Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 23: Vây khốn thương đình




Vân Mộ Hàn nghe vậy vui mừng nhìn Vân Thiển Nguyệt.
Mặc Cúc nghe vậy mặt tái đi, lập tức nói: “Tiểu thư không thể, công tử dặn dò ngài không thể hao phí quá nhiều linh thuật.”
“Mạng người quan trọng! Huống chi quốc cữu là vì cứu Trầm Chiêu mới trúng độc.” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay, gạt bỏ ý của Mặc Cúc, bình tĩnh nói: “Ta sẽ không có việc gì, công tử nhà ngươi chuẩn bị cho ta rất nhiều thuốc tốt, tiêu hao cũng không sợ, điều trị một chút là có thể như cũ.”
Mặc Cúc nhìn Nam Cương quốc cữu, muốn nói cái gì, cảm thấy đúng là không thể thấy chết mà không cứu, chỉ có thể im lặng.
“Sở phu nhân có thể cứu cậu là tốt rồi, bây giờ trở về trạm dịch.” Vân Mộ Hàn ôm Nam Cương quốc cữu lên ý định rời đi.
“Không kịp nữa, ở chỗ này đi!” Vân Thiển Nguyệt ngăn cản Vân Mộ Hàn, nói với hắn: “Ngươi đặt hắn ở trên mặt đất đi.”
Vân Mộ Hàn nghe vậy cảm thấy cũng đúng, lập tức đặt quốc cữu trên mặt đất.
“Các ngươi đều lui lại một chút.” Vân Thiển Nguyệt phất tay với đám người Trầm Chiêu.
Ba người Mặc Cúc, Trầm Chiêu, Vân Mộ Hàn đều lui lại một chút.
Vân Thiển Nguyệt dùng hai tay ngưng tụ linh lực, trong khoảnh khắc, lòng bàn tay nàng xuất hiện hai luồng mây mù, giây lát, mây mù như cánh hoa từng mảnh xếp chồng lên nhau, nàng dời qua cổ tay, để cho hai luồng mây mù nhắm thẳng vào Nam Cương quốc cữu, không lâu sau, hắc khí trên người Nam Cương quốc cữu liền bay về phía lòng bàn tay Vân Thiển Nguyệt, như hàng nghìn hàng vạn sợi tơ màu đen rút ra từ thân thể của hắn, từng sợi từng sợi, hút vào trong cánh hoa ở lòng bàn tay nàng, lúc đầu mây mù ở trung tâm cánh hoa xuất hiện một chấm đen, một lát sau, chấm đen tăng nhiều hơn, từ từ gia tăng, trở thành một đoàn hắc vụ, nhuộm đen trung tâm cánh hoa.
Mặc Cúc khẩn trương đứng ở một bên nhìn, không dám nháy mắt một giây nào, nhìn dáng dấp dường như sợ chỉ cần Vân Thiển Nguyệt có một chút không tốt hoặc là không chống đỡ nổi liền cắt ngang nàng. Mặc dù mạng của Nam Cương quốc cữu quan trọng, nhưng hắn thấy không quan trọng bằng mạng của nàng, mạng của nàng chính là mạng của công tử.
Trầm Chiêu cũng không hề chớp mắt nhìn chẳm chằm Vân Thiển Nguyệt, hiển nhiên có suy nghĩ giống Mặc Cúc, chỉ cần Vân Thiển Nguyệt có cái gì không ổn, hắn lập tức cắt ngang nàng, cho dù không thể tiếp tục sử dụng chú thuật, cũng muốn hợp lực lại thi thuật để thay thế nàng cứu Nam Cương quốc cữu.
Vân Mộ Hàn mím môi nhìn, trên mặt nhìn không ra tâm tình gì, một đôi con ngươi có chút rối rắm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sắc mặt Vân Thiển Nguyệt bắt đầu có chút trắng.
“Sở cô nương, ngươi dừng tay đi! Để ta thay thế!” Trầm Chiêu có chút gấp gáp.
“Không cần, rất nhanh là ổn rồi, ta có thể kiên trì.” Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn Trầm Chiêu một cái, lắc đầu với hắn, thấy Mặc Cúc tựa hồ muốn tiến lên phía trước cắt ngang, nhìn thoáng qua cảnh cáo hắn.
Mặc Cúc vốn đã tiến lên một bước, lại không cam lòng lui trở về. Mặc dù hắn nghe lệnh công tử, nhưng chẳng biết tại sao, chỉ cần chuyện tình Thiển Nguyệt tiểu thư quyết định, hoặc là nàng chỉ cần dùng ánh mắt nhàn nhạt bình tĩnh liếc hắn một cái, hắn sẽ không tự chủ được nghe theo, trong sự sốt ruột lo lắng bỗng nhiên cảm thấy có chút thất bại.
Lại qua chốc lát, một tia hắc khí cuối cùng của Nam Cương quốc cữu bị Vân Thiển Nguyệt hút tới lòng bàn tay, nàng rút tay về, chỉ thấy hai tay có một đoàn lớn sương mù màu đen, đoàn sương mù này đã nhuộm đen hai phần ba cánh hoa mà nàng dùng linh vụ xếp chồng lên nhau. Nàng híp híp mắt, mím cánh môi lại thật chặt, tiếp tục thúc giục linh lực, chậm rãi, từ từ, dùng cánh hoa do linh vụ xếp chồng lên nhau co rút lại, gói đoàn hắc vụ lại, trong nháy mắt, bên ngoài nổi lên ngọn lửa, đốt đoàn hắc vụ kia ở trong lòng bàn tay nàng.
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn lòng bàn tay của nàng, bao gồm cả Nam Cương quốc cữu được cứu.
Bên ngoài ánh lửa bao phủ một tầng hơi nước trong suốt thật mỏng, mặc dù là thiêu đốt ở trong lòng bàn tay nàng, thế nhưng thoạt nhìn hết sức xinh đẹp. Nếu không phải đoàn hắc vụ kia truyền đến tiếng nổ vang, một màn này nên hết sức mỹ lệ.
Không bao lâu, toàn bộ hắc vụ ở lòng bàn tay Vân Thiển Nguyệt bị đốt sạch, nàng rút tay về, thân thể mềm nhũn, ngã xuống trên mặt đất.
“Sở cô nương!” Trầm Chiêu khoảng cách gần Vân Thiển Nguyệt, một tay đỡ lấy nàng.
Trầm Chiêu vừa mới đỡ lấy Vân Thiển Nguyệt, Mặc Cúc đã tiến lên phất tay đẩy hắn ra, thay thế hắn đỡ lấy nàng, gấp giọng hỏi: “Tiểu thư, ngài thế nào rồi?”
Trầm Chiêu bị đẩy ra xa ba trượng, miễn cưỡng đứng vững thân hình, nhìn Mặc Cúc đỡ Vân Thiển Nguyệt, có chút ngây người.
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, nhắm hai mắt lại, lại mở ra, có chút suy yếu nói: “Không có chuyện gì, chỉ là đầu có chút choáng váng. Hiện tại đưa ta trở lại khách điếm.”
Mặc Cúc ngầm hiểu, biết Vân Thiển Nguyệt hao phí linh lực quá lớn, sợ rằng khó mà duy trì huyễn dung, nếu tiếp tục trì hoãn thân phận của nàng sẽ bại lộ, lập tức mang theo nàng phi thân lên, đi về phía khách sạn.
Vân Mộ Hàn nhìn Mặc Cúc mang theo Vân Thiển Nguyệt phi thân rời đi, trong nháy mắt liền biến mất bóng dáng, hắn thu hồi tầm mắt, tiến lên đỡ Nam Cương quốc cữu nằm trên mặt đất dậy, “Cậu, ngài không sao chứ?”
Nam Cương quốc cữu đứng lên, lắc đầu với Vân Mộ Hàn, “Không có chuyện gì nữa rồi!”
Vân Mộ Hàn thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phương hướng Vân Thiển Nguyệt rời đi, hỏi: “Cậu, đây là thuật gì, lại thần kỳ như vậy?”
Trên mặt Nam Cương quốc cữu sâu xa khó hiểu, nhìn về phương hướng Vân Thiển Nguyệt rời đi nói: “Giống như là linh thuật của linh tộc hai nghìn năm trước trong truyền thuyết, cũng chỉ có linh thuật, mới có thể hút chú thuật lợi hại như thế, hơn nữa có thể đốt cháy chú thuật. Chú thuật là tiểu vu linh thuật mới thật sự là thần thuật. Ta vốn là cho là thế gian này không còn linh thuật nữa, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được.”
“Linh thuật?” Vân Mộ Hàn nhìn Nam Cương quốc cữu, “Chính là truyền thuyết Vân tộc thuật hai nghìn năm trước?”
“Ừ!” Nam Cương quốc cữu gật đầu.
Vân Mộ Hàn có chút kinh dị, một lát sau khôi phục thần sắc, chuyển một hơi nói: “May là có Sở phu nhân ở đây, nếu không Diệp Thiến không có ở nơi này, hôm nay tính mạng cậu có lẽ gặp nguy hiểm rồi.”
“Đúng vậy, không nghĩ tới tên Diệp Tiêu này lợi hại như vậy, thuật Ác độc thuật Nam Cương vương thất cũng bị hắn học được!” Nam Cương quốc cữu có chút tức giận nói: “Người này chưa bị diệt trừ, thật sự là đại họa. May là cùng ta Trầm Chiêu tới kịp thời, nếu không, hôm nay hắn lại muốn dùng nước sông Phần Thủy dìm thành Phần Thủy.”
“Cậu kể lại tình hình lúc ấy đi.” Vân Mộ Hàn nghe vậy ánh mắt hiện lên vẻ tàn khốc.
“Ta cùng Trầm Chiêu tới, hắn đang thi thuật, dẫn Thủy Hồn sông Phần Thủy ra ngoài, ta không tinh thông Thủy thuật, Trầm Chiêu thi thuật, ta hộ pháp, hắn phát hiện chúng ta, vậy mà lại thả độc thuật ra, ta thay Trầm Chiêu cản, có điều hắn cũng không được quả ngon để ăn, tiểu tử Trầm Chiêu này tâm địa thuần hậu, Thủy Hồn bị nội tâm của hắn cảm hóa, trái lại dựa vào hắn cắn trả lão già kia, lão già kia hiện tại cũng bị đả thương. Lại nhận được tin tức binh bại liền chạy trốn.” Nam Cương quốc cữu nói.
Vân Mộ Hàn gật đầu, nhìn về phía Trầm Chiêu.
Chỉ thấy Trầm Chiêu thật giống như không có nghe hai người bọn họ nói chuyện, mà là lo lắng nhìn phương hướng Vân Thiển Nguyệt rời đi.
“Sở phu nhân không giống bình thường, hôm nay phân biệt được tiểu tướng mang binh là Tần Ngọc Ngưng, nhiễu loạn quân địch, làm cho Tần Ngọc Ngưng bị đả thương.” Vân Mộ Hàn lại nói với Nam Cương quốc cữu.
“Nếu là người của Cảnh thế tử phái tới, tất nhiên là không giống bình thường.” Nam Cương quốc cữu nói.
“Nếu thân thể cậu không việc gì thì cậu ở chỗ này chỉnh đốn binh sĩ của bốn thành Đông Tây Nam Bắc! Cháu đưa Trầm Chiêu trở về, thuận tiện xem Sở phu nhân hao tổn linh lực có nghiêm trọng hay không.” Vân Mộ Hàn lại nói.
“Ừ, cháu đi đi!” Nam Cương quốc cữu gật đầu.
Vân Mộ Hàn đi tới bên cạnh Trầm Chiêu, đưa tay cầm lấy cổ tay Trầm Chiêu, mang theo hắn phi thân xuống tường thành đi về phía Đăng Vân Lâu.
“Không nghĩ tới Sở cô nương lại lợi hại như vậy!” Trầm Chiêu cúi đầu.
Vân Mộ Hàn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trầm Chiêu, thản nhiên nói: “Nàng là người của Cảnh thế tử phái tới, thủ hạ của Cảnh thế tử không có hạng người vô năng. Huống chi nàng còn là Các chủ của Hồng các, phu nhân của Sở gia chủ, Sở gia là đệ nhất thế gia trong thập đại thế gia, nữ tử như vậy thiên hạ có thể có mấy người? Ngươi nói nàng có thể không lợi hại sao?”
Trầm Chiêu mấp máy cánh môi, trầm mặc không nói.
Vân Mộ Hàn không nói thêm gì nữa, mũi chân đạp trên nóc nhà, trên đường phố người dân khủng hoảng chạy khắp nơi biết quân địch đã bị đuổi đi, đều đứng tại chỗ, không có âm thanh la to chạy nhanh với nhau như trước kia.
Đi tới khách điếm Đăng Vân Lâu, Vân Mộ Hàn mang theo Trầm Chiêu nhẹ nhàng mà rơi xuống.
Trầm Chiêu vừa mới đứng vững, đã bỏ tay Vân Mộ Hàn ra chạy về phía trên lầu. Vân Mộ Hàn nhìn thoáng qua bóng lưng vội vã của Trầm Chiêu, chậm rãi đi theo phía sau hắn lên lầu.
Hai người tới trên lầu, trước cửa gian phòng của Vân Thiển Nguyệt, Trầm Chiêu đưa tay gõ cửa, “Sở cô nương!”
“Trầm Chiêu à? Ta không sao, ngươi không cần lo lắng, ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về phòng đi nghỉ ngơi đi!” Truyền ra giọng nói của Vân Thiển Nguyệt, vẫn có chút suy yếu, nhưng đã tốt hơn nhiều so với trước kia.
“Ngươi thật sự không có chuyện gì chứ?” Trầm Chiêu lo lắng hỏi.
“Không có chuyện gì, ngươi yên tâm đi!” Vân Thiển Nguyệt đáp lời.
Trầm Chiêu không đẩy cửa đi vào nữa, quay đầu lại nhìn về phía Vân Mộ Hàn đang đi tới.
Vân Mộ Hàn chậm rãi mở miệng, “Sở phu nhân, đa tạ ngươi đã cứu cậu, có cần ta chuẩn bị chút ít dược liệu thượng hạng tới cho ngươi không?”
“Không cần, ta nghỉ ngơi một chút là tốt rồi. Vân Phò mã đi mau lên! Binh lính của Tần Ngọc Ngưng chưa rút đi xa, hiện tại thành Phần Thủy vẫn không thể buông lỏng. Ngoài ra phải cẩn thận ba vị Thiếu chủ của Y gia, Hoa gia, Lăng gia cùng với người của bọn họ, có lẽ Thương Đình và Lam Y cũng đã đến lãnh thổ Nam Cương.” Vân Thiển Nguyệt nói.
“Được, vậy Sở phu nhân nghỉ ngơi thật tốt! Có chuyện gì phái người đi tìm ta.” Vân Mộ Hàn gật đầu.
“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.
Vân Mộ Hàn quay đầu lại nói với Trầm Chiêu vẫn không yên lòng: “Ngươi cũng nghỉ ngơi đi! Mấy ngày gần đây ngươi không thể lại sử dụng chú thuật nữa, nhưng Tần Thừa tướng cũng không thể động chú thuật, các ngươi không kém bao nhiêu. Về sau còn cần ngươi.”
Trầm Chiêu mím môi gật đầu.
Vân Mộ Hàn xoay người đi xuống lầu, không đến chốc lát đã rời khỏi khách sạn.
“Sở cô nương, ngươi thật sự không có chuyện chứ?” Trầm Chiêu nhìn cửa phòng đóng chặt, lại không yên tâm hỏi.
“Không có chuyện gì, ngươi đi nghỉ ngơi đi! Vân Phò mã nói đúng, mấy ngày nữa còn cần ngươi.” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.
Trầm Chiêu nghe vậy chỉ có thể đáp một tiếng, xoay người vào gian phòng cách vách.
Bên trong gian phòng, Vân Thiển Nguyệt nằm ở trên giường, đã sớm khôi phục dung mạo vốn có của nàng, một phen vận dụng linh thuật, lần này đúng là hao tổn quá lớn, không giống mấy lần vận dụng linh thuật nhỏ bé trước kia, lần này nàng có thể cảm giác rõ ràng sự xói mòn của bổn nguyên thân thể, lúc ấy là cắn răng kiên trì, suýt chút nữa huyễn dung tan biến, lộ ra mặt của nàng.
Mặc Cúc đứng ở trước bàn tìm thuốc trong bao của Vân Thiển Nguyệt, hắn liên tiếp lấy ra nhiều bình, đổ ra vài viên thuốc, đang định đi về phía trước giường Vân Thiển Nguyệt, nghe được giọng nói khẩn trương của Trầm Chiêu ở phía ngoài, sắc mặt lập tức không tốt, đợi hồi lâu, mới nghe được Vân Mộ Hàn rời đi, Trầm Chiêu trở về gian phòng của mình, hắn hạ giọng nói: “Thiển Nguyệt tiểu thư, Trầm Chiêu này không thể tiếp tục ở lại bên cạnh ngài nữa!”
Vân Thiển Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, “Người ta chính trực, tâm địa thuần hậu mà thôi. Thu hồi cái ý nghĩ lộn xộn giống công tử nhà ngươi trong đầu ngươi đi.”
Trên ngũ quan thanh tú của Mặc Cúc nhất thời có mấy phần bất mãn, “Hắn quan tâm ngài quá mức rồi!”
“Ngươi còn quan tâm ta tâm quá mức hơn đấy! Có phải muốn ta viết thư nói cho công tử nhà ngươi biết, rằng ngươi cũng có ý với ta, để cho hắn thu hồi ngươi đi hay không?” Vân Thiển Nguyệt lập tức nói.
Mặc Cúc sợ hết hồn, suýt nữa ném thuốc cầm trong tay đi, vẻ mặt đau khổ, “Thiển Nguyệt tiểu thư, thuộc hạ cũng không dám có ý nghĩ gì với ngài, ngài cũng không thể oan uổng vu hãm thuộc hạ, công tử sẽ chém ta ra mất.”
Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, “Vậy thì ngươi cũng không thể oan uổng vu hãm ý tốt của người khác.”
“Nhưng hắn thật sự quá quan tâm ngài rồi, không phải là quá bình thường, hơn nữa hắn không gọi ngài là Sở phu nhân, mở miệng một tiếng Sở cô nương, rõ ràng là không để công tử vào trong mắt.” Mặc Cúc nói.
Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, “Người ta vốn không gọi sai, ta còn chưa gả cho công tử nhà ngươi đâu!”
“Tuy là nói như vậy, nhưng danh tiếng ngài là phu nhân của gia chủ Sở gia đã sớm phát ra!” Mặc Cúc nói.
“Được rồi, đừng nói điều này với ta nữa, Trầm Chiêu cực kỳ sùng bái công tử nhà ngươi, ở trong lòng hắn, mười đầu ngón chân của ta cũng không bằng công tử nhà ngươi.” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay, cắt đứt lời của hắn, vươn tay với hắn, “Đưa thuốc cho ta đi!”
Mặc Cúc chỉ có thể không nói nữa, vẻ mặt đau khổ đi lên trước, đặt thuốc vào trong tay nàng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn nửa tay tràn đầy thuốc cau mày, “Mặc Cúc, sao đưa ta nhiều thuốc như vậy ?”
“Không biết, những thuốc này đều là thuốc bổ. Công tử đã sớm căn dặn, nói một khi ngài vận dụng linh thuật, để ta đưa cho ngài những thuốc này. Những thuốc này là công tử biết ngài nhất định sẽ vận dụng linh thuật, cố ý chuẩn bị.” Mặc Cúc nói.
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy nhếch miệng, “Nhưng thế này cũng quá nhiều đi!”
“Không nhiều lắm, ngài chỉ cần uống hai lần là xong.” Mặc Cúc đứng ở trước giường nhìn nàng, giống như là giám sát nàng uống thuốc.
Vân Thiển Nguyệt giương mắt nhìn Mặc Cúc, bất đắc dĩ thở dài, chia thuốc trong tay làm hai phần, hai ngụm lớn nuốt xuống, nhất thời đắng đến đầu lưỡi đều tê rần, liên tục nói: “Mang nước lại cho ta.”
Mặc Cúc đưa nước cho nàng.
Vân Thiển Nguyệt ừng ực uống một mạch, vẫn cảm giác cực kỳ đắng, nàng càng không ngừng le lưỡi, oán giận nói: “Sao thuốc này lại đắng như vậy?”
Mặc Cúc buồn cười nhìn nàng nói: “Công tử nói, những thuốc này đều là cực đắng, nếu ngài không muốn chịu đắng, sau này liền ít vận dụng linh thuật đi.” Dứt lời, hắn bổ sung: “Hôm nay là vạn bất đắc dĩ, không có biện pháp, thuộc hạ không ngăn cản ngài, nhưng nếu như có một phần có thể thì ngài không thể vận dụng linh thuật.” Vân Thiển Nguyệt cảm giác cay đắng trên đầu lưỡi làm sao cũng không lui, nàng có chút tức giận, “Người đang ở ngoài ngàn dặm, còn điều khiển ta. Cái người lòng dạ hiểm độc này.”
“Công tử đối xử tốt với ngài, nữ tử khác công tử cũng không thèm nhìn một cái.” Mặc Cúc bất mãn nói.
Vân Thiển Nguyệt giật giật mí mắt, người ta nói đúng, nàng không có biện pháp phản bác, cảm thấy thủ hạ của Dung Cảnh, đều không chỉ có lòng dạ hiểm độc giống hắn, còn có một cái miệng tốt, nàng ngáp một cái, khoát khoát tay với Mặc Cúc, “Ngươi đi xuống đi! Giám thị động tĩnh các nơi, nếu có chỗ nào không đúng, tùy thời bẩm báo ta.”
Mặc Cúc gật đầu, thối lui ra khỏi gian phòng.
Vân Thiển Nguyệt đúng là không chịu nổi, cũng lười phải hao tổn tâm trí nghĩ hôm nay Tần Thừa tướng như thế nào, Tần Ngọc Ngưng như thế nào, ba vị Thiếu chủ của Y gia, Hoa gia, Lăng gia cùng với Thương Đình, Lam Y như thế nào, nhắm mắt lại, yếu ớt ngủ thiếp đi.
Nàng hao tổn quá lớn, ngủ có chút sâu, tỉnh lại lần nữa, mặt trời đã lên cao.
Nàng vừa mở mắt thì thấy một người ngồi trước bàn, người nọ đang cầm bút viết giống như viết thư, nàng mở trừng hai mắt, có chút kinh ngạc nói: “Phong Tẫn, sao ngươi ở chỗ này?”
Phong Tẫn ngẩng đầu nhìn nàng một cái, hừ nói: “Người khác không yên lòng ngươi, sợ ngươi chọc hoa đào, để cho ta tới giám thị ngươi.”
Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa bóp cái trán, “Ngươi đến đây lúc nào?”
“Một canh giờ trước.” Phong Tẫn nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới nàng ngủ quá say rồi, Phong Tẫn tới mà không có cảm giác, thân thể nàng đối với người không nguy hiểm và thân cận nàng thì có một loại tiềm thức yên tâm, nàng lắc đầu, “Không phải, ta hỏi ngươi lúc nào thì đến thành Phần Thủy .”
“Sớm hơn một ngày so với ngươi.” Phong Tẫn nói.
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Trừ ngươi ra, thì còn có ai nữa? Mạc Ly đâu?”
“Hắn không tới, chỉ có một mình ta.” Lúc Phong Tẫn đang nói chuyện cũng không trì hoãn viết thư, bút rơi trên giấy vang lên sột soạt.
“Ba vị Thiếu chủ của Y gia, Hoa gia, Lăng gia, cùng với Thương Đình Lam Y đều đã bắt tay hành động, ngũ đại thế gia Phong gia, Sở gia, Hoa gia, Phượng gia, Mạc gia cũng chỉ có ngươi đến đây?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày. Dung Cảnh dùng một đại thế gia đối kháng với ngũ đại thế gia, cũng không khỏi quá cuồng ngạo đi?
“Không phải ngươi là Sở phu nhân sao? Ngươi đại biểu cho Sở gia!” Phong Tẫn để bút xuống, gấp giấy viết thư lại, lơ đễnh nói.
Vân Thiển Nguyệt âm thầm chớp mắt một cái, nhìn giấy viết thư trong tay của hắn rất đặc biệt, hỏi: “Thư cho Dung Cảnh?”
“Ừ!” Phong Tẫn gật đầu.
Mặc dù Vân Thiển Nguyệt rất tò mò Phong Tẫn viết cái gì cho Dung Cảnh mà viết đến hai tờ giấy lớn, nhưng cũng không hỏi nữa, thân thể đang nằm ngồi dậy, hỏi: “Tình hình bên ngoài thế nào?”
“Tần Thừa tướng và Tần Ngọc Ngưng lui binh mười dặm, đóng quân ở phía Nam vịnh Phần Thủy, ngăn trở tất cả đường vào kinh.” Phong Tẫn nói: “Vân Phò mã cùng Nam Cương quốc cữu đang chỉnh đốn sắp xếp binh lực bên trong thành Phần Thủy.”
Vân Thiển Nguyệt nhướng mày, “Tần Thừa tướng và Tần Ngọc Ngưng không sợ Diệp Thiến từ kinh thành xuất binh hội họp với binh lực của thành Phần Thủy, hai bên giáp công?”
“Hắn chỉ mong sao được như vậy, dẫn Diệp Thiến ra khỏi kinh thành, để giết Diệp Thiến. Nếu Diệp Thiến chết, không cần nghĩ cũng biết sẽ như thế nào.” Phong Tẫn nói.
“Diệp Thiến từ kinh thành xuất binh hợp với binh lực của thành Phần Thủy hai tướng giáp công, hắn có thể giết được Diệp Thiến?” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày.
“Trong tay của hắn nắm chặt chú thuật của vương thất Nam Cương mà ngay cả Diệp Thiến cũng không biết, chú thuật cũng như võ công, sai một ly đi ngàn dặm. Diệp Thiến giáp mặt hắn, nếu hắn có có thể khắc chế một chiêu chú thuật của Diệp Thiến, Diệp Thiến không địch lại, chỉ cần không địch lại, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.” Phong Tẫn phất tay một cái, một con chim bay vào, hắn cột giấy viết thư đã gấp vào trên đùi chim, tiếp tục bổ sung: “Hắn không đi hoàng cung đánh Diệp Thiến, là bởi vì kinh thành của vương thất Nam Cương là vùng đất Vương Linh mạnh nhất của cả vương thất Nam Cương, cái này không quá có lợi đối với một nhánh dòng chính đã rời đi trăm năm qua của hắn, không nhất định có thể ở hoàng cung giết Diệp Thiến, và bởi vì hắn tinh thông thủy thuật, thành Phần Thủy là hiệu quả nhất đối với việc hắn thi triển Thủy thuật cho nên mới ở chỗ này chặn Vân Phò mã và Nam Cương quốc cữu, nếu chặt đứt cánh tay của Diệp Thiến, như vậy Diệp Thiến tứ cố vô thân, hắn tóm lấy Nam Cương cũng không thành vấn đề nữa.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Bàn tính của hắn thật sự tính quá tốt.”
“Đúng vậy, người tính không bằng trời tính, hắn tính đi tính lại làm sao cũng không ngờ tới lại đột nhiên xuất hiện Trầm Chiêu, lại cũng biết Thủy thuật giống hắn. Nếu không, hôm qua hắn thi triển Thủy thuật ở vịnh Phần Thủy, Nam Cương quốc cữu và Vân Mộ Hàn cùng với hai vạn binh lính của thành Phần Thủy, còn chưa kịp đánh đã bị thủy hồn của hắn cắn nuốt vào bụng rồi.” Phong Tẫn cười lạnh.
“Đích xác Trầm Chiêu là ngoài ý muốn, đoán chừng chẳng ai ngờ được.” Vân Thiển Nguyệt cười cười, “Bây giờ bởi vì chuyện tình ở sông Phần Thủy Trầm Chiêu lập tức nổi danh thiên hạ!”
Phong Tẫn liếc xéo Vân Thiển Nguyệt, lành lạnh nói: “Vân Thiển Nguyệt, ngươi cũng bản lĩnh quá rồi, tùy tiện vào ở một nhà dân cũng có thể tìm được một bảo bối. Bình dấm chua nào đó không yên lòng ngươi cũng phải.”
Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Phong Tẫn một cái, “Ngươi còn được ta móc từ trong đống người chết ra ngoài đây này, không phải giống như nhặt được bảo bối sao?”
“Ngươi vất vất vả vả nuôi dưỡng ta bao nhiêu năm? Nơi nào nhặt được tiện nghi sẵn chứ?” Phong Tẫn hừ nói.
Vân Thiển Nguyệt nhất thời im lặng, “Mặc dù hắn là ta nhặt sẵn, nhưng tiện nghi cũng không phải là của ta, là của Dung Cảnh. Người ta vô cùng sùng bái hắn.”
Phong Tẫn có thâm ý khác nhìn nàng một cái nói: “Vậy cũng chưa chắc, tiện nghi này là của ai còn không chắc đâu.” Dứt lời, hắn đứng dậy, nói với nàng: “Nếu ngươi đã tỉnh rồi thì cũng đừng ở trên giường lười biếng nữa, hiện tại lên đường đi!”
“Đi nơi nào?” Vân Thiển Nguyệt ngẩn ra.
“Ngươi lén đi đường núi tới kinh thành Nam Cương tìm Diệp Thiến, ” Phong Tẫn nói: “Nơi này để ta trấn giữ.”
“Vậy Trầm Chiêu thì sao? Cũng đi theo ta rời đi?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
“Đương nhiên Trầm Chiêu phải ở lại chỗ này, có hắn kiềm chế cái lão già Tần Thừa tướng kia, hắn mới không dám lập tức trở lại chiếm đoạt thành Phần Thủy.” Phong Tẫn lắc đầu, “Vừa mới nhận được tin tức, Thương Đình và Lam Y đã vòng qua núi lớn đi về phía hoàng cung Nam Cương rồi, hiện tại Diệp Thiến một thân một mình ở hoàng cung, ngươi đi giúp nàng.”
Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đứng dậy xuống giường, nói với hắn: “Ngươi phải bảo vệ tốt Trầm Chiêu, không thể để cho hắn bị thương. Trầm đại bá và Trầm đại nương chỉ có một đứa con trai là hắn.”
“Biết rồi, nhân tài như thế, tự nhiên phải bảo vệ tốt rồi, lo lắng chính mình đi!” Phong Tẫn nói.
Vân Thiển Nguyệt đi tới trước gương, nhìn thoáng qua dung mạo của mình, nghĩ tới cần phải nói chuyện cùng Trầm Chiêu một phen, thử vận dụng linh thuật một chút, mặc dù không khôi phục hoàn toàn, vẫn rất hư nhược, nhưng đã đủ để huyễn dung, nàng vừa mới ngưng tụ linh lực, Phong Tẫn cắt đứt nàng, ” Trước lúc ngươi tỉnh lại Trầm Chiêu đã bị Nam Cương quốc cữu đón đi trạm dịch cùng nghiên cứu Thủy thuật rồi.”
Vân Thiển Nguyệt dừng tay, trước hết đi tới chậu nước rửa sạch mặt, lại đơn giản dùng thức ăn, thu thập đồ chuẩn bị rời đi.
Phong Tẫn ném cho nàng một cái khăn che mặt, “Mang theo cái này, linh thuật kia có thể ít dùng thì ít dùng một chút đi, ta nhắc nhở ngươi một câu, nếu ngươi không cẩn thận mà chết, chưa chắc Dung Cảnh sẽ tự sát theo ngươi, có khi còn chuẩn bị cưới mười tám nữ nhân về nhà đấy! Cho nên, ngươi cẩn thận cái mạng nhỏ của mình. Nam Cương cái địa phương rách nát này, còn không đáng cho ngươi liều mạng bảo hộ giúp Diệp Thiến. Hôm nay đã giúp nàng nhiều như vậy, nếu nàng không bảo vệ được, chính là tự nàng không có bản lĩnh, ngươi đi kinh thành Nam Cương, chủ yếu là để kiềm chế Thương Đình và Lam Y chứ không phải là liều mạng đi giúp nàng.”
“Biết rồi! Quan tâm ta thì cứ quan tâm ta, không cần phải để cho ta nghe lời nói không lọt tai như vậy.” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Phong Tẫn một cái, cầm lấy túi, đeo khăn che mặt lên, phi thân từ cửa sổ ra ngoài.
Phong Tẫn hừ khẽ một tiếng, đóng lại cửa sổ.
Ra khỏi Đăng Vân Lâu, Vân Thiển Nguyệt thi triển khinh công đi về phía bắc thành, người nhẹ nhàng rơi xuống một căn nhà cách thành Bắc không xa , đẩy tấm cự thạch ở hậu viện ra, đi xuống mật đạo.
Mật đạo này thông ra vịnh Phần Thủy ở ngoại thành, thời điểm nàng từng lẻn vào Nam Cương đã đi qua một lần, cho nên quen việc dễ làm.
Sau nửa canh giờ đi ra khỏi mật đạo, Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua vịnh Phần Thủy, sông Phần Thủy này rất rộng, nối thẳng từ kinh thành Nam Cương đến thành Phần Thủy, bởi vì kinh thành Nam Cương đến thành Phần Thủy nhiều đường núi không dễ đi, cho nên con sông này liền trở thành một cái kênh đào, hoặc là chở người, hoặc là vận chuyển đồ vật, hết sức phồn hoa, nhưng chính là bởi vì như thế nên gặp chuyện không may cũng rất nhiều, cho nên Thủy Hồn rất nhiều, khí âm dương tràn đầy.
Bên kia bờ sông Phần Thủy, có thể thấy rõ ràng có binh lính đóng quân, lều san sát nhau.
Vân Thiển Nguyệt đứng ở lối ra mật đạo nhìn trong chốc lát, xoay người đi về phía rừng cây núi cao nơi thượng nguồn của sông Phần Thủy.
Thành Phần Thủy cách Nam Cương kinh thành bảy ngọn núi lớn, mà mỗi ngọn núi đều rất lớn, cây cỏ rậm rạp, lại không có đường, đi qua núi lớn này, tự nhiên không thể cưỡi ngựa, có điều thành Phần Thủy cách Nam Cương kinh thành hai trăm dặm, mà nàng đi đường núi tắt cũng phải hơn một trăm dặm, nhanh thì nửa ngày là có thể đến.
Trong núi lớn dấu vết con người cũng hiếm thấy, cây cối um tùm, ở nơi này trong ngày mùa đông vốn nên khô ráo nhưng nơi này lại cực kỳ ẩm ướt.
Dọc theo đường đi gặp rất nhiều rắn độc độc trùng, nhưng đều rối rít tránh xa Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới trên người nàng đeo cái túi Trầm Chiêu cho, có thể khắc chế rết cùng truy tung thuật trên người nàng, ước chừng cũng là một loại có thể khắc chế rắn độc côn trùng. Cho nên những độc vật này tự nhiên đều tránh nàng ra.
Có lẽ thuốc Dung Cảnh chuẩn bị cho nàng vô cùng tốt, cộng thêm nàng ngủ một giấc, cảm giác bước chân nhẹ nhàng, trừ linh lực hơi yếu một chút ra, còn lại võ công không bị ảnh hưởng chút nào.
Thời điểm đi được khoảng chừng bốn ngọn núi, bên kia ngọn núi truyền đến một tiếng thét kinh hãi, rất quen thuộc, nàng dừng bước, cẩn thận nghe ngóng, bên kia mơ hồ có giọng nói truyền đến. Hai người, một người là Thương Đình, một người là Lam Y.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới thì ra là bọn họ ở chỗ này, nghe nói nói Lam Y gặp phải độc vật, kinh ngạc một hồi, nhưng hữu kinh vô hiểm. Ánh mắt nàng hơi đổi, nghĩ tới nếu vây bọn họ ở bên trong ngọn núi lớn này thì tất nhiên sẽ có lợi cho Diệp Thiến. Vừa nghĩ như thế, nàng đi gần về phía bọn họ.
Nơi nàng đi qua, độc trùng vẫn tránh ra, cho nên nàng dễ dàng tiếp cận hai ngườđó .
Cảm thấy khoảng cách vừa phải liền dừng bước, nàng thả con rết mình thu phục được của Nam Cương quốc cữu từ trong hộp bên trong bọc ra, hiển nhiên con rết kia bị giam vẫn còn đang ủ rũ, nàng dùng đầu ngón tay ngưng tụ một chút linh khí rót vào đầu của nó, nó lập tức giật mình, nàng dùng thuật thôi miên đã từng học trước kia vận dụng vào con rết này, thôi miên nó, “Đi chặn lại hai người kia, cắn nam nhân kia .”
Con rết vèo một cái từ trong hộp chui ra ngoài, đi về phía Thương Đình và Lam Y.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới vậy mà thuật thôi miên có tác dụng, nàng nhanh trí khẽ động, đầu ngón tay lại ngưng tụ linh lực, thôi miên rắn độc độc vật vẫn luôn tránh xa nàng gần đó, “Các ngươi đều đi qua, ngăn cản hai người kia, cắn nam nhân kia .”
Một lát sau, độc trùng độc vật từ bốn phương tám hướng tụ lại đi về phía Thương Đình và Lam Y.
Vân Thiển Nguyệt không nghĩ tới lại hữu hiệu như vậy, nàng hết sức ngạc nhiên, nghe được khắp nơi đều là tiếng vang chuyển động, sợ là độc vật của cả ngọn núi đều bị nàng chỉ dẫn đến bên người Thương Đình và Lam Y đi?
Không nghĩ tới thuật thôi miên của nàng hữu hiệu như thế. . . . . .
Không phải, thuật thôi miên sẽ không có tác dụng lớn như thế, Vân Thiển Nguyệt lập tức bác bỏ cái ý nghĩ này, cúi đầu nhìn đầu ngón tay, phía trên còn đọng lại một chút lam quang, đây là tác dụng của linh thuật nàng mới vừa vận dụng, không nghĩ tới cha nàng dạy linh thuật cho nàng còn có tác dụng như thế?
Nàng nhớ tới lúc ban đầu cha nàng dạy linh thuật cho nàng, theo như lời cha nàng nói có thể mượn linh khí tự nhiên tu tập linh thuật, như vậy làm ít công to. Bây giờ nàng ở trong núi lớn, cỏ cây xanh um, vừa có độc vật trên đất, vừa có cỏ cây um tùm, tất nhiên linh khí tự nhiên phồn thinh hơn so với nơi khác. Hiện tại nàng cảm giác linh khí trong thân thể hôm qua hao phí chẳng những đều bù trở lại, ngược lại vừa có khuynh hướng dần dần tăng cường, nàng không thể tưởng tượng nổi đứng ở nơi đó.
“A, Thương Đình, tại sao có thể như vậy? Làm sao lại có nhiều độc vật như vậy?” Giọng nói kinh hãi của Lam Y vang lên.
“Đúng vậy, tại sao lại nhiều độc vật như vậy?” Cũng vang lên giọng nói của Thương Đình, nhưng trấn định hơn so với Lam Y.
“Những độc chất này vật đi về phía chúng ta, làm sao bây giờ?” Lam Y vội vàng hỏi.
“Giết!” Thương Đình phun ra một câu nói.
Ngay sau đó, thanh âm hai người rút kiếm.
Lúc Vân Thiển Nguyệt vẫn bị vây trong trạng thái khiếp sợ, bên kia đao kiếm chém xuống, máu tanh độc vật lan tỏa khắp tới đây, nàng mới giật mình tỉnh lại. Nhìn về phương hướng âm thanh truyền đến, khoảng cách vẫn còn có chút xa, cỏ cây bao trùm, cành lá rậm rạp, căn bản nhìn không thấy động tác nơi đó, nhưng nàng cũng có thể tưởng tượng được tình hình trước mắt ra sao.
Nàng lẳng lặng đứng tại chỗ bất động, nghĩ tới có lẽ nàng nên nghiên cứu cẩn thận chút linh thuật mà cha nàng dạy cho nàng, lời nói của Dung Cảnh sau khi biết được ngày đó cha nàng dạy linh thuật cho nàng vang lên bên tai.
“Hai nghìn năm trước nghe nói có một linh tộc, tên gọi Vân tộc. Tinh thông Thông Thiên thuật, người toàn tộc dựa vào linh lực mà sống. Sau đó lánh đời, sau khi thiên hạ nhất thống, đế vương tiêu hủy tất cả những ghi chép về Vân tộc, Vân tộc không còn tung tích trên thế gian, người người đều nói Vân tộc là một dị địa của tiên tộc. . . . . .”
Tựa hồ nghe ai đã nói một câu như vậy, “Vu thuật của Nam Cương chỉ là tiểu vu mà thôi!”
Vậy cái gì là đại vu? Linh thuật mà nàng đang học sao?
Vân Thiển Nguyệt cau mày, nhìn hai tay của nàng, trước kia lúc ra khỏi thành thân thể còn rất yếu, nhưng lúc này sau khi đi qua ba ngọn núi lớn dừng lại ở nơi này, tinh lực dư thừa, toàn thân giống như là được đám mây ấm áp bao phủ.
“A. . . . . .” Thương Đình truyền đến một tiếng kêu rên.
“Thương Đình, làm sao vậy?” Lam Y kinh hãi, “Huynh bị cắn rồi?”
“Ừ!” Thương Đình đè nén thống khổ đáp một tiếng.
“Cắn ở chỗ nào?” Lam Y vội vàng hỏi.
“Chân!”
” Thoạt nhìn những độc vật này đặc biệt chạy tới chỗ huynh? Trên người của huynh đeo đồ vật gì sao?” Lam Y lại hỏi.
“Trừ tị độc đan ra, thì đều là đồ vật bình thường.”
“Tị độc đan có vấn đề sao?” Lam Y hoài nghi hỏi.
“Không biết có phải không, vừa nãy chúng ta đi lâu như vậy cũng không có chuyện gì, tị độc đan của Tần Thừa tướng cho, hắn hại chúng ta thì cũng không có lợi cho hắn.” Thương Đình tựa hồ nhịn đau nói.
“Cũng phải, nhưng tại sao lại như vậy?” Lam Y nóng nảy, “Huynh mau chóng ăn Giải Độc Hoàn, dụng công bức độc, muội che chở cho huynh.”
“Ta cũng không biết, trước cứ ứng phó xử trí những độc vật này rồi nói sau!” Thương Đình nói: “Độc vật quá nhiều, một mình muội che chở cũng không được, một chút độc này còn không làm gì được ta.”
Lam Y không nói thêm gì nữa, âm thanh đao kiếm bổ chém vang lên lần nữa, mùi máu tươi càng đậm.
Vân Thiển Nguyệt bị âm thanh của hai người thức tỉnh, nghĩ đến bây giờ Thương Đình đã bị cắn, hơn nữa còn là ở chân, đã đạt được mục đích của nàng. Mặc dù những thứ này là độc vật, nhưng độc vật cũng là sinh linh, nếu nàng không ngăn lại, còn không biết có bao nhiêu độc vật sẽ chết dưới kiếm bọn hắn, sát sinh số lượng lớn như vậy cũng không phải là chuyện tốt gì, nàng tụ linh khí trên đầu ngón tay lần nữa, chiếu theo phương pháp ban nãy, mặc niệm, “Đủ rồi, đều rút lui đi!”
Trong khoảnh khắc độc vật vây công Thương Đình và Lam Y rút lui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.