng nhìn mẹ vân đạm phong khinh vậy thôi, nhưng chắc chắn cũng đã bị thương mà không nói. Huống chi có một câu nói như thế này, giết gà đâu thể nào dùng dao mổ trâu, kêu mẹ làm là đại tài tiểu dụng, vẫn để ta đi thôi.”
Dung Cảnh nhíu mày, hỏi: “Cần mấy ngày?”
“Vậy thì phải xem mấy ngày Tần Ngọc Ngưng mới chịu đi ra.” Vân Thiển Nguyệt nói, “Chắc nàng ta rời khỏi núi Ma Lộc Sơn thì liền tới kinh thành, tính bây giờ đã trốn nhiều này như vậy rồi, sợ là đã không đợi nổi nữa. Chắc là không cần đến hai ngày đâu.”
“Ta phái Thanh Ảnh đi bảo vệ Trầm Chiêu, không cần đến nàng.” Dung Cảnh suy nghĩ một chút.
“Như vậy sao được? Nhiệm vụ của Thanh Ảnh, ta cũng không phải không biết, hắn ta không thể rời khỏi chàng, hơn nữa hắn ta không biết Chú thuật của Nam Cương, mặc dù võ công cao cường, nhưng chưa chắc bằng Tần Ngọc Ngưng am hiểu tà môn ma đạo, có lẽ sẽ trúng chiêu.” Vân Thiển Nguyệt nói: “Chỉ có ta thích hợp nhất, ta và Trầm Chiêu có thể phối hợp, ta dùng Linh thuật, hắn ta dùng Chú thuật, khiến cho Tần Ngọc Ngưng chỉ có tới mà không có về. Nếu Thương Đình đã báo tin cho ta, thì không thể lãng phí, hắn ta chắc chắn biết trong hai ngày này nàng ta sẽ ra tay, cho nên trước khi đi mới tới báo cho ta. Ta giết Tần Ngọc Ngưng trước, đợi đến khi cha với hai người Lão đạo thối tới thì diệt trừ Đế sư Dạ thị.”
Dung Cảnh nhìn nàng, “Không còn cách nào khác sao?”
“Chàng yên tâm, ta sẽ không để cho mình bị thương, Dạ Tiêu ta đều giết, Tần Ngọc Ngưng còn không làm gì ta được.” Vân Thiển Nguyệt lập tức cam đoan.
Dung Cảnh nhìn nàng, hồi lâu sau, nhẹ nhàng thở dài, “Vân Thiển Nguyệt, sao nàng không nói muốn ta đi cùng nàng?”
Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra, nhìn hắn.
“Ta với nàng cùng đến phủ đệ của Trầm Chiêu.” Dung Cảnh nói.
“Chàng còn bị thương mà, không thể ra tay.” Vân Thiển Nguyệt nghĩ, vòng một vòng lớn, thì ra hắn đánh chủ ý này, nàng lập tức lắc đầu, “Không được!”
“Ta không ra tay, chỉ đứng nhìn nàng ra tay thôi.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, “Ta và chàng đều đi, cái phòng này liền thành trống không, chúng ta cũng không phải không có nhà, đều chạy hết đến chỗ của hắn ta làm gì?”
“Trống không thì trống không.” Dung Cảnh nói, “Có lẽ chỉ trống một ngày mà thôi, nàng ta không đợi nổi đến ngày mai đâu.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, thử nghĩ thì thấy cũng đúng, cắn răng một cái, “Được! Đến lúc đó chàng không được phép ra tay đó.”
Dung Cảnh gật đầu, dịu dàng cười với nàng một tiếng, cầm tay nàng nói: “Ta đã hứa, sau này, chuyện gì cũng đều sẽ làm cùng nhau, cho nên, sao nàng có thể bỏ ta lại chứ?”
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, Tần Ngọc Ngưng đã tu luyện phúc khí mấy đời rồi mới cần hai người họ cùng tiễn đưa nàng ta. Có điều, nàng ta tâm tâm niệm niệm Dung Cảnh hơn mười năm, có hắn tiễn nàng ta một đoạn, thì chắc nàng ta chết cũng nhắm mắt.
Hai người thống nhất ý kiến xong liền không bàn đến chuyện này nữa, Thanh Thường bưng thức ăn, hai người ăn xong, tự uống thuốc của mình, rồi liền rời khỏi Tử Trúc Viện, đi đến phủ đệ của Trầm Chiêu.
Đương nhiên, trước khi đến bọn họ cũng không có báo trước cho Trầm Chiêu, nửa tiếng gió cũng không còn lộ ra ngoài.
Phủ đệ của Trầm Chiêu cực kỳ yên tĩnh, người hầu trong phủ cũng chỉ có mấy người, mà hầu hết đều là nam bộc, không có nữ quyến. Phủ đệ cũng không lớn, quý ở tinh xảo. Phía trước là phòng khách, phía sau là hai sân nhỏ.
Hôm nay là đầu mùa xuân, hai cây hải đường trồng sau chủ viện mới vừa nảy mầm, trở nên xanh tươi.
Hai người lặng yên không một tiếng động đi vào phủ đệ của Trầm Chiêu, thân người nhẹ nhàng rơi xuống trên cành cây hải đường. Vân Thiển Nguyệt đánh giá mọi nơi một lượt, hạ giọng nói: “Xem ra Trầm Chiêu vẫn chưa về.”
Dung Cảnh gật đầu, ấm giọng nói: “Hoàng thượng bị ám sát, An Vương lệnh Trầm Chiêu điều tra rõ, mấy ngày nay hắn ta đang điều tra chuyện này, tất nhiên đi sớm về trễ.”
Vân Thiển Nguyệt hừ khẽ một tiếng, Dạ Thiên Dật thật biết tìm việc cho Trầm Chiêu, nàng thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói: “Bố trí trận pháp được không? Hoàng cung có phòng thủ kiên cố, phủ đệ của Trầm Chiêu cũng phải cho Tần Ngọc Ngưng biết không phải dễ vào.”
Dung Cảnh cười cười, “Được, nàng bố trí đi!”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, vươn tay bẻ một cành cây hải đường, rồi lại bẻ thành nhiều khúc, khoảng mười mấy khúc, nàng nhìn xung quanh một chút, dùng cánh tay lành lặn vung nhẹ một cái, các khúc cây trong tay liền rơi xuống vị trí mà nàng chỉ định.
Sau một nén nhang, trận pháp đã được bày xong. Vân Thiển Nguyệt phủi tay, thấp giọng nói: “Cho nàng ta nếm thử tư vị Tử trận, lúc trước ta muốn xem tờ hôn ước của công chúa Đông Hải quốc và Vinh Vương phủ, nên chạy đi chỗ gia gia trầm tư suy nghĩ một đêm, mới phá được Tử trận này. Hôm nay chúng ta liền ôm cây đợi thỏ.”
Dung Cảnh cười gật đầu, nhẹ giọng nói: “Trầm Chiêu đã về phủ .”
Vân Thiển Nguyệt cũng nghe thấy tiếng cửa mở, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Trầm Chiêu xuống xe ngựa, một người hầu ôm những vật dụng tùy thân của hắn ta đi theo sau, thoạt nhìn hắn ta hơi mỏi mệt, cũng không đi đến chủ viện, mà trực tiếp đi đến thư phòng.
Hắn ta vào phòng, cửa được đóng lại từ bên trong.
Vân Thiển Nguyệt nhìn sang Dung Cảnh, thấp giọng hỏi, “Chúng ta đi thư phòng của hắn ta xem xem?”
“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt kéo tay của hắn, mũi chân hai người nhún nhẹ một cái, liền rơi xuống bên ngoài thư phòng của Trầm Chiêu, cũng không dừng lại, qua giây lát liền lẳng lặng đẩy cửa phòng ra, thân người nhẹ nhàng đi vào thư phòng, sau khi bọn họ vào thì cửa phòng liền đóng lại, trước sau chưa mất đầy hai giây, người hầu đang nghiêng người đứng ở cửa căn bản không phát hiện.
Trong thư phòng, Trầm Chiêu đang ngồi bên bàn viết gì đó.
Vân Thiển Nguyệt kéo Dung Cảnh đứng ở phía sau hắn ta xem, chỉ thấy là thư gửi cho Quốc cữu Nam Cương – Đỗ Tử Chiêm, trong thư kể lại tình hình trong kinh, dựa theo những câu chữ trong thư của hắn ta, thì hiển nhiên Đỗ Tử Chiêm đã không kiên nhẫn đợi chỉ thị của Dung Cảnh được nữa, nôn nóng, cực kỳ nóng nảy, Trầm Chiêu trấn an hắn ta, nói rằng tất cả đều nghe theo công tử làm chủ, chúng ta phải có nghe lệnh làm việc, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, công tử tự có chủ trương.
“Công tử” trong miệng hắn ta, tất nhiên là Dung Cảnh. Vì tránh bại lộ thân phận, thư từ qua lại của thuộc hạ Dung Cảnh đều luôn xưng hô hắn là công tử.
Lại nhấn mạnh nói đến Đế sư, nói rằng Đế sư xuất hiện, tình hình trong kinh không lạc quan, kêu hắn ta không thể hành động thiếu suy nghĩ làm rối loạn chủ trương của công tử.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, cho tới bây giờ Trầm Chiêu đều ở trong kinh, trong thời gian dài như vậy, ở dưới tay của Dung Cảnh, đã được hắn huấn luyện ra khí độ trầm ổn, xem ngữ khí và phong cách này, cũng có mấy phần giống cử chỉ của Dung Cảnh. Chắc Đỗ Tử Chiêm đã chờ quá lâu, lại luôn ở xa ngàn dặm, không nhận được chỉ thị của Dung Cảnh, cho nên liền trở nên nóng vội không kiên nhẫn được nữa, Trầm Chiêu trầm ổn hơn hắn ta. Nàng nhìn đi nhìn lại, rồi nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh ý bảo nàng đi đến sau tấm bình phong.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, hai người lặng yên không một tiếng động tiến vào sau tấm bình phong, sau tấm bình phong có một cái giường êm, lúc hai người tới đã ăn uống no đủ, rất thích hợp nghỉ ngơi. Cho nên cả hai đều ngầm hiểu cùng ngồi dựa vào giường êm.
Trầm Chiêu hoàn toàn không phát hiện hai người đã tiến vào, chỉ nghe được tiếng viết thư sột soạt.
Sau khi viết xong một phong thư, Trầm Chiêu dán kín, hắn mở cửa sổ, khẽ huýt sáo, Thanh Đề liền bay vào, hắn cột thư lên chân của nó, nhưng sau khi buông nó ra, nó cũng không đi, mà lại bay tới bình phong.
Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, nghĩ, mũi của con chim này thật linh, biết bọn họ ở đây, Dung Cảnh mở miệng nói một câu gì đó, Thanh Đề lập tức quay lại, bay ra ngoài.
Trầm Chiêu lại không phát hiện hành động nho nhỏ vừa rồi của Thanh Đề, mà tiếp tục ngồi xuống giải quyết các công việc trên bàn.
Mãi cho đến giờ Tý đêm khuya, Trầm Chiêu vẫn không rời khỏi thư phòng. Vân Thiển Nguyệt nghĩ, cứ theo cái đà này, thân thể Trầm Chiêu có thể chịu nổi sao? Nàng không khỏi nhíu mày.
Nàng đang suy nghĩ, thì rốt cuộc Trầm Chiêu cũng để bút xuống, đứng lên.
Đúng lúc này, ở góc Tây Bắc trong phủ bỗng vang lên một tiếng “A” thật lớn.