Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 21: Binh mã bao vây




Thành Phần Thủy cách kinh thành Nam Cương một tòa thành trì.
Vân Thiển Nguyệt cùng Trầm Chiêu bỏ lại tình hình chiến đấu tiếng kêu giết chỗ cầu gỗ phía sau, đi tới cửa thành, lúc này cửa thành đã đóng thật chặt từ sau khi Vân Mộ Hàn mang nhân mã ra ngoài, nàng lấy ra một mộc bài, tên binh lính trông coi cửa thành nhìn nàng một cái, phân phó người mở cửa thành ra, nàng cùng Trầm Chiêu Như tiến vào thành.
Bên trong thành cực kỳ an tĩnh, bách tính đã sớm ngủ, đường phố có người gõ mõ cầm canh tuần tra đi qua, chỉ có quán trọ cùng mấy chỗ Hồng lâu còn sáng đèn.
Vân Thiển Nguyệt đi tới trước cửa Đăng Vân Lâu, tung mình xuống ngựa, Trầm Chiêu cũng xuống khỏi con lừa, có tiểu hỏa kế ra đón, mời hai người vào bên trong, chọn hai gian phòng cạnh nhau, hai người đi lên lầu.
Sau khi vào gian phòng, Vân Thiển Nguyệt rửa mặt qua loa một chút, rồi đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài, chỗ này chính là phương hướng đường xá, trên đường có người nào đó đi qua hoặc là có động tĩnh gì chỉ cần liếc qua là thấy ngay.
Đứng đó một lúc lâu, liền mơ hồ nghe được có tiếng vó ngựa từ phía cổng thành truyền đến, nàng hé mắt, nhanh như vậy có thể kết thúc chiến trường rồi? Ba vị Thiếu chủ Y gia, Hoa gia, Lăng gia sẽ không phải là bao cỏ mới đúng chứ, chẳng lẽ biết cứu binh của Nam Cương quốc cữu đến nên rút lui?
Quả nhiên không bao lâu, thân ảnh Vân Mộ Hàn xuất hiện trên đường phố, đi bên cạnh hắn là Nam Cương quốc cữu cùng với tùy tùng của hắn cùng Sơn Hoa, đi theo phía sau là hơn ngàn tên lính.
Vân Thiển Nguyệt đếm người của Nam Cương quốc cữu một chút, phát hiện không hề bị thiếu người nào, bao gồm Sơn Hoa, cũng là lông tóc không tổn hao gì.
Vân Mộ Hàn nghiêng đầu nhìn thoáng qua về phía Đăng Vân Lâu, rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước, Nam Cương quốc cữu cũng xem lại một cái, lúc này bỗng truyền đến giọng nói của A Hoa, “Lão bá, vị cô nương kia cùng Trầm Chiêu ca ca đã ở đây rồi! Chúng ta có muốn ở cùng hay không?”
“Chúng ta không ở.” Nam Cương quốc cữu lắc đầu.
Hoa Sơn không nói thêm gì nữa.
Vân Mộ Hàn nghe thấy hai người nói chuyện, nghiêng đầu hỏi Nam Cương quốc cữu, “Cậu, có phải ngài nói đến một vị cô nương áo đen cùng một nam tử cưỡi lừa hay không?”
“Ừ, chính là bọn họ.” Nam Cương quốc cữu gật đầu.
“Ngài quen biết với bọn họ sao?” Vân Mộ Hàn lại hỏi.
“Coi như là quen biết đi, ta một đường đi theo vị cô nương kia, tiểu tử kia là nửa đường cùng nàng đi, cũng giống như Hoa Sơn cô nương.” Nam Cương quốc cữu nói.
“Ngài đi theo nàng làm cái gì?” Vân Mộ Hàn kinh ngạc hỏi, “Nàng là người phương nào? Nhìn rất lạ mặt.”
“Nàng a, không thể nói.” Nam Cương quốc cữu lắc đầu.
Vân Mộ Hàn nghe vậy cẩn thận nhìn quốc cữu một cái, lại nhìn thoáng qua Đăng Vân Lâu, cũng không tiếp tục hỏi thăm nữa.
Một đội nhân mã tiếp tục đi về phía trước.
Vân Thiển Nguyệt nghe cuộc trò chuyện của hai người vào trong tai, nghĩ tới câu không thể nói kia của Nam Cương quốc cữu, chẳng lẽ hắn nhận ra nàng huyễn dung? Biết nàng là Vân Thiển Nguyệt? Rõ ràng mẹ nàng cùng cha nàng nói thuật huyễn linh thế gian này chỉ có hai người bọn họ biết, hơn nữa ngay cả Nam Lăng Duệ cũng không truyền cho, chẳng lẽ Nam Cương quốc cữu cũng biết? Nếu hắn không đoán được thân phận của nàng, như vậy rốt cuộc là không thể nói cái gì?
“Thanh Ảnh!” Vân Thiển Nguyệt hô một tiếng.
“Thiển Nguyệt tiểu thư!” Lập tức vang lên giọng nói của Thanh Ảnh.
“Vừa nãy mai phục ở cầu gỗ làm sao nhanh như vậy đã tan tác ?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Sau khi Vân Phò mã mang người xuất hiện, ba vị Thiếu chủ của Y gia, Hoa gia, Lăng gia liền mang theo người rút lui.” Thanh Ảnh bẩm báo: “Cho nên, ngài mới có thể nhìn thấy bọn họ vào thành nhanh như vậy.”
“Hai bên đều không có thương vong?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Thời gian quá ngắn, không có người nào thương vong, Sơn Hoa cô nương được Nam Cương quốc cữu bảo vệ, cho nên lông tóc không tổn hao gì.” Thanh Ảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt híp híp mắt, cúi đầu suy nghĩ, một lát sau nói: “Xem ra là có dụng ý khác, mai phục của bọn họ là giả, có lẽ mượn mai phục lần này dẫn Vân Mộ Hàn tới là thật.”
“Thuộc hạ cũng cảm thấy như thế, mai phục của bọn họ trước đó bị kinh thành Nam Cương tra ra, cho nên Phò mã mới đến đây. Nếu không phải Diệp công chúa cùng Vân Phò mã nắm quyền, rải rác cọc ngầm, khống chế cả Nam Cương như tường đồng vách sắt, một giọt nước không lọt, chỉ cần có nửa điểm gió thổi cỏ lay đã phát hiện trước khi nó xảy ra, như vậy chính là ba vị Thiếu chủ của Y gia, Hoa gia, Lăng gia cố ý thả ra tin đồn mai phục ở kinh thành, mượn lần này dẫn Vân Phò mã tới.” Thanh Ảnh phân tích nói.
“Hẳn là loại thứ hai rồi! Mặc dù Nam Cương là địa phương nhỏ, nhưng nhiều mặt thế lực vẫn can dự vào, trải rộng cọc ngầm, mặc dù bọn họ có bản lãnh, muốn khống chế cả Nam Cương như tường đồng vách sắt, giọt nước cũng không lọt, cũng không thể nào.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Thiển Nguyệt tiểu thư nói đúng!” Thanh Ảnh nói: “Xem ra giống như là phương pháp phân ra để đánh.”
Vân Thiển Nguyệt chớp động ánh mắt, “Dẫn Vân Mộ Hàn ra khỏi kinh thành, tách hai người ra, nhân cơ hội hạ thủ với Diệp Thiến?”
“Nếu không phải nhân cơ hội hạ thủ với Diệp công chúa, chính là nhân cơ hội hạ thủ với Vân Phò mã, có lẽ là tách ra cùng nhau đánh.” Thanh Ảnh nói.
“Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn đều thông minh , chưa hẳn sẽ không đoán được thủ đoạn đối phương. Mượn Nam Cương quốc cữu đưa ra một người trong đó, phân riêng để đánh. Nhưng vẫn đi ra ngoài nghênh đón quốc cữu, ngoại trừ Nam Cương quốc cữu rất quan trọng với Nam Cương, hẳn là bọn họ đã có bố trí.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Thuộc hạ cũng nghĩ như vậy.” Thanh Ảnh gật đầu.
“Nếu kinh thành Nam Cương tách rời với thành Phần Thủy, như vậy người kinh thành liền tứ cố vô thân.” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Ngươi có biết hiện tại Diệp Thiến bố trí bao nhiêu người thủ hộ kinh thành Nam Cương không?”
“Bẩm Thiển Nguyệt tiểu thư mười vạn.” Thanh Ảnh nói.
“Nam Cương là nước nhỏ, binh lực vốn không nhiều lắm, dựa vào chú thuật sinh tồn, mười vạn đã là không ít rồi.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Những binh mã khác phân bố cho nơi nào?”
“Còn lại mỗi thành trì có hai vạn binh mã đóng giữ, biên giới Miếu thành có mười vạn binh mã đóng giữ.” Thanh Ảnh nói.
“Cho tới nay chưa từng điều động?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, nàng nhớ được trước kia cũng là mấy con số này, hiện tại thời điểm mấu chốt cũng chưa từng gia tăng binh mã?
“Không có, chỉ có một tháng trước tướng lĩnh Thủ thành có một số người rút lui cùng thay đổi.” Thanh Ảnh lắc đầu.
Vân Thiển Nguyệt lại suy nghĩ chốc lát, hỏi: “Nam Cương Vương đại nạn mấy ngày rồi?”
“Ngày thứ năm rồi!” Thanh Ảnh nói.
“Hiện tại Diệp Thiến còn chưa có công bố khắp thiên hạ, hoặc là truyền đạt văn thư thông báo đại nạn tấn thiên với các quốc gia khác, hiện tại sau khi Nam Cương quốc cữu hồi kinh, có lẽ sẽ không giấu diếm nổi nữa.” Vân Thiển Nguyệt đưa tay đặt ở trên khung cửa sổ, lại hỏi, “Nam Lương có truyền đến tin tức của Thương Đình và Lam Y không?”
“Hai ngày trước sau khi hai người tiến vào Nam Lương liền mất đi bóng dáng.” Thanh Ảnh nói.
“Lại bị thế tử nhà ngươi đoán trúng rồi, bọn họ tất nhiên lại âm thầm đi vòng vèo tới Nam Cương rồi.” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi, “Kinh thành có lời đồn đãi về việc ta rời đi không? Thế tử nhà ngươi xử lý thế nào đây ?”
“Hôm đó ngài ở ngoài điện Nghị Sự trong cung chịu hơn nửa ngày gió lạnh, nhiễm chứng bệnh nóng lạnh, thế tử lấy danh nghĩa để thuận tiện chăm sóc ngài liền đón ngài đi Tử Trúc Viện của Vinh vương phủ, ngài vẫn luôn nghỉ ngơi ở Tử Trúc Viện, cũng không có nửa điểm tin tức ngài rời khỏi kinh thành truyền ra. Nhiếp chính vương không có ý kiến gì với việc ngài ở Vinh vương phủ dưỡng bệnh.” Thanh Ảnh nói.
“Cái này tốt hơn nhiều lý do bị tức giận trốn đi mà mẫu thân nói với ta.” Vân Thiển Nguyệt cười cười, “Tần Thừa tướng cùng Tần Ngọc Ngưng đâu? Vẫn chưa có tin tức?”
“Sau khi Tần Thừa tướng mang theo gia quyến ra khỏi kinh thành, liền mất đi tung tích. Thế tử nói ước chừng là dùng thuật Ẩn Hồn của Nam Cương, làm chúng ta tra không được, hiển nhiên đã sớm đến kinh thành rồi.” Thanh Ảnh nói.
“Có đến kinh thành hay không, hoặc là hiện tại đã ở thành Phần Thủy cũng khó nói.” Vân Thiển Nguyệt gõ tay vào khung cửa sổ, phát ra tiếng vang nhẹ nhàng , “Thế tử nhà ngươi nói đúng, tiên phát chế nhân, sắc bén hơn nhiều so với việc sau đó chế trụ nhân, chúng ta cũng nên hành động.”
“Dạ!” Thanh Ảnh gật đầu.
“Ngươi cứ tiếp tục theo dõi ba vị Thiếu chủ Y gia, Hoa gia, Lăng gia, xem rốt cuộc họ muốn làm gì, mặt khác triệu tập người, bí mật giám thị bên trong ngoài thành Phần Thủy, có tình huống khả nghi, lập tức bẩm báo ta.” Vân Thiển Nguyệt phân phó nói.
“Dạ!” Thanh Ảnh gật đầu.
Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa, Thanh Ảnh thấy nàng không hề phân phó nữa, lui xuống.
Vân Thiển Nguyệt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, hôm nay không có sao, đêm đen như mực, nếu không phải lầu dưới quán trọ có đốt đèn lồng, cũng không nhìn thấy đường phố đối diện, nàng đứng yên hồi lâu, bỗng nhiên hô: “Mặc Cúc.”
“Thiển Nguyệt tiểu thư!” Giọng nói của Mặc Cúc truyền đến.
“Công tử nhà ngươi trừ việc để ngươi làm người mang tin tức cùng ta với hắn ra, còn phân phó ngươi cái gì?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
Mặc Cúc tựa hồ ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Giúp ngài ngăn chặn hoa đào. . . . . .”
Vân Thiển Nguyệt trừng mắt liếc về phía ngoài cửa sổ, có chút vừa bực mình vừa buồn cười hỏi, “Ngoại trừ cái này ra?”
“Bảo vệ ngài, chịu trách nhiệm liên lạc cọc ngầm bố trí ở Nam Cương, nghe theo ngài phân phó.” Mặc Cúc dứt lời, giải thích: “Thanh Ảnh vẫn đi theo bên cạnh công tử, việc liên lạc cọc ngầm ở Nam Cương hắn không quá quen thuộc, ta quen thuộc.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Có phải Vân Mộ Hàn và Nam Cương quốc cữu suốt đêm ra khỏi thành hay không?”
“Không có, hiện tại đang ở trạm dịch Lạc Túc.” Thanh Ảnh nói.
“Ta đi trạm dịch cùng Vân Mộ Hàn gặp mặt một chút, nếu đã tới tương trợ hắn, không thể không có liên lạc, phải đạt thành nhất trí, vạn nhất đi ngược lại, sẽ hoàn toàn hỏng việc.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Công tử đã truyền tin cho Diệp công chúa và Vân Phò mã, nói sẽ phái người tương trợ bọn họ, để cho ngài không được dùng thân phận Vân Thiển Nguyệt cùng hắn tiếp xúc, lấy tư cách là người thương nghị công tử phái tới là được.” Mặc Cúc nói: “Công tử nói, cứ dùng thân phận Sở phu nhân.”
Vân Thiển Nguyệt cau mày, “Ta sẽ cẩn thận một chút, sẽ không bại lộ!”
“Công tử nói hiện tại là thời kì đặc biệt, để tránh tình cảm làm hỏng việc, vẫn nên phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra cho thỏa đáng.” Mặc Cúc nhỏ giọng nói.
“Tại sao mọi chuyện ta đều phải nghe hắn ?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Ngài thử nghĩ xem Trầm Chiêu, thử nghĩ xem công tử trong kinh thành mỗi ngày lo lắng ngài nhìn về phía gốc cây hoa đào kia, ngài thử nghĩ xem. . . . . .”
“Thôi, ta nghe hắn a!” Vân Thiển Nguyệt đen mặt cắt đứt lời Mặc Cúc, quả nhiên là chủ tử nào thuộc hạ nấy.
Mặc Cúc muốn cười một tiếng, lại có nhịn, sợ chọc giận Vân Thiển Nguyệt.
“Hiện tại ta phải đi, ngươi bảo vệ tốt Trầm Chiêu.” Vân Thiển Nguyệt phân phó nói.
“Thế tử để cho ta đi theo ngài, không thể rời nửa bước.” Mặc Cúc nói.
“Vậy ngươi phái người bảo vệ tốt hắn, hắn không thể xảy ra chuyện gì. Hôm nay tới Nam Cương, ta thấy chú thuật của Trầm Chiêu rất lợi hại, có lẽ có thể dùng được.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Dạ!” Mặc Cúc lên tiếng.
Vân Thiển Nguyệt mở cửa sổ ra, nhẹ nhàng ra khỏi ngoài cửa sổ, ở sau lưng nàng, cửa sổ vô thanh vô tức đóng lại.
Trạm dịch của thành Phần Thủy thiết lập tại ngay giữa thành trì, Vân Thiển Nguyệt giẫm mũi chân phải lên nóc nhà, nhẹ nhàng không dấu vết đi về phía trạm dịch. Một đường không trở ngại, đi tới trạm dịch.
Trạm dịch đèn đuốc sáng rực, mỗi một chỗ đều được chiếu đến sáng rực, ngay cả mái hiên cũng treo đèn, không có chỗ ẩn thân.
Vân Thiển Nguyệt nhíu nhíu mày, mặc dù võ công của nàng có thể vô thanh vô tức đi vào, nhưng sau khi đi vào khó bảo toàn sẽ không bị phát hiện gây ra động tĩnh. Nàng do dự một chút, sử dụng huyễn linh thuật, trong nháy mắt thân hình của nàng được bao phủ bởi một đoàn sương mù, nàng vô thanh vô tức vào trạm dịch.
Trạm dịch có hai phòng chính lớn, đông tây đối lập, nàng nhẹ nhàng rơi vào trên mái hiên phía tây, mượn sương mù che lại thân hình, nhìn xuống phía dưới. Trong phòng mơ hồ truyền đến giọng nói, là Nam Cương quốc cữu và Vân Mộ Hàn. Giọng nói của hai người quá nhỏ, cố ý áp chế, nàng không nghe rõ.
Nàng thử thả linh trí xuống phía dưới thăm dò, lúc này đã nghe rõ ràng giọng nói của Nam Cương quốc cữu và Vân Mộ Hàn.
Nàng nghe thấy Nam Cương quốc cữu nói: “Diệp Tiêu mang theo nữ nhi của hắn trở về Nam Cương, bây giờ ta có thể cảm giác được bọn họ đang ở thành Phần Thủy, nhưng chú thuật của ta có hạn, không dò xét ra cụ thể bọn họ ở đâu, nhưng nhất định là ở thành Phần Thủy không thể nghi ngờ.”
“Nếu chú thuật của hắn ở trên cậu, Diệp Thiến sợ là khó địch được.” Vân Mộ Hàn trầm thấp nói.
“Nếu có Vạn chú vương, có thể mở ra Chú Đàn, dùng hồn chỉ Diệp Tiêu làm pháp, cho dù hắn có cường đại đến đâu cũng không thắng nổi. Đáng tiếc cháu cũng nói, bây giờ Nam Cương không có Vạn chú vương.” Nam Cương quốc cữu nói.
“Dạ, trước đó không lâu, cháu và Diệp Thiến vào kinh, một là vì tham dự lễ cập kê của muội muội, hai là vì tìm Cảnh thế tử đòi Vạn chú vương, nhưng hắn không cho, mà nói nếu Nam Cương có việc, tất nhiên hắn sẽ xuất thủ tương trợ. Nói Nam Cương không thể luôn dựa vào chú thuật để sinh tồn, chú thuật chỉ là có thể sống một người hoặc chết một người mà thôi, nhiều thì mười người trăm người ngàn người, mà dân chúng Nam Cương tính bằng đơn vị hàng nghìn, nếu muốn tồn tại lâu dài, không thể dựa vào chú thuật.” Vân Mộ Hàn nói.
“Mặc dù nói như thế, nhưng nếu có Vạn chú vương, mở ra Chú Đàn, dùng hồn chỉ của Diệp Tiêu làm pháp, là biện pháp nhanh nhất tránh được kiếp nạn lần này.” Nam Cương quốc cữu nói.
“Mặc dù là biện pháp nhanh nhất, nhưng mở ra Chú Đàn cũng có nguy hiểm rất lớn, nếu chuẩn bị không tốt, không chỉ phá hủy Vạn chú vương, nếu Diệp Tiêu lại hiểu được phương pháp giải chú đàn, Diệp Thiến sẽ không phải là đối thủ của hắn, như vậy hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.” Vân Mộ Hàn lại nói: “Cảnh thế tử suy tính như thế, cháu và Diệp Thiến cũng cảm thấy có lý.”
“Ừ, đích xác là có lý!” Nam Cương quốc cữu gật đầu, “Cách này nguy hiểm, không dùng cũng đúng. Nếu Diệp Tiêu hiểu được phương pháp giải chú đàn, Thiến nhi không phải là đối thủ của hắn, chết không có chỗ chôn không nói, Nam Cương không có người tâm phúc, binh bại như núi đổ, còn không bằng không dùng cái chú đàn này.”
“Dạ!” Vân Mộ Hàn gật đầu.
“Cháu mới vừa nói Cảnh thế tử truyền tin nói sẽ phái người đến đây thương thảo với cháu, hôm nay người đến chưa?” Nam Cương quốc cữu hỏi.
“Người còn chưa tới, có lẽ đến rồi, chỉ là chưa tới tìm cháu.” Vân Mộ Hàn nói.
“Người tới là ai?” Nam Cương quốc cữu hỏi.
“Không rõ ràng lắm, trong thư chưa từng nói rõ, nhưng nói người đến là đại biểu cho hắn.” Vân Mộ Hàn nói.
“Đã như vậy, đó chính là người thân cận với hắn rồi! Có phải là Vân Thiển Nguyệt hay không?” Nam Cương quốc cữu suy đoán nói.
“Có lẽ phải, có lẽ không phải. Cái này nói không chính xác. Nhưng nếu muội muội biết Nam Cương gặp chuyện, có lẽ sẽ đến .” Vân Mộ Hàn nói: “Nàng sẽ không thấy cháu gặp khó khăn mà không quan tâm.”
“Nghe nói bởi vì nàng bất mãn với Nhiếp chính vương, ở ngoài điện Nghị sự chịu gió lạnh bị sốt dưỡng thương ở Vinh vương phủ.” Nam Cương quốc cữu nói.
“Hi vọng sốt là giả đi! Nhưng cháu lại hy vọng là thật, bây giờ Nam Cương quá nguy hiểm, muội ý lại không hiểu thuật trùng chú, muội ý tới cháu cũng không yên lòng.” Trong giọng nói của Vân Mộ Hàn ẩn chứa tâm tình.
“Thân ca ca nàng chiếm đoạt vị trí thái tử Nam Lương của cháu, vậy mà cháu lại không oán nàng.” Nam Cương quốc cữu nói.
“Không oán, đây cũng là ban đầu tự cháu lựa chọn. Lúc trước phụ hoàng và Quốc sư đi Bắc Cương, cháu vẫn tỉnh, bọn họ hỏi ý kiến cháu, cháu đồng ý thay thế hắn đi Vân Vương phủ, khi còn bé đã nghe phụ hoàng và Hoàng tổ phụ nói chuyện xưa của cô cô. Nếu đi làm nhi tử cho cô cô, mặc dù cô cô đã chết, nhưng cháu cũng phải dùng tên Vân Mộ Hàn, những năm này, Vân Vương phủ chưa từng bạc đãi cháu. Muội muội cũng chưa từng bạc đãi cháu, vì sao phải oán?” Vân Mộ Hàn nói.
“Hàn Nhi, cháu thích Vân Thiển Nguyệt sao?” Nam Cương quốc cữu hỏi.
Vân Mộ Hàn trầm mặc.
“Cháu và Thiến nhi đều là cháu ngoại của ta, các cháu là biểu huynh biểu muội, chỉ có chút huyết thống mà thôi, tuy thân cận một chút, nhưng cũng không phải là không thể lấy nhau. Chuyện của Cảnh thế tử và Vân Thiển Nguyệt ta biết, trừ một Nhiếp chính vương tham gia ra, còn có Ngọc thái tử của Đông Hải quốc, Nhiễm Tiểu vương gia của Đức thân vương phủ, Lãnh tiểu Vương gia của Hiếu thân vương phủ, thế tử của Văn bá Hầu phủ đều thích nàng, nhiều người như vậy, chắc tất cả đều chịu thương tâm mà thôi. Cháu cũng đừng nhớ tới nàng nữa, sau khi giải trừ tai hoạ ngầm Diệp Tiêu này, cháu cùng Thiến nhi an an bình bình sống đi!” Nam Cương quốc cữu khuyên nhủ.
“Một khắc kia lúc cháu quyết định tới Nam Cương, thì vĩnh viễn coi nàng là muội muội rồi!” Vân Mộ Hàn nói.
“Ừ, vậy thì tốt.” Nam Cương quốc cữu gật đầu.
Vân Mộ Hàn không nói thêm gì nữa.
“Chúng ta đi nghiên cứu phòng thủ như thế nào, xem bố trí của cháu với Thiến nhi có sơ hở hay không.” Nam Cương quốc cữu nói sang chuyện khác.
“Được!” Hình như Vân Mộ Hàn lấy một bản vẽ từ trong lồng ngực ra trải rộng ở trên bàn.
Kế tiếp chính là âm thanh phân tích của hai người về bố trí phòng thủ của kinh thành Nam Cương cùng các thành trì, trong lúc đó xen lẫn tên người, tỷ như ba vị Thiếu chủ của Y gia, Hoa gia, Lăng gia, cùng với Diệp Tiêu, Diệp Linh Ca.
Vân Thiển Nguyệt ở trên nóc nhà lẳng lặng nghe, Diệp Tiêu và Diệp Linh Ca được nhắc đến ước chừng chính là Tần Thừa tướng và Tần Ngọc Ngưng đi? Nếu bọn họ trở lại Nam Cương đoạt quyền, tất nhiên sẽ đổi trở lại tên thật. Hơn nữa theo Nam Cương quốc cữu nói bọn họ đang ở gần thành Phần Thủy, nếu không nóng lòng vào kinh, như vậy là ở thành Phần Thủy có chỗ bố trí. Hơn nữa từ trong lời nói phân tích của Nam Cương quốc cữu vừa mới nhắc tới chuyện của nàng cùng Dung Cảnh, dọc theo con đường này hắn đi theo nàng, không biết nàng là Vân Thiển Nguyệt, như vậy không phải bởi vì khám phá ra thuật huyễn dung của nàng rồi, nói cách khác, bởi vì nguyên nhân nào đó của bản thân sau khi nàng huyễn dung rồi, xem ra cần trở về nghiên cứu những đồ nàng mang trên người rồi.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới đây, cũng không nóng lòng gặp Vân Mộ Hàn nữa, đứng dậy rời khỏi nóc phòng, lập tức ra khỏi trạm dịch. Ngay lúc nàng vừa rời đi, Nam Cương quốc cữu bỗng nhiên từ trong phòng đẩy cửa ra bay người lên trên nóc phòng.
Vân Mộ Hàn cũng đi theo phi thân ra ngoài, thấy nóc phòng không có một bóng người, xung quanh đèn đuốc sáng ngời, cũng không có người nào, hỏi hắn: “Cậu, sao vậy? Chẳng lẽ là có người nào đó đã tới?”
Nam Cương quốc cữu nhìn mái ngói trên nóc nhà, trên nóc nhà bởi vì khí trời rét lạnh, rơi xuống một tầng sương trắng, lúc này trừ nơi hắn đặt chân ra, không có một chút dấu vết nào, hắn nghi hoặc nói: “Ta vừa mới cảm giác được có người ở trên nóc phòng, chẳng lẽ cảm giác sai sao?”
“Tại sao cậu cảm giác được ?” Vân Mộ Hàn cũng nhìn mái ngói ở nóc phòng.
“Trực giác!” Nam Cương quốc cữu nhìn về phía cửa trạm dịch, nơi đó không có chút động tĩnh nào, lại nhìn xung quanh một vòng, trạm dịch các nơi đều yên lặng, tất cả các binh sĩ đều làm nhiệm vụ của mình, không có chút khác thường, hắn cau mày nói: “Không phải là cao thủ có võ công quá mức cao cường, thì chính là trực giác ta sai lầm rồi.”
“Võ công của cậu đã cực cao rồi, hôm nay ở thành Phần Thủy còn có người nào là đối thủ của ngài? Diệp Tiêu và nữ nhi của hắn thì chú thuật cao cường chỉ biết ẩn thân mà thôi, nếu bàn về võ công sợ là không bằng cậu, chẳng lẽ là bọn họ?” Vân Mộ Hàn hoài nghi nói.
“Không phải là bọn họ! Mặc dù chú thuật của ta không cao, nhưng có người thi chú tới gần viện này, vẫn có thể lập tức phát hiện ra.” Nam Cương quốc cữu lắc đầu, rồi chuyển lời: ” Hiện tại thành Phần Thủy này có một người có võ công cao hơn ta, có lẽ người có thể cùng ta không phân cao thấp cũng không ít, có thể là nàng.”
“Cậu nói đến ai?” Vân Mộ Hàn nhìn Nam Cương quốc cữu.
“Vị Sở cô nương kia!” Nam Cương quốc cữu nói.
“Chưa từng nghe nói thiên hạ có một vị cô nương họ Sở, có phải người nào dịch dung hay không?” Vân Mộ Hàn nhíu mày.
“Là phu nhân của Sở gia chủ, ta nghe tên Trầm Chiêu kia gọi nàng là Sở cô nương, nên cũng gọi theo.” Nam Cương quốc cữu cười cười, “Nếu là nàng, nghe lén chúng ta nói chuyện thì cũng không có chuyện gì, nếu không phải nàng, bố trí phòng thủ này phải bố trí lại một lần nữa.”
“Thì ra nàng chính là phu nhân của Sở gia chủ!” Vân Mộ Hàn nhớ tới hôm nay vội vã gặp mặt một lần, lại cảm giác lúc ấy ánh mắt của nàng ấy nhìn hắn có chút ít quái dị, nói không ra là cảm giác gì, hắn gật đầu nói: “Nếu Sở gia tương trợ Nam Lăng Duệ toàn thân ra khỏi rừng hoa đào của thập đại thế gia, như vậy nếu người vừa mới tới thật sự là nàng, đúng là không phải là địch nhân.”
“Nếu người của Sở gia tới, chắc tất cả Phong gia, Hoa gia, Phượng gia, Mạc gia cũng sẽ đến. Không có đạo lý mấy đại thế gia khác bị Thất hoàng tử thu mua xuất hiện ở Nam Cương, mà bọn họ không đến.” Nam Cương quốc cữu nói.
“Điều này rất khó nói, tâm tư Cảnh thế tử khó lường, cũng không nhất định.” Vân Mộ Hàn nói.
“Chờ hắn phái người tới cùng cháu thương thảo sẽ biết, chúng ta đi xuống đi!” Nam Cương quốc cữu phi thân xuống.
Vân Mộ Hàn cũng xuống nóc phòng.
Trạm dịch trải qua động tĩnh ngắn ngủi, lại khôi phục tĩnh lặng.
Vân Thiển Nguyệt từ góc tường âm u đối diện đi ra trạm dịch, nhìn bên trong trạm dịch, nghĩ tới thời gian nàng dùng linh thuật có chút dài, chân khí hơi chút buông lỏng, hắn liền phát hiện trên nóc phòng có người, Nam Cương quốc cữu này lợi hại như thế, nàng nhất định phải tra ra lai lịch của hắn, biết mục đích của hắn khi đi theo nàng, nếu không khó mà an lòng.
Không hề dừng lại nữa, Vân Thiển Nguyệt thi triển khinh công trở về quán trọ.
Quán trọ vẫn giống như khi nàng rời đi, không có gì động tĩnh, nàng trở lại gian phòng, lấy bút ra, trải giấy Tuyên Thành, viết thư cho Ngọc Thanh Tinh. Sau khi biết Vương hậu Nam Cương, Vương hậu Nam Lương và Nam Cương quốc cữu là huynh muội, hiện tại Vương hậu Nam Cương đã sớm qua đời, nhưng Vương hậu Nam Lương vẫn còn sống, nàng muốn tra ra Nam Cương quốc cữu, thì phải thử cho nương nàng động thủ từ trên người Vương hậu Nam Lương.
Một phong thư được viết rất ngắn gọn, rất nhanh liền viết xong, Vân Thiển Nguyệt gấpthư lại thật tốt, gọi với ra phía bên ngoài, “Mặc Cúc!”
“Thiển Nguyệt tiểu thư, có thuộc hạ.” Mặc Cúc lên tiếng.
“Truyền phong thư này cho nương ta ở Nam Lương.” Vân Thiển Nguyệt ném thư ra ngoài cửa sổ.
“Dạ!” Mặc Cúc nhận lấy thư lên tiếng.
Vân Thiển Nguyệt đứng lên, mở bọc đồ của nàng ra, rồi lại cất đồ vật vào túi, bên trong có các loại dược hoàn cùng bình thuốc, cùng với hai bộ quần áo cùng với đồ thiết yếu nàng khi xuất hành, cũng là thời điểm ở Ngọc Bích trai ở Miếu thành lão giả kia dựa theo phân phó của Dung Cảnh chuẩn bị cho nàng, mặc dù những đồ này trân quý, nhưng hẳn là không có gì đặc biệt. Nàng để bọc đồ xuống, bắt đầu sờ tay vào ngực, lấy đồ trong ngực ra.
Đồ trong ngực nàng ngoại trừ mấy khối lệnh bài qua cửa cùng văn điệp ra, thì còn một khối ngọc bội của Dung Cảnh cùng một cây trâm hoa đào Ngọc Phượng hắn đưa cho, còn có Tử Thư đưa cho nàng Ngọc ban chỉ có khắc đồ đằng hình rồng của Đông Hải quốc. Ba đồ vật nàng vẫn mang luôn theo bên người, từ sau khi nàng có đều không rời khỏi người. Mà mấy khối lệnh bài là điều lệnh của Hồng các, cùng với một khối tổng lệnh của Phong các, còn có chính là lệnh bài Túy Hương lâu của nàng, cùng với Văn lệnh của Bắc Cương, cùng một khối ngọc bài năm đó Tây Duyên thần nữ đưa cho nàng.
Những món đồ bày ở trên mặt bàn, vừa xem hiểu ngay.
Mặc dù lệnh bài được làm từ các loại gỗ khác nhau, nhưng không phải là độc nhất vô nhị, độc nhất vô nhị là hoa văn cùng ấn ký điêu khắc trên đó. Nên không phải là nguyên nhân Nam Cương quốc cữu đi theo nàng. Sau khi loại bỏ, như vậy cũng chỉ còn dư lại ngọc bội, một cây trâm hoa đào Ngọc Phượng Dung Cảnh đưa cho nàng, cùng với Ngọc ban chỉ Tử Thư đưa cho nàng.
Ngọc bội của Dung Cảnh không có gì bất đồng, chính là một khối noãn ngọc, phía trên điêu khắc một chữ”Cảnh”. Trong sáng trắng muốt, ấm áp ôn nhuận, sờ vào mềm mại trơn nhẵn, giá trị liên thành. Mà cây trâm hoa đào Ngọc Phượng tương đối đặc biệt một chút, noãn ngọc màu hồng trong suốt trong sáng, cài trên đầu hai cánh hoa đào trông rất sống động, hoàn mỹ, không có một chút tạp chất nào, cũng không có khắc chữ. Ngọc ban chỉ Tử Thư cho nàng tất nhiên chất ngọc cũng là giá trị liên thành, dùng thủ pháp đặc thù khắc đồ đằng long văn của Đông Hải quốc.
Vân Thiển Nguyệt nhìn ba món đồ vật này, mỗi một vật cứ cầm lên lại để xuống, xem xét cẩn thận tinh tế. Sau một hồi, cũng không kết luận được. Bắt đầu nhớ lại quá trình ở Hắc Sơn lĩnh gặp phải con rết và cuộc gặp mặt với Nam Cương quốc cữu, trước lúc đó, nàng vẫn chưa từng cùng ai động thủ mà vận dụng võ công, hơn nữa được Dương công và Dương bà tinh lọc gột rửa chân khí cho, nàng lại có thêm ba mươi năm công lực, có thể làm cho chân khí mặc dù bước đi cũng không tiết ra ngoài, theo lý thuyết hẳn không phải là bởi vì Phượng Hoàng chân kinh của nàng hắn mới đi theo nàng, bởi vì trước khi hắn thả rết, rõ ràng vẫn là tại Hắc Sơn lĩnh chờ hạ thuật Truy tung với nàng để thử dò xét, về sau nàng xuất thủ, sau đó hắn liền đuổi theo nàng. . . . . .
“Thiển Nguyệt tiểu thư!” Giọng nói của Mặc Cúc truyền đến lần nữa.
Suy nghĩ của Vân Thiển Nguyệt bị cắt đứt, nhẹ giọng đáp: “Ừ!”
“Có đại đội nhân mã bao vây thành Phần Thủy!” Giọng nói của Mặc Cúc rất ngưng trọng.
“Sao?” Vân Thiển Nguyệt hoàn toàn lấy lại tinh thần, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Thuộc hạ vừa mới nhận được tin tức, có hai đội nhân mã, từ phía đông tây đến, hiển nhiên vẫn che giấu ở cách đó không xa thành Phần Thủy.” Mặc Cúc nói.
“Chẳng lẽ trước kia vẫn không phát hiện ra? Bao nhiêu người?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày hỏi.
“Ước chừng bốn vạn. Lúc trước thuộc hạ dò xét, xung quanh trăm dặm thành Phần Thủy không có binh mã mai phục. Những binh mã này hẳn là từ ngoài trăm dặm tới, suốt đêm đi đường đến, công tử đã sớm nói Thâm Sơn khẩu cùng Hắc Sơn lĩnh đều có binh mã mai phục, ước chừng chính là binh mã từ hai nơi này.” Mặc Cúc nói.
“Thâm Sơn khẩu cùng Hắc Sơn lĩnh cũng là nơi độc vật thường lui tới, có thể mai phục binh mã đều là người tinh thông đối với chú thuật Nam Cương. Nói như vậy là nhân mã của Tần Thừa tướng rồi?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Có lẽ vậy!” Mặc Cúc nói.
“Nếu công tử nhà ngươi biết binh mã ở hai nơi này, thì có phân phó gì?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Công tử chỉ nói Nam Cương chỉ là một chỗ nhỏ ít người, còn không đáng được hắn và ngài dốc toàn lực tương trợ, nếu Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn không chống đỡ nổi, cần dựa vào người khác giúp toàn bộ, Nam Cương không cần cũng được.” Mặc Cúc lắc đầu.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới lời của Dung Cảnh rất rõ ràng rồi, hắn sẽ không phái người hoặc là binh để đánh bốn vạn binh mã này. Gật gật đầu nói, “Mặc dù Nam Cương chiếm vị trí nhỏ, nhưng cũng không thể để cho Tần Thừa tướng đắc thủ được.”
“Dạ, cho nên công tử nói giúp, nhưng không thể giúp toàn bộ. Chủ yếu là dựa vào bản thân Diệp công chúa cùng Vân Phò mã. Nam Cương vương thất đã cầm quyền trăm năm, sao có thể để cho một dòng chính đã li khai Nam Cương quốc thổ rất lâu đánh bại? Chẳng phải làm trò cười cho người trong nghề?” Mặc Cúc nói.
“Ừ, hắn nói đúng, chúng ta chỉ là tới kiềm chế thế lực của Dạ Thiên Dật để cho hắn không phát huy được tác dụng mà thôi.” Vân Thiển Nguyệt đứng lên, nói ra bên ngoài: “Ngươi tiếp tục điều tra, xem người bao vây đến cùng có phải binh mã của Tần Thừa tướng hay không? Có tính toán công thành hay không, hay chỉ là vây khốn?”
“Dạ!” Mặc Cúc lui xuống.
Vân Thiển Nguyệt không có tinh thần nghiên cứu tại sao Nam Cương quốc cữu đi theo nàng, thu mọi đồ vật lại. Chợt nhớ tới Trầm Chiêu cách vách, khi nàng vừa mới trở về đèn trong gian cách vách vẫn sáng, đẩy cửa phòng ra đi ra ngoài, thấy đèn cách vách vẫn còn sáng, nàng gõ cửa, hô: “Trầm Chiêu, có phải ngươi chưa ngủ hay không?”
“Phải!” Trầm Chiêu lên tiếng, cửa phòng mở ra từ bên trong, dò hỏi: “Sở cô nương có chuyện gì sao?”
Vân Thiển Nguyệt thấy hắn mặc chỉnh tề, hiển nhiên vẫn chưa ngủ, nàng gật đầu, “Đúng là có chuyện.”
“Đi vào nói đi!” Trầm Chiêu nghiêng người tránh ra bên cạnh, để cho Vân Thiển Nguyệt tiến vào gian phòng.
Vân Thiển Nguyệt thấy trên bàn dùng nước đọng vẽ nhiều ký hiệu cổ quái, nàng nhướng mày hỏi, “Làm cái gì vậy?”
“Đây là dùng nước làm pháp, mở ra một loại thuật trận.” Trầm Chiêu gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói: “Ta học trong một quyển sách mà vị kỳ nhân kia lưu lại, đến nay không phải là quá hiểu, không có chuyện gì liền nghiên cứu một chút. Hiện tại chúng ta ở thành Phần Thủy, nơi này có nhiều nước, ta liền thử một chút.”
“A? Đúng rồi, dạy cho ngươi chú thuật chính là cái vị kỳ nhân như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
Trầm Chiêu lắc đầu, chán nản nói: “Vị kỳ nhân kia đã không còn ở nhân thế rồi, là thời điểm ta mười tuổi đi đốn củi bị lạc đường, không cẩn thận rơi xuống sơn cốc, được vị kỳ nhân kia cứu, đáng tiếc ta té xuống , gân cốt bị đứt vài chỗ, hấp hối, hắn vì cứu ta, dùng công lực để chữa trị kinh mạch của ta, sau khi ta tỉnh lại hắn truyền chú thuật cho ta, nhưng không được mấy ngày, hắn đã chết, trước khi chết cho ta một quyển sách.”
“Không biết tên họ?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
Trầm Chiêu lắc đầu.
Vân Thiển Nguyệt không hỏi nữa, ngồi xuống, nói với hắn: “Nếu ngươi có thể khắc chế thuật Truy tung, nói vậy cũng biết thuật Truy tung, thử dùng chú thuật của ngươi, giúp ta tra tìm chỗ ở của một người, xem có thể tìm được hay không, tận lực không làm cho đối phương phát hiện, nhưng nếu chú thuật của ngươi không đủ do thám hắn, cũng không cần miễn cưỡng, nếu có thể do thám hắn, lại không là đối thủ, nhanh chóng rút lui, an toàn là trên hết .”
Trầm Chiêu thấy thần sắc Vân Thiển Nguyệt trịnh trọng, gật đầu, “Ngươi muốn tìm người như thế nào?”
“Ngươi thi thuật cần vật trung gian gì?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.
“Nếu là tìm người, chính là muốn người nọ sợ hãi hoặc là vật bên người hắn.” Trầm Chiêu nói.
“Đều không có, còn biện pháp khác không?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.
Trầm Chiêu cau mày, suy nghĩ một chút, không xác định nói: “Có thể sử dụng bức họa của ngươi kia, ta có thể thử một lần.”
“Tốt, cái này ta có thể có!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, vừa định đưa tay cầm bút vẽ, bỗng nhiên nhìn nước đọng trên mặt bàn nói: “Ngươi đang nghiên cứu thuật dùng nước làm trung gian, như vậy ta liền dùng nước vẽ bức họa ở trên bàn như thế nào?”
Trầm Chiêu gật đầu, “Được!”
Vân Thiển Nguyệt thấm nước, ở trên mặt bàn vẽ ra dung mạo Tần Thừa tướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.